Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45

Edit: Mều

Các phụ huynh bắt đầu lượt thi thứ nhất cùng với "Bài ca thần kinh".

Không ai bị loại ở lượt đầu tiên, đến lượt thứ hai, một vài phụ huynh cơ thể "bồng bềnh" chỉ đành miễn cưỡng dừng cuộc chơi, tiếp đến lượt thứ ba, tiếng cười trong ca khúc càng điên rồ hơn, giọng ca với sức lan tỏa cực mạnh trêu chọc người ta phải bật cười. Có người thứ nhất cười, hẳn sẽ có người thứ hai, trong chốc lát, tiếng cười khủng bố vang vọng khắp phòng học vũ đạo.

Lâm Tùy Châu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng: "Bọn họ đang cười gì vậy?"

Giang Đường mím môi, âm nhạc ngưng bặt không đợi câu trả lời, tờ báo chỉ còn diện tích rất nhỏ. Để không bị loại, các ông bố đua nhau khom lưng ôm lấy con mình, Lâm Tùy Châu bế Thiển Thiển, đặt con bé lên cổ dễ như trở bàn tay.

"Nắm bố cho chắc!"

Nghe thế, bàn tay nhỏ bé của Thiển Thiển giữ chặt hai lỗ tai anh.

Lâm Tùy Châu đau đến mức sắc mặt thay đổi: "Thiển Thiển, đừng kéo lỗ tai!"

Thiển Thiển tủi thân: "Bố bảo người ta nắm mà!"

"..."

Được rồi, không thể nói nổi tiểu tổ tông.

Anh che chở đôi chân nhỏ nhắn của con gái, chấp nhận chịu đựng sự đau đớn này.

Nhìn cặp lỗ tai đỏ bừng của Lâm Tùy Châu, Giang Đường phì cười thành tiếng.

Anh nhàn nhạt rũ mi mắt: "Nhích lên phía trước một chút!"

Giang Đường đang đứng ở rìa báo, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bước ra ngoài.

*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*

Lúc này, âm nhạc dừng lại, Giang Đường vội vàng gấp tờ báo, diện tích nhỏ xíu này đến hai người cũng đứng không vững. Dựa vào nền tảng vũ đạo, cô nhấc nửa chân lên, một tay kéo Lương Thâm, tay còn lại nắm áo Lâm Tùy Châu.

Bây giờ chỉ còn ba nhóm gia đình cuối cùng, gia đình bị loại vẫn chưa rời đi mà đứng bên cạnh quan sát các phụ huynh làm những động tác kỳ quái khác nhau để giữ vững thân thể một cách đầy hứng thú.

Bọn họ không khỏi đặt tầm mắt vào nhóm Giang Đường.

Chỉ số nhan sắc cả gia đình quá vượt trội, đặc biệt là Giang Đường, ngay khi gà đứng một chân (1) mà cô vẫn đẹp như vậy. Chân dài, eo thon, sống lưng thẳng tắp, động tác tuyệt mỹ, không hề mang lại cảm giác thô tục hay quái dị, có những người bên cạnh làm nền trông cô càng như tiên nữ nổi bật giữa đám đông.

(1) Gà đứng một chân: là một chiêu thức võ công độc đáo, đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau.

"Vóc dáng mẹ người ta thật chuẩn!"

"Tôi thấy người đàn ông kia trông chả ra sao!"

"Trừ dáng người cao thì chẳng có ưu điểm gì!"

"Đáng tiếc..."

Một đám người vô danh bàn tán về bọn họ.

Lâm Tùy Châu nhíu mày, đưa tay giữ chặt cô: "Cô bỏ chân xuống đi!"

"Bỏ xuống sẽ không có chỗ đứng!"

Cặp mắt Lâm Tùy Châu chuyển động, khóe mắt nhàn nhạt thoáng nhìn Lương Thâm đang nghiêm túc chơi trò chơi, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, khuôn mặt không chút xao động bước về phía trước một bước. Lương Thâm bị trượt chân, bỗng chốc lắc lư, nghiêng ngả, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi giấy báo.

Anh nở nụ cười đắc thắng: "Bây giờ thì có rồi!"

Giang Đường: "..."

Tên nhóc ngu ngốc Lương Thâm đương nhiên không biết mình bị bố hãm hại. Cậu yên lặng đứng một bên, làm động tác cổ vũ cho bọn họ: "Bố ơi cố lên!!! Thiển Thiển cố lên!!!"

Giang Đường: "..."

Ngốc bạch ngọt (2)! Chẳng trách sau này luôn bị lừa gạt, lợi dụng.

(2) Ngốc bạch ngọt: dễ thương, ngây thơ nhưng không thông minh.

"Tôi bảo, anh thế này cũng được à?" Giang Đường hạ thấp giọng: "Anh lớn như vậy, tại sao không tự rời khỏi?"

Vẻ mặt Lâm Tùy Châu không chút hổ thẹn, nói như lẽ hiển nhiên: "Nó vô dụng!"

"..."

Được thôi, ông trùm nói gì cũng đúng.

Âm nhạc gần kết thúc, rút cuộc đã đến giai đoạn cực kỳ quan trọng. Ngoài nhóm Giang Đường, lúc này vẫn còn một gia đình cuối cùng ở lại.

Tờ báo chỉ còn một vùng rất nhỏ, giữa lúc Giang Đường suy nghĩ phải làm cách nào để đẩy Lâm Tùy Châu xuống thì đột nhiên cánh tay bị người khác nắm chặt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu liền chạm ánh mắt sâu thăm thẳm dưới cặp kính.

"Đứng lên chân tôi!"

Giang Đường cúi đầu, sau khi đá văng giày, cô tựa vào cánh tay của anh đứng lên trên. Một gia đình khác nhìn thấy cũng học theo, để vợ đứng lên chân chồng.

Hai người gần như gắn bó không thể tách rời.

Giang Đường giúp đỡ bảo vệ Thiển Thiển đang cưỡi trên cổ anh. Cô có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng từ người anh, nó tựa như mùi cây mộc hương pha lẫn cỏ xanh, vừa sạch sẽ lại vừa quyến rũ mê người.

Trong lúc ngơ ngẩn, vòng eo thon thả của cô được người đàn ông ôm chặt.

Mặt Giang Đường biến sắc, vừa định đẩy Lâm Tùy Châu ra thì sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc. Hóa ra, người phụ nữ nhóm kia té xuống, đồng thời âm nhạc dừng lại, trò chơi kết thúc.

Giang Đường thành công đoạt hạng nhất.

Cầm tấm thẻ cô giáo đưa, cả nhà bốn người rời khỏi phòng học vũ đạo.

Thiển Thiển tiếp tục ngồi trên vai Lâm Tùy Châu không chịu xuống, dù đã cõng con bé rất lâu nhưng sắc mặt anh vẫn không chút mệt mỏi.

Giang Đường đưa mắt nhìn anh, nói: "Thiển Thiển, xuống đây tự đi nào!"

"Không, con muốn bố cõng cơ!" Nói xong, Thiển Thiển vào nhìn mắt Giang Đường tựa như đang suy tư điều gì đó, cuối cùng con bé kéo lỗ tai Lâm Tùy Châu: "Bố ơi, mẹ cũng muốn cưỡi ngựa."

???

"Thiển Thiển tự đi được rồi, bố cõng mẹ đi!"

Dứt lời, con bé tiếc nuối tụt xuống lưng Lâm Tùy Châu.

Đáy mắt Lâm Tùy Châu đong đầy ý cười, thật sự ngồi xổm xuống trước mặt Giang Đường: "Nào, đến lượt cô!"

".... Hả?"

Giang Đường ngẩn người.

"Mẹ, không sao đâu, con không ngại!"

"..."

Lâm Tùy Châu hùa theo: "Tôi cũng không ngại."

Ôi!

Suy nghĩ rất hay!

Cô đá nhẹ một cú vào mông Lâm Tùy Châu, trêu chọc xong, cô tỏ ra vênh vang đắc ý đi thẳng về phía trước.

Thiển Thiển và Lương Thâm đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt liếc nhìn cái mông bị đá của Lâm Tùy Châu.

Lương Thâm bước vài bước, nhoài người lên lưng Lâm Tùy Châu: "Bố ơi, con cho bố cõng này!"

Anh hờ hững nhìn thoáng qua, đẩy con trai ra, sau đó đứng dậy: "Tự đi đi!"

Lương Thâm: "..."

*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*

Phòng tập bơi là địa điểm của nhiệm vụ kế tiếp, bọn họ đến sớm nhất.

Nhiệm vụ trong vòng này là bơi lội tiếp sức, sẽ có hai người nhảy xuống nước, đưa táo đến tay thành viên phía trước.

Bên cạnh đặt sẵn áo tắm hoàn toàn mới, Giang Đường tiện tay chọn bộ màu đen rồi dắt Lương Thâm đi: "Mẹ bơi với con."

Thông thường, Lương Thâm rất thích xuống nước, cậu vui vẻ gật đầu đồng ý.

Sau khi đến phòng tắm thay quần áo, Giang Đường đưa Lương Thâm đi khởi động.

Lâm Tùy Châu ở bên kia bể bơi bình tĩnh nhìn cô.

Rõ ràng bộ đồ bơi này không được vừa vặn, ngực bị bó sát, phần eo lại hơi rộng. Dù cô đang mặc kiểu dáng kín đáo nhất nhưng vẫn toát ra vẻ xinh đẹp, gợi cảm, mái tóc dài được quấn gọn trong mũ bơi làm tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô.

Lúc này, những phụ huynh khác liên tiếp đi vào. Vừa nghe phải xuống nước, đa số các bà mẹ không cần nghĩ ngợi, lập tức từ bỏ nhiệm vụ. Dẫu sao bọn họ cũng không muốn vì một hoạt động gia đình mà làm hỏng lớp trang điểm.

"Mẹ Lương Thâm, sắp bắt đầu rồi!"

Giang Đường gật đầu. Sau khi tiếng còi vang lên, cô chìm vào trong nước.

Hồ nước trong suốt, cô duyên dáng tựa nàng tiên cá.

Thiển Thiển ngồi xổm bên thành hồ, hai tay chống cằm nhìn Giang Đường. Con bé chớp mắt liên tục, giọng mềm dẻo: "Bố ơi, mẹ đẹp quá!"

Đây là lần đầu tiên trong đời Thiển Thiển ngắm trọn vẻ đẹp của mẹ.

Anh không đáp lời, chỉ vuốt mái tóc mềm mại của con gái.

Giang Đường đã đưa táo đến tay Lương Thâm. Lương Thâm bơi lội cũng không chút nề nếp, bọt nước tung tóe, động tác thô lỗ giống như con thiêu thân vùng vẫy dưới sông. Chút dịu dàng vốn có của Lâm Tùy Châu vào thời khắc nhìn thấy con trai bơi chỉ còn sót lại sự lạnh lùng.

"Bố, cầm!"

Một trận bọt nước văng tung tóe, Lương Thâm muốn lập tức nhét quả táo ướt nhẹp này vào miệng anh.

Lâm Tùy Châu tránh né: "Đây là táo giả."

"Ớ?" Lương Thâm sững sờ, không tin, há miệng cắn một cái khiến miệng đầy vị nhựa. Cậu le lưỡi: "Đúng là đồ giả!"

"..."

Hết chương 45.