Edit: Mều
Âu Dương cảm thấy không ổn lắm. Cậu nghĩ, nếu cậu không ngoan ngoãn gọi chị thì Giang Đường sẽ nhào đến đánh cậu.
Sau khi điều chỉnh ngữ điệu, bèn khẽ khàng buột miệng thốt lên tiếng "chị" thật mềm mại.
Giang Đường nghe vậy vô cùng thoải mái, sắc mặt ôn hòa hơn ban nãy một chút.
"Tôi không đánh... Thiển Thiển."
Hình như khi kêu cái tên này, Âu Dương dè dặt lướt mắt ngắm Lương Thiển. Cô bé đang chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu ấy đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng, rồi vội vàng di chuyển tầm mắt.
Đứa trẻ sáu tuổi chưa hiểu được thích hay không, cậu ấy chỉ cảm thấy Lương Thiển trông vô cùng đẹp đẽ, đáng yêu. Ngôn ngữ hạn hẹp khiến cậu không thể diễn tả hết cảm xúc trong lòng, chỉ là tim bất giác đập nhanh hơn, muốn ngắm con bé nhiều hơn nhưng lại không dám ngắm quá lâu.
"Nói chung là hiểu lầm!" Giang Đường đã rõ chuyện gì xảy ra, cô đưa mắt về phía Lương Thâm: "Lương Thâm, xin lỗi anh Âu Dương."
"Hứ!" Cậu hung hăng phun một ngụm nước miếng trên mặt đất rồi xách cặp lên chạy về phòng
Ầm!
Cửa phòng bị cậu dùng sức đóng sầm lại.
Giang Đường quả thật muốn trở thành một người mẹ nhẫn nại, nhưng khi đối mặt với Lương Thâm, tất cả sự tỉnh táo và kiềm chế mà cô có gần như đều biến mất, còn nghĩ thầm phải đè thằng quỷ nhỏ kia xuống đất rồi giày vò một trận. Sau khi hít thở sâu để làm dịu tâm trạng nóng nảy, cô mở giao diện giá trị sinh mệnh. Đánh nhau bị coi là hành vi không tốt, vì vậy cô mất ba ngày sinh mệnh.
Giang Đường không nhịn được trợn trắng mắt. Nếu dựa vào tình hình này, bản thân có thể sống đến 50 tuổi đã quá tốt rồi!
"Âu Dương, chị thay mặt Lương Thâm xin lỗi em."
"Không sao ạ!" Âu Dương lắc đầu: "Em không tính toán với cậu ấy."
Bụng dạ Âu Dương rộng rãi, cậu cũng không phải người xét nét nhỏ nhặt, mau giận cũng mau quên. Vừa rồi cậu còn giận Lương Thâm, nhưng bây giờ đã bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì.
"Muốn ở lại ăn bữa tối không?"
"Không được đâu ạ, bà nội còn đang chờ em!" Âu Dương cầm cặp sách đứng lên khỏi ghế: "Em đi trước, cảm ơn... chị."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Thiển Thiển nghiêng đầu, nhảy xuống ghế sofa đuổi theo: "Đợi một chút..."
"Em còn việc gì sao?"
Thiển Thiển rút chiếc khăn quàng đỏ bị dính máu vô cùng bẩn đưa tới: "Của anh này!"
Cậu ấy chất phác nhận lấy.
Tiếp đó, Thiển Thiển lại gỡ kẹp tóc hoa cúc nhỏ đang cài trên đầu. Con bé đặt lên tay Âu Dương, giọng nói non nớt ngọt ngào như kẹo: "Thiển Thiển tặng anh cái này. Anh đừng giận anh ấy, anh ấy không cố tình đánh anh đâu!"
Âu Dương run lên, ngơ ngác nhìn chiếc kẹp tóc tinh xảo nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hoa cúc nho nhỏ màu trắng sạch sẽ, tốt đẹp giống như con bé vậy, trái tim đột nhiên vui sướиɠ đập mạnh. Cậu ấy ngại ngùng nở nụ cười, nắm chặt kẹp tóc rồi xoay người rời đi. Chờ sau khi bóng dáng Âu Dương biến mất trong thang máy, Thiển Thiển mới từ từ khép cửa.
Nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ lưu luyến của con bé, Giang Đường cố nén ý cười: "Không phải con rất thích cái kẹp tóc kia sao? Vậy mà đem tặng cho người ta rồi!"
Con bé chững chạc trịnh trọng: "Anh Âu Dương là người tốt, lúc con ngã chổng vó chỉ có anh ấy đến đỡ con."
Mặc dù rất thích kẹp tóc hoa cúc nhỏ, thế nhưng so sánh với anh Âu Dương tốt bụng giúp con bé thì con bé càng thích hơn.
"Mẹ, con đi chăm sóc Lương Thâm nhé!"
Sau khi nói với Giang Đường, Sơ Nhất trở về phòng ngủ.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Trong phòng ngủ nho nhỏ, Lương Thâm co quắp người trong chăn lặng lẽ khóc.
Lạch cạch.
Cửa phòng khép lại, ngăn cách toàn bộ ở bên ngoài.
Sơ Nhất chớp mắt, biểu cảm nảy sinh biến đổi nho nhỏ.
Cậu bò lên cầu trượt, kéo chăn ra thì thấy hai tay Lương Thâm đang ôm đầu gối, mặt mũi đầy nước mắt.
Ánh mắt A Vô trầm tĩnh nhìn Lương Thâm vô cùng đáng thương, ngón tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt đọng trên khóe mắt cậu.
Động tác mang tính vỗ về này làm tăng sự khổ sở trong lòng cậu.
"Lúc đầu em đã không vui vẻ, trong trường có ai bắt nạt em à?"
Lương Thâm tin tưởng Sơ Nhất vô điều kiện, chưa bao giờ giấu anh hai điều gì, cậu lau khô nước mắt, nói: "Cô giáo Lưu bị đuổi việc rồi! Do mẹ làm đấy!"
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm đi tìm hiểu các gia đình, cô làm cho Giang Đường không vui."
Lương Thâm tức giận đến mức không gọi mẹ mà gọi thẳng là Giang Đường.
Ánh mắt A Vô lóe lên: "Vậy chắc chắn cô giáo Lưu của các em đã làm sai việc gì đó."
"Không thể nào!" Lương Thâm khẳng định: "Cô giáo Lưu dịu dàng như vậy, sao có thể làm sai việc gì chứ! Nhất định là mẹ ghen ghét cô ấy!"
A Vô tiện dịp hỏi tiếp: "Ghen ghét chuyện gì?"
"Ghen ghét... ghen ghét..." Lương Thâm cắn môi, ngẫm nghĩ một chút: "Ghen ghét cô giáo Lưu trẻ tuổi! Sợ... sợ bố phải lòng cô giáo Lưu!"
Đúng, chính xác là như vậy!
Cậu vững tin vào suy nghĩ của mình, cậu càng tin tưởng cô giáo Lưu hơn. Đồng thời, cậu cũng thêm căm hận Giang Đường vì đã đuổi việc cô giáo Lưu.
"Em muốn trả thù bà ta!"
Nghe được câu này, cánh môi A Vô vẽ ra nụ cười, nhưng ý cười nhanh chóng biến mất. Sơ Nhất nhích lại gần, giọng nói đơn thuần ngầm mang toan tính đầu độc: "Không được, như vậy sẽ khiến mẹ tức giận hơn!"
"Em cứ muốn để bà ta tức giận!"
"Mẹ tức giận thì em cũng gặp xui xẻo!"
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, nét mặt Lương Thâm bắt đầu do dự, ánh mắt bối rối nhìn A Vô: "Vậy... anh nghĩ nên làm thế nào?"
"Sự trả thù tốt nhất trên thế giới này là cảm giác tội lỗi."
Đầu óc Lương Thâm không thông minh, đương nhiên cậu không hiểu câu nói thâm sâu như vậy.
A Vô nói tiếp: "Em là con trai của mẹ, nếu vì mẹ mà em xảy ra chuyện bất trắc, chắc chắn mẹ sẽ rất khó chịu, rất đau khổ. Tiếp theo, em lại xuất hiện trước mặt mẹ, cảm giác tội lỗi này sẽ khiến mẹ tốt với em hơn gấp bội, đến lúc đó... em muốn cái gì mẹ đều cho em được cái đó..."
Muốn gì được đó...
Đoạn đối thoại này khiến Lương Thâm bất giác rục rịch ngóc đầu dậy.
"Vậy em giả chết hả?"
"..."
Quả nhiên là đồ ngốc.
A Vô thở dài, nói: "Em có thể bỏ nhà ra đi. Đợi khi mẹ không tìm được em nản lòng bỏ cuộc thì em lại quay về."
Bỏ nhà ra đi...
Lương Thâm có phần trầm lắng, cặp lông mày nhỏ của cậu nhíu chặt vào nhau: "Lỡ em chết đói thì sao?"
"Anh sẽ đưa tiền cho em, anh không để em chết đói đâu!"
Nghe cậu nói vậy, Lương Thâm vui vẻ gật đầu.
Sau khi căn phòng rơi vào yên tĩnh, Giang Đường luôn đứng ở góc tường cạnh cửa quay đầu rời đi.
Cô cột gọn mái tóc, sắc mặt đầy vẻ bình tĩnh, hiên ngang.
Từ trước đến giờ, Giang Đường luôn nhớ rõ lời của A Vô từng nói khi cô và Lâm Tùy Châu ly hôn. Sự vắng lặng ngắn ngủi của cậu ta chẳng qua là để bùng nổ về sau, đương nhiên, cậu ta muốn khiến cô sống không yên ổn.
A Vô hiểu rất rõ bản chất con người, cậu ta phỏng đoán tính cách của em trai và em gái một cách tường tận. Cậu ta biết Lương Thâm là đứa trẻ nhẹ dạ cả tin, hay nghe lời gièm pha nên dễ bị người khác lợi dụng. Bây giờ nắm được cơ hội tốt, đương nhiên cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ đáng tiếc...
Số phận đã định cậu con trai thứ tư của cô giỏ trúc múc nước, công dã tràng (1).
(1) Nguyên văn câu thành ngữ này là "Trúc lam đả thủy nhất tràng không", hoặc có thể rút gọn thành "Trúc lam đả thủy". Ý câu là dùng làn trúc để lấy nước không được gì cả, hình dung việc phí sức nhưng không mang lại hiệu quả.
Giang Đường cong môi, nắm chắc phần thắng trong tay.
Hôm sau, tài xế đợi dưới lầu.
Nhìn chiếc xe quen thuộc kia, Lương Thiển khá ngạc nhiên. Con bé ngửa đầu nhìn Giang Đường: "Mẹ, hôm nay mẹ không đưa bọn con đi sao?"
Giang Đường khom lưng vuốt ve sợi tóc mềm mại của Thiển Thiển, dịu dàng nói: "Hôm nay Thiển Thiển đi học một mình. Anh của con bị cảm nắng rồi, mẹ phải đưa anh đến bệnh viện."
Bị cảm nắng?
Lương Thâm sững sờ. Chưa kịp hoàn hồn thì Lương Thiển lo lắng nhìn về phía cậu: "Vậy anh phải nghe lời chú bác sĩ nhé! Thiển Thiển sẽ ăn hết món tráng miệng bữa trưa giúp anh."
"Không, anh không bị cảm nắng..."
Thiển Thiển hoàn toàn không nghe cậu giải thích, không nói lời nào bước lên xe.
Bóng xe đi xa, dần biến mất trong biển người.
Lương Thâm há hốc mồm, không khỏi hoài nghi nhân sinh. Một giây sau, cậu bị Giang Đường túm cổ nhét vào sau ghế lái.
Cửa xe đóng chặt, cuối cùng Lương Thâm cũng kịp phản ứng.
"Bà đưa tôi đi đâu? Thả tôi xuống! Tôi muốn đến nhà trẻ!"
"Con bị cảm nắng, hôm nay không cần học."
"Tôi không bị cảm nắng...!"
Lương Thâm thở dồn dập, cậu vốn định hôm nay sẽ bỏ nhà ra đi. Nhưng với tình hình hiện tại thì bỏ đi bằng cách nào?
Đối với sự phản kháng của cậu, Giang Đường hoàn toàn không để tâm. Thấy hết hy vọng, Lương Thâm cũng không muốn tiếp tục giãy dụa phí công, cậu nhếch môi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy một mạch, thong thả di chuyển trên con đường dài bất tận, sau đó rẽ vào một đường hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước căn nhà tứ hợp viện (2).
(2) Tứ hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông, Tây và nhà đối diện với nhà chính. Nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa nên được gọi là tứ hợp viện.Giang Đường mở cửa xuống xe, vòng ra sau ghế lái cưỡng chế lôi cậu xuống.
Nhìn hẻm nhỏ cũ kỹ và cánh cửa màu đỏ sẫm trước mắt, trong lòng Lương Thâm thoáng hồi hộp. Chẳng lẽ mẹ cậu... định bán cậu đi sao?
Giang Đường kéo Lương Thâm đến gõ cửa. Thoáng chốc, tiếng bước chân và giọng nữ quen thuộc từ bên trong truyền ra.
"Ai vậy...?"
Đây là giọng nói của... cô giáo Lưu.
Lương Thâm vô cùng ngạc nhiên.
Giang Đường cụp mắt liếc nhìn cậu rồi lẳng lặng chờ đợi.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
Cô đứng thẳng tắp như thân cây sừng sững.
Lưu Thu Nguyệt trợn tròn mắt, âm thanh cót két vang lên tựa như cánh cửa chuẩn bị khép lại. Nhưng ngay lập tức, đôi tay thon dài, trắng nõn ngăn cản động tác của cô ta.
"Thu Nguyệt, có khách sao?"
Giọng nói một bà lão từ trong vọng ra, là mẹ của Lưu Thu Nguyệt.
Vẻ mặt cô ta lúng túng: "Dạ... dạ có."
"Mau mời họ vào đi!"
"... Vâng."
Lưu Thu Nguyệt khẽ cắn môi, miễn cưỡng nhường đường.
Giang Đường dẫn Lương Thâm vào cửa. Khoảng sân không lớn trồng một cây hạnh bên rìa, dưới tán cây được đặt cái ghế mây. Lương Thâm nhìn Giang Đường thắc mắc nhưng không dám nói lời nào.
Sau khi vào cửa, mẹ Lưu vội vàng chào đón: "Các cháu là bạn của Thu Nguyệt sao?"
Giang Đường đáp: "Cháu là phụ huynh, hôm nay đặc biệt đến cảm ơn cô giáo Lưu."
Mẹ Lưu bừng tỉnh, cười tít mắt: "Đây là lần đầu tiên có phụ huynh đến. Thu Nguyệt, mau châm trà cho người ta!"
Giang Đường liếc nhìn Lưu Thu Nguyệt, nụ cười như có như không: "Không cần đâu ạ, cháu muốn nói riêng với cô giáo Lưu vài câu!"
"Được, được, được, dì không quấy rầy mấy đứa! Thu Nguyệt, con tiếp đãi người ta thật tốt nhé!"
Mẹ Lưu có lòng căn dặn một tiếng rồi quay đầu đi đến một căn phòng khác.
Cô vẫn đang nhìn phòng ốc trước mắt, đồ vật trong nhà và cách trang trí cực kỳ cũ kỹ, ở giữa bày tấm ảnh đen trắng của một người đàn ông, đương nhiên là bố của Lưu Thu Nguyệt. Theo tình cảnh trước mắt mà phỏng đoán, gia cảnh của Lưu Thu Nguyệt không mấy khá giả, chẳng trách cô ta luôn mơ mộng trèo lên cành cao.
"Cô... cô tới đây làm gì?"
Giang Đường chuyển tầm mắt, bình tĩnh, thản nhiên ngồi trên ghế sofa. Cô bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo tạo nên đối lập rõ nét với sự thấp thỏm, lo lắng của cô ta.
"Hình như cô giáo Lưu không nói với dì về chuyện thôi việc."
Lưu Thu Nguyệt biến sắc, không đáp.
Vì sợ mẹ lo lắng nên cô ta đã lấp liếʍ, che giấu sự thật và dự định tìm công việc mới trong thời gian tới.
Chỉ là...
Lưu Thu Nguyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Giang Đường lại đến đây, còn cố tình dẫn theo Lương Thâm.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Câu nói này tôi phải hỏi cô mới đúng!" Giang Đường nở nụ cười trào phúng: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Tôi..."
Giang Đường nghiêm nghị chất vấn: "Cô là một giáo viên mà bụng dạ xấu xa thì không nên bị đuổi việc sao? Hay cô cảm thấy công việc này bị mất là vì tôi?"
Lưu Thu Nguyệt cúi đầu, cả buổi cũng không dám mở miệng nói câu nào.
Giang Đường nhìn về hướng chỗ ở của mẹ Lưu, khẽ hạ giọng: "Lương Thâm rất thích cô, tôi cũng muốn giữ cho cô chút thể diện, nhưng hình như cô không mấy cảm kích."
"Tôi không có..."
Không ư?
Giang Đường hơi nhướn mày, đưa tay ôm lấy Lương Thâm, đôi mắt hồ ly lạnh như băng: "Lương Thâm, hôm đó cô giáo Lưu nói do mẹ mà cô ta bị đuổi việc đúng không?"
Mặc dù đầu óc Lương Thâm ngốc nghếch, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được buồn vui của người khác. Lúc này, cậu không dám làm Giang Đường tức giận, liên tục gật đầu.
Ánh mắt Giang Đường không di chuyển, tiếp tục hỏi: "Còn cô giáo Lưu... là tôi khiến cho cô mất việc sao?"
"Không... không phải!"
"Thế thì tại sao cô nói với Lương Thâm như vậy?"
"Tôi..." Lưu Thu Nguyệt dè dặt liếc mắt về phía sau. So với Giang Đường, cô ta còn sợ mẹ Lưu biết được những việc này hơn, cô ta sợ bà sẽ thất vọng.
Lưu Thu Nguyệt bất giác nhìn về phía Lương Thâm.
Ánh mắt trong trẻo của cậu tràn đầy sự hoang mang, dường như cậu không hiểu tại sao người cô mà mình đã tin tưởng sâu sắc lại lừa dối cậu.
"Cô giáo Lưu, con của tôi vì lời nói phiến diện của cô mà nảy sinh hiểu lầm với tôi. Cô không định giải thích gì sao?"
Đã hỏi đến vậy, Lưu Thu Nguyệt cũng không muốn giấu diếm. Dù sao cô ta cũng chẳng thể quay về Trường Thanh, càng không gặp lại người trong gia đình này.
Cô ta đáp bằng giọng điệu không chút áy náy: "Do cô quá tức giận khi bị mất việc nên trút giận lên mẹ con. Thực ra việc này không liên quan đến mẹ con."
Lương Thâm siết chặt nắm đấm, cúi đầu thật thấp.
Cậu không nói lời nào nhảy xuống ghế sofa, cũng không nói lời nào đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng tràn ngập sự lạc lõng của Lương Thâm, Giang Đường chậm rãi đứng dậy, cô từ từ áp sát Lưu Thu Nguyệt, ánh mắt sắc bén khiến Lưu Thu Nguyệt không dám ngước lên nhìn thẳng.
"Vì chút tư lợi mà tổn thương một đứa bé thế này, cô thật sự không thẹn với lương tâm ư?"
Sau khi ném cho cô ta ánh nhìn chế giễu, Giang Đường cũng rời đi.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Lương Thâm đã ngồi trong xe.
Cậu không khóc cũng không nháo, chỉ nằm ngoài trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Giang Đường biết rõ, ngoài việc khó chịu, Lương Thâm cũng không hiểu nhiều hơn.
Thế giới của trẻ em là con đường thẳng tắp, không chút quanh co ngoằn ngoèo hay phức tạp. Trong mắt của chúng, yêu thích là yêu thích, chán ghét là chán ghét, tin tưởng là tin tưởng trăm phần trăm. Nhưng hôm nay... cô giáo đáng tin cậy đã nói dối cậu, một lời nói dối nhỏ bé đủ để phá nát tòa thành mà cậu luôn liều mạng bảo vệ từ tận đáy lòng.
"Rõ ràng cô nói... trẻ em không được nói dối." Miệng Lương Thâm méo xệch: "Nhưng tại sao... cô lừa gạt con?"
Giang Đường chầm chậm dừng xe ở ven đường không bóng người, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lạc lõng kia, nhẹ nhàng nói: "Lương Thâm, trên đời này ai ai cũng sẽ nói dối, ngay cả động vật mà còn lừa dối người khác. Trong vô vàn lời nói dối, điều con cần làm là làm cách nào để phân biệt giữa thiện chí và ác ý. Mẹ biết con còn rất nhỏ, nhưng nhất định con phải có cách suy nghĩ và năng lực đánh giá của riêng mình."
Chóp mũi Lương Thâm đỏ ửng: "Ý bà muốn nói tôi là thằng nhóc ngốc nghếch sao?"
"Con không ngốc nghếch, con chỉ quá dễ dàng tin tưởng người khác." Giang Đường nhìn cậu, chân thành nói: "Tin tưởng là lưỡi dao hai mặt, nó sẽ giúp con trở nên kiên cường, đồng thời cũng sẽ phá hủy con. Khi con không nghi ngại tin tưởng người khác, hãy giữ lại một chút lý trí cho riêng mình."
Lương Thâm cúi đầu, cẩn thận suy xét lời cô nói, dáng vẻ dường như đã hiểu nhưng lại không hiểu.
Cậu lắc lắc bàn chân nhỏ, giọng nói gần như nỉ non: "Tôi... tôi vốn định hôm nay sẽ bỏ nhà ra đi để khiến bà sốt ruột và cảm thấy tội lỗi."
"Sau đó thì sao?"
"Bà không tức giận ư?"
"Mẹ tức giận chuyện gì?" Giang Đường nở nụ cười: "Sớm muộn cũng có ngày con sẽ chính thức bỏ nhà ra đi. Chỉ là đến lúc đó, con tuyệt đối đừng nhớ đến sự tốt đẹp của mẹ, sau đó khóc sướt mướt tìm mẹ nhé!"
Lương Thâm nghe vậy, khẽ cắn môi trừng mắt với Giang Đường: "Tôi... tôi là đàn ông con trai, còn lâu mới khóc sướt mướt tìm mẹ nhé! Còn nữa, tôi không bị cảm nắng!!"
Rất có sức sống, xem ra đã khôi phục dáng vẻ kia rồi!
Giang Đường khởi động xe, tiếp tục lái về phía trước.
"Hôm nay con không cần đến trường. Muốn đi đâu chơi nào?"
"Đi... đi chỗ nào cũng được sao?"
"Ừm, chỗ nào cũng được!"
Cậu cắn môi: "Tôi muốn đến thăm Lượng Lượng, bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện."
Lượng Lượng là bạn tốt của Lương Thâm, hai đứa chơi rất thân. Mãi đến không lâu trước đây, Lượng Lượng bị bệnh nằm viện. Trong một lần nghe các thầy giáo trò truyện, cậu biết được Lượng Lượng phải làm phẫu thuật, có thể một thời gian rất lâu cũng không trở lại nhà trẻ đi học. Cậu vẫn luôn ưu sầu, muốn đến bệnh viện thăm cậu ấy nhưng không tìm được cơ hội.
Bệnh viện Lượng Lượng ở chính là bệnh viện Giang Đường ở khi ngất xỉu lần trước nên cũng tương đối quen đường.
Nếu thăm bệnh thì không thể đi tay không, đầu tiên, Giang Đường đưa Lương Thâm đến cửa hàng bán hoa và lựa chọn giỏ hoa quả dành cho người bệnh. Khi thanh toán, Lương Thâm bước đến quầy thu ngân trước.
Quầy thu ngân hơi cao, cậu nhón chân cũng không tới.
"Em muốn giỏ hoa quả kia, bao nhiêu tiền ạ?"
Nhân viên phục vụ nói: "368 tệ, muốn viết thiệp mừng không?"
"Ồ..." Lương Thâm nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không cần, em có thể tự nói với cậu ấy, không cần viết."
Lời của cậu khiến cô gái quầy thu ngân vui vẻ. Cô ấy đi tới đóng gói giỏ hoa kỹ lưỡng và trao vào tay Lương Thâm: "Nhưng em có tiền để trả không?"
"Em có." Lương Thâm lấy chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi ra: "Em có thể quét mã trả tiền."
"..."
"......"
Lúc này Lương Thâm mới ý thức được điện thoại cũ kỹ, "già nua" không có chức năng quét mã trả tiền.
Cậu ngước đầu, đôi mắt tha thiết, trông chờ nhìn Giang Đường. Cậu đắn đo vài giây rồi lên tiếng: "Tôi có thể mượn chút tiền lẻ không? Khi trở về kêu bố tôi trả lại cho bà."
Giang Đường bĩu môi, rút vài tờ tiền trong bóp ra: "Khi con nhờ người khác giúp đỡ thì nên nói gì?"
Lương Thâm miễn cưỡng: "Cảm ơn."
"Tiền thừa của cô."
Giang Đường tiện tay nhét tiền thừa vào trong túi rồi giúp cậu xách giỏ hoa.
Lương Thâm chậm rãi đi theo phía sau Giang Đường, thở hổn hển, nói: "Hình như bà cũng không quá đáng ghét!"
Giang Đường: "Ồ."
Lương Thâm nói tiếp: "Sau này, bà đối xử tốt với tôi hơn thì tôi sẽ thích bà."
Giang Đường: "Ha ha."
Ai thèm.
Lương Thâm cảm thấy bị Giang Đường ghét bỏ nên lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi bên cạnh cô.
Cửa hàng bán hoa cách bệnh viện chỉ vài bước chân, Giang Đường quyết định đi bộ.
Đến cửa phòng bệnh, Giang Đường khom lưng đặt giỏ hoa lên tay Lương Thâm, khẽ nói: "Con vào đi, mẹ ở ngoài chờ con."
"Bà không vào sao?"
"Đó là bạn con, con muốn đến hỏi thăm sức khỏe. Mẹ vào sẽ không mấy thích hợp."
Lương Thâm phồng má, nhỏ giọng "ồ" một tiếng.
Cậu gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào: "Lượng Lượng, tớ tới thăm cậu nè!"
Xuyên qua tấm kính vuông nho nhỏ, Giang Đường thấy một cậu bé nhợt nhạt nằm trong phòng bệnh, gầy gò hơn những người bạn đồng trang lứa. Trên tay cậu cắm dây truyền dịch, đầu đinh ngắn ngủn, khi cười còn lộ ra hai cái răng khểnh.
Phòng bệnh không có phụ huynh trống rỗng và vắng lặng.
Khoảnh khắc Lương Thâm bước vào, Giang Đường trông thấy cậu cười sáng lạn tựa như ánh mặt trời.
Xem ra quan hệ của hai đứa thật sự rất tốt.
Cô chuyển tầm mắt và ngồi trên ghế dài ở hàng lang bệnh viện.
Vốn cho rằng Lương Thâm chỉ là tiểu ma vương đần độn không hiểu chuyện, rút cuộc tiểu ma vương cũng có mặt khác tỉ mỉ, dịu dàng. Quả nhiên, trẻ con đều là hóa thân hai mặt của thiên sứ và ác quỷ, vừa ngây thơ lại vừa tà ác.
Trong phòng bệnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của hai đứa trẻ. Giang Đường
lại liếc mắt vào trong thì thấy, tiểu bá vương Lương Thâm lấy máy chơi game từ cặp của mình đưa cho Lượng Lượng, hai đứa đang hứng thú hừng hực chơi game.
Trước đây còn nói không thích, bây giờ chẳng phải chơi rất hăng hái sao!
Trong lúc nghĩ ngợi, khóe mắt thoáng thấy bóng người quen thuộc, cô nhíu mày, đứng dậy đi theo.
Chỉ trong chớp mắt, Giang Đường thấy người phụ nữ rất giống Lâm Ái Quốc biến mất trong biển người.
Ấn đường cô nhíu chặt, trong lòng hỗn loạn, khi tâm tư đang xoay chuyển thì mu bàn tay bị vỗ một cái.
Giang Đường bỗng bừng tỉnh, cúi đầu nhìn vào mắt Lương Thâm.
"Con ra rồi à?"
"Ừm." Lương Thâm gật đầu: "Lượng Lượng cần nghỉ ngơi."
"Vậy chúng ta về thôi!"
"Ừm."
Bệnh viện người đến kẻ đi, cô lo lắng Lương Thâm bị lạc nên vô thức nắm chặt tay cậu. Nhìn bàn tay hai người đang siết chặt, Lương Thâm chớp mắt vài cái, ngón út nhẹ nhàng móc vào xương tay mềm mại của cô.
"Lượng Lượng bị bệnh gì thế?"
Lương Thâm nghiêng đầu: "Lượng Lượng nói trong người cậu ấy có một khối u nhỏ, sau khi giải phẫu xong thì có thể về rồi!"
Khối u nhỏ...
Xem ra không phải ốm vặt.
Lương Thâm lại ngẩng đầu lên: "Tôi... ngày kia nhà trẻ sẽ tổ chức hoạt động gia đình, bà muốn tham gia không?"
Không đợi Giang Đường trả lời, cậu sốt ruột nói: "Không đến cũng được, dù sao cũng rất nhàm chán!"
Giang Đường thuận miệng hỏi: "Lần này có những tiết mục gì?"
Lương Thâm hững hờ: "Trang điểm cho bố."
Cô nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời.
HẾT CHƯƠNG 43.