Chương 30
Edit: Mều
Giang Đường tùy tiện tìm một cái cớ rồi chạy ra khỏi phòng.
Cô đi vào toilet, xuyên qua tấm gương lớn trước mắt, cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bản thân cùng hai gò má ửng đỏ.
Cô thật kỳ quái.
Không biết vì sao Lâm Tùy Châu lại đột nhiên hôn cô, trước kia, khi bọn họ ở trên giường cũng chưa từng hôn môi, chỉ là sự thân cận giữa xá© ŧᏂịŧ đơn thuần. Ở dưới cái nhìn của Giang Đường, hôn môi là một chuyện rất thiêng liêng, chỉ có hai người trao trái tim cho nhau mới có thể gần gũi thân cận.
Nhưng mà ̣...
Nhẹ nhàng chạm vào môi mình, cô bừng tỉnh hoàn hồn, lấy son môi từ trong túi xách ra bắt đầu trang điểm lại.
Có lẽ anh chỉ là tâm huyết dâng trào, dù sao thì người đàn ông kia thường xuyên làm một vài chuyện không thể hiểu được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Đường vỗ vỗ mặt rồi rời khỏi toilet.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Hành lang vắng vẻ chỉ vang vọng mỗi tiếng bước chân của cô, đột nhiên, Giang Đường nghe thấy âm thanh ầm ĩ truyền tới từ ngã rẽ, là tiếng cười vang của mọi người, dư quang của cô liếc về phía đấy. Trong góc, có bốn, năm người phụ nữ mặc quần áo đắt tiền đang tụm lại thành một vòng tròn, ánh mắt thấp thoáng nhìn vào bộ âu phục hơi nhăn nhúm của người đàn ông nhưng không nhìn thấy mặt, ngược lại một đôi chân dài lại đặc biệt chói mắt.
Sau khi nhìn vài lần, Giang Đường thu hồi ánh mắt.
Người có thể ra vào những nơi như thế này đương nhiên không phải là người bình thường, cô cũng không phải là Lôi Phong (1), không phải chuyện gì cũng xía một chân vào.
(1) Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Anh đại diện cho những người tốt và việc tốt.
Giang Đường nghĩ sao thì cũng làm vậy.
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt của người đàn ông lộ ra dưới ánh đèn tụ quang.
Ánh đèn trắng xám nhàn nhạt chiếu vào trong khuôn mặt giống như bức tranh thủy mặc của anh ấy, cúc áo sơ mi của anh ấy bị giật đứt mất một nút, lộ ra đường cong cổ duyên dáng cùng xương quai xanh gợi cảm, vẻ mặt của người đàn ông tương đối bình tĩnh lạnh nhạt, phía sau lưng dựa vào vách tường lạnh băng, không phản kháng, cũng không nói gì, cứ lẳng lặng như vậy mà tùy ý để cho một đám phụ nữ làm càn.
"5000 tệ cho một đêm của cậu đã là rất cao rồi, như vậy đi, nhìn cậu cũng là người mới tới, nếu không thì 8000?"
"Ôi chao, chị Vương thật sự quá keo kiệt, bộ dáng nhỏ nhắn thế này mà chỉ cho có 8000 thì không phải tủi thân cho cậu ấy rồi sao?"
"Cưng cũng đừng làm việc ở chỗ này nữa, hãy đi theo chị, chị sẽ bao nuôi cưng."
Giang Đường: "..."
Giang Đường: "..."
Những người này coi anh ấy là trai bao sao?
Có điều...
Giang Đường đánh giá Hạ Hoài Nhuận từ trên xuống dưới, một thân tây trang màu đen ôm lấy thân hình hơi gầy của anh ấy, làn da trắng nõn, mặt mày xuất chúng, liếc mắt nhìn qua thì thật sự giống tiểu bạch kiểm (2) của nhà nào, đừng nói chi là... ở một nơi như thế này.
(2) Tiểu bạch kiểm: Những chàng trai trắng trẻo ( thường mang nghĩa châm chọc )
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Hạ Hoài Nhuận không nhiều lắm, nhưng cô cũng biết cách làm người của anh ấy, biết rõ anh ấy sẽ không làm ra chuyện tổn thương phụ nữ.
Nếu như đã gặp mà không giúp thì không còn gì để nói.
Giang Đường nhịn cười, giẫm lên giày cao gót đi đến gần Hạ Hoài Nhuận.
Cô đưa tay đẩy đám phụ nữ này ra, ỷ vào cái đầu trực tiếp chen vào.
Nhìn thấy Giang Đường đột nhiên xuất hiện, mấy bà chị liền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Giang Đường: "Cô là ai?"
Giang Đường yêu kiều cười kẽ, tự nhiên ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Hạ Hoài Nhuận, trong lòng cô có chút kinh ngạc, vòng eo của giám đốc Hạ này so với các cô gái khác còn nhỏ hơn.
Cô nở nụ cười bên môi: "Thật xin lỗi các chị, đây là lần đầu tiên em trai nhà tôi tới chỗ như thế này nên đi lạc đường, tôi đưa em ấy về trước nhé."
Nói xong, Giang Đường liền nhón chân lên sờ soạng đầu anh ấy một cái, giọng điệu cưng chiều: "Vật nhỏ, đã bảo em không được chạy lung tung rồi mà."
Vật nhỏ...
Hạ Hoài Nhuận không khỏi trầm mặc.
Cuối cùng nở một nụ cười với mấy người này, Giang Đường thuần thục dắt tay anh ấy, bỏ đi mà không quay đầu lại.
Chờ sau khi đã thoát khỏi ánh mắt của những người phụ nữ kia, Giang Đường mới buông Hạ Hoài Nhuận ra.
Cô vỗ ngực một cái, nghĩ lại còn rùng mình: "Tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ đánh tôi, cũng may là lừa được."
Nói xong, nhìn về phía anh ấy: "Vệ sĩ của anh đâu?"
Hạ Hoài Nhuận đưa tay sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo: "Làm gì có ai tới chỗ như thế này mà mang theo vệ sĩ."
"..."
Cũng có chút đạo lý.
Cúc áo sơmi bị rơi mất một nút, cổ áo của Hạ Hoài Nhuận theo đó mở rộng ra, hai tay của hắn bỏ vào trong túi, rũ mắt nhìn Giang Đường: "Còn cô? Sao lại ở chỗ này?"
"Tôi..." Con ngươi Giang Đường xoay tròn, "Tôi, tôi tới bắt gian."
"Bắt gian?"
"Ừm!" Giang Đường trịnh trọng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên ma quỷ nhà tôi tới nơi đây để tìm vui, tôi phải làm cho anh ta đẹp mặt!"
Giang Đường diễn rất thật, dáng vẻ phẫn nộ giống như muốn chém tên gian phu kia ra thành trăm mảnh vậy.
Hạ Hoài Nhuận không khỏi muốn cười ra tiếng, nhưng lại cảm thấy trực tiếp bật cười thì có chút được thỏa đáng lắm, anh ấy nắm tay thành quyền để ở trước môi, ho nhẹ kiềm nén nụ cười lại: "Một mình cô đến đây có được không?"
"Không được cũng phải được." Giọng nói của cô đặc biệt kiên định.
"Vậy được rồi..." Hạ Hoài Nhuận mím môi lại, anh ấy nhìn cô, trong ánh mắt giống như có điều muốn nói, cuối cùng lại biến thành một nụ cười dịu dàng: "Cô là một cô gái rất tốt."
Giang Đường chẳng biết tại sao lại được khen lộ vẻ mặt mờ mịt.
Anh ấy nói: "Thế giới có rất nhiều màu sắc rực rỡ, cô đáng giá có được thứ tốt hơn."
Hạ Hoài Nhuận giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc màu đen mềm mại của cô, sau phút chốc ngắn ngủi thì nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Giang Đường cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.
"Tìm được cô rồi."
Giang Đường khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói.
Đôi mắt thâm thúy mê người của Lâm Tùy Châu nhìn tập trung vào bóng dáng của cô, chậm rãi mà bước tới.
Giang Đường liếc thấy Lâm Tùy Châu đến đây, lại cẩn thận liếc mắt nhìn Hạ Hoài Nhuận, thầm nói không tốt.
Chân trước cô vừa mới nói với Hạ Hoài Nhuận mình tới bắt gian, chân sau đã bị phát hiện chồng mình là Lâm Tùy Châu, đến lúc đó nhất định sẽ bị nghi ngờ, nghi ngờ cô đã mưu tính từ trước khác, tuy rằng cô thực sự mưu tính từ trước...
Vào lúc Giang Đường đang nghĩ ngợi lung tung, mấy người phụ nữ đột nhiên đi ra từ bên cạnh, vây lấy xung quanh Lâm Tùy Châu.
Giang Đường định thần nhìn lại, đó không phải là mấy bà chị vừa mới quấy rối Hạ Hoài Nhuận sao.
Mấy bà chị này lại coi trọng Lâm Tùy Châu, nụ cười nồng nhiệt đen tối, các cô nhìn Lâm Tùy Châu từ trên xuống dưới, phát hiện người đàn ông mặt lạnh cấm dục lại thành thục này so với tiểu bạch kiểm lúc nãy thì mạnh hơn nhiều, trong lòng không khỏi sinh ra du͙© vọиɠ muốn chinh phục.
"Cậu em trai, có hẹn không?"
"Cậu em trai, có người nào đã từng nói dung mạo của em rất giống một đại minh tinh chưa?"
"Đúng, là... Lâm Tùy Châu! Nhưng mà người ta là Tổng giám đốc lớn, không phải là minh tinh."
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu u ám, lạnh nhạt nói: "Cút."
Khí thế của anh khá mạnh, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho người khác như rớt vào hầm băng..
Lúc này mọi người mới phát hiện ra người đàn ông này không giống như những trai bao kiếm sống bình thường, các cô thử nhìn kỹ lại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, giống Lâm Tùy Châu cái quái gì, đây không phải là Lâm Tùy Châu sao?! Truyền thông chưa bao giờ dám viết bát quái về anh, tin tức về cuộc sống hàng ngày của anh đã ít lại càng ít hơn, nhưng mà qua một vài lời thì cũng biết rằng anh không phải là loại người hay đi tìm kiếm niềm vui, bây giờ, các làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải anh ở chỗ này.
Mấy bà chị không dám đắc tội, lập tức giải tán.
Lâm Tùy Châu đưa tay nới lỏng cà- vạt, ánh mắt xuyên qua cảnh vật xung quanh, rồi rơi thẳng xuống trên người cô.
Giang Đường cảm thấy đầu bắt đầu đau, cô xoa huyệt Thái Dương, không khỏi tránh đi ánh mắt của Lâm Tùy Châu.
"Thật sự trùng hợp, giám đốc Lâm cũng có lúc nhàn hạ thoải mái để tới chỗ này."
Lúc này, Lâm Tùy Châu mới phát hiện bên cạnh Giang Đường có một người đàn ông đang đứng, ánh mắt anh đảo qua, nhăn mày lại: "Là rất trùng hợp"
Hai người là đối thủ cạnh tranh, đã từng chạm mặt không ít lần trên thương trường, từ trước đến nay Lâm Tùy Châu vẫn không thích Hạ Hoài Nhuận, anh cảm thấy anh ấy dối trá; Hạ Hoài Nhuận đương nhiên cũng không vừa mắt Lâm Tùy Châu, anh ấy cảm thấy anh đang giả vờ ngay thẳng.
Chán ghét lẫn nhau, nhưng lại phải giữ sự ôn hòa ngoài mặt.
"Tôi còn một số việc, phải trở về rồi. Lần sau gặp lại, giám đốc Lâm."
Lâm Tùy Châu thản nhiên trả lời một tiếng, nhưng ánh mắt lại không nhìn Hạ Hoài Nhuận, ánh mắt chăm chú rơi trên người Giang Đường đã im lặng từ lúc bắt đầu.
Anh ấy khẽ rũ mắt xuống, sóng mắt dịu dàng: "Đã muộn rồi, cô tốt nhất là về nhà đi, miễn cho gặp phải nguy hiểm gì."
Giang Đường liên tục gật đầu.
"Thứ bảy gặp."
Lúc gần đi, anh ấy còn nói: "Tôi biết không nên hỏi đến cuộc sống riêng tư của cô, nhưng mà... Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán ngay."
Giang Đường lại gật đầu lần nữa, chờ sau khi Hạ Hoài Nhuận đã đi xa, cô mới cảm giác được có một ánh mắt giống như kim đâm truyền đến từ phía sau lưng.
Cô cẩn thận nâng mắt lên, cười hì hì với người đàn ông một cái.
Cô ngoài mặt thì vững như núi, nhưng trong lòng lại sợ giống như chó, cuối cùng nghĩ lại, thì cô sợ cọng lông gì chứ, cô vừa không có làm loạn cũng không có nɠɵạı ŧìиɧ. Giang Đường lập tức thẳng tắp sống lưng, "Đã sắp mười giờ rồi, chúng ta về thôi."
"Ừm, bọn Thiến Thiến cũng nói mệt rồi."
Hai người kề vai sát cánh đi về phòng KTV.
Lúc đi tới cửa, Lâm Tùy Châu kéo bàn tay đang đặt ở trên tay cầm cửa của cô lại.
Anh sinh ra đã có một đôi bàn tay đẹp mắt, ngón tay thon dài, khung xương rõ ràng, bởi vì dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên.
Trong lòng Giang Đường liền trầm xuống, nâng mắt lên thì đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Hạ Hoài Nhuận vừa mới nói khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán ngay... Là có ý gì?"
"À..."
Bóng dáng của Lâm Tùy Châu áp sát, tuyến âm thanh đè thấp trở nên trầm thấp nguy hiểm: "Cô đã nói gì với anh ta rồi?"
Giang Đường há hốc mồm, ánh mắt không khỏi né tránh: "Chưa, chưa nói gì cả."
Anh tiếp tục ép hỏi: "Thứ bảy gặp là có ý gì?"
Giang Đường rụt cổ lại, cả người đều muốn dán lên cửa, "Anh có thể... Cách tôi xa một chút được không?"
"Không thể."
"Nhưng mà miệng anh thối quá."
Lâm Tùy Châu dựa sát vào Giang Đường, cố ý hà hơi trên mặt cô: "Thối chết cô!"
"..."
"... ..."
Quỷ ngây thơ!
Giang Đường nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, dứt khoát buông tha cho du͙© vọиɠ muốn sống, nói thẳng: "Tôi đang dạy kèm ở nhà anh ấy."
"Còn gì nữa không?"
"Tôi nói chồng tôi thủy tính dương hoa (3), lăn giường với phụ nữ, hôn nhân của tôi rất đau khổ, giống như là bắp cải không ai thương không ai yêu, anh ấy nghe xong rất là đồng cảm nên đã tăng tiền lương cho tôi gấp năm lần." Nói xong, Giang Đường còn duỗi năm ngón tay ra quơ trước mặt hắn.
*Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
Lâm Tùy Châu gắt gao cắn chặt hàm răng, anh hít sâu mấy hơi bình ổn lại cơn giận, nhẫn nại nói: "Vì sao cô không nói thẳng cho anh ta biết, chồng cô là Lâm Tùy Châu."
"Như vậy không tốt lắm đâu."
"Không tốt chỗ nào?"
"Nếu như tôi nói vậy, quan hệ của chúng ta chẳng phải sẽ bị bại lộ rồi sao."
Hô hấp của Lâm Tùy Châu cứng lại: "Cô sợ quan hệ của chúng ta bị người khác biết như vậy sao? Chẳng lẽ lầm vợ của tôi khiến cô cảm thấy rất mất mặt?"
Giang Đường nhíu mày: "Ông Lâm, là anh muốn kết hôn bí mật mà, là anh không công bố hôn nhân của chúng ta, giờ sao lại quăng nồi hết lên đầu tôi rồi? Mong anh làm người đừng làm như thế, Lâm Tùy Châu!"
Giờ toàn bộ đã trở thành lỗi của anh rồi?
Anh không công bố với truyền thông là vì muốn bảo vệ ba đứa con của mình, anh muốn để cho bọn nó có một tuổi thơ yên ổn, nhưng anh cũng chưa nói là không cho cô nói cho người khác biết mình là chồng của cô.
Lâm Tùy Châu tức giận mím môi lại, đôi mắt bình tĩnh: "Được, vậy ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo, để cho tất cả mọi người đều biết rõ thân phận của cô, hài lòng chưa?"
Giang Đường sợ tới mức hít phải một khí lạnh, liên tục xua tay: "Đừng đừng đừng, đến lúc đó chẳng phải giám đốc Hạ sẽ biết tôi nói dối rồi sao, nói không chừng còn có thể đuổi việc tôi mất."
Cơn giận của anh rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm, Lâm Tùy Châu giận quá hóa cười, nói: "Cô sợ mất việc, hay là sợ không thể lại ở bên cạnh anh ta nữa?"
Lâm Tùy Châu vốn cho là sẽ nhận được một trả lời khác, mà nào ngờ đâu Giang Đường lại cụp mắt tự hỏi đầy nghiêm túc, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Tùy Châu, "Đều sợ cả."
"..."
Đều sợ cả.
Cô vậy mà nói là đều sợ cả.
Rất tốt.
Lâm Tùy Châu mở cửa lạch cạch một tiếng, không có nhìn cô một cái nào nữa.
Trong phòng KTV, ba đứa nhỏ đang dựa vào nhau mơ màng sắp ngủ, Lâm Tùy Châu một tay nâng Lương Thâm lên, một bàn tay còn lại thì ôm lấy Lương Thiển, mắt nhìn thẳng nói: "Dẫn Sơ Nhất theo."
Không thể hiểu được.
Giang Đường nhíu mày lại, im lặng đẩy thân thể nhỏ bé của Sơ Nhất.
Cậu xoa đôi mắt đang buồn ngủ, mờ mịt nhìn Giang Đường: "Mẹ?"
"Chúng ta phải đi rồi." Giang Đường thu gom lại đồ đạc: "Cần cõng con không?"
Sơ Nhất lắc đầu, đứng dậy khỏi sô pha rồi ngoan ngoãn cầm lấy tay cô.
Dọc theo đường đi, Lâm Tùy Châu im lặng không nói một lời, mãi cho đến khi đưa bọn họ tới tiểu khu cũng không nói một câu, nhìn bóng chiếc xe dần dần đi xa, Giang Đường cảm thấy ông chồng phản diện lại sinh hờn dỗi nữa rồi, về phần dỗi cái gì...... không lẽ là dỗi mấy lời cô nói kia sao? Hay là tức giận cô làm việc ở chỗ Hạ Hoài Nhuận.
Thản nhiên thu ánh mắt lại, Giang Đường dẫn Sơ Nhất lên lầu.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Con đường trong đêm khuya uốn khúc nhìn không thấy điểm đầu, bóng xe đơn độc, ánh mắt anh thâm thúy nhìn về phía trước.
Trong lòng Lâm Tùy Châu dâng lên một luồng oán khí, luồng oán khí này từ sau khi Giang Đường đưa ra ý định ly hôn với anh thì vẫn luôn đọng lại.
Từ sau khi biết Sơ Nhất bị bệnh, Lâm Tùy Châu đã dùng nguyên một buổi tối để xem xét lại rất nhiều chuyện, thời thơ ấu của anh, hôn nhân của anh, cuộc sống của anh.
Lâm Tùy Châu đã từng thấy rất nhiều chuyện sinh ly tử biệt, sự tàn khốc của thế giới nên anh giống như một loài động vật đã mất đi cảm giác, đi khắp thế gian chết lặng, anh không buồn không vui, không hay không biết, sau đó kết hôn, rồi có con......
Lâm Tùy Châu nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng hôn nhân trong xã hội thượng lưu không được tùy ý giống như những gia đình bình thường, anh phải lo lắng rất nhiều chuyện, quan trọng nhất là con còn quá nhỏ, anh không thể muốn để cho bọn chúng không có mẹ, càng quan trọng hơn là...... Anh không muốn phụ lòng lời dặn dò lúc lâm chung của bố nuôi.
Bố nuôi nói Giang Đường rất đáng thương, phải đối xử với cô ấy tốt, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể vứt bỏ người vợ kết tóc của mình.
Hắn cố chấp, nên vẫn luôn nhớ kỹ.
Nhưng mà như vậy có thật sự tốt không?
"Bố ơi......"
Đang ngây người, chỗ ngồi phía sau xe bỗng truyền đến giọng nói của Lương Thiển.
Xuyên qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Lương Thiển chớp đôi mắt to.
"Sao vậy?"
"Khi nào anh hai và mẹ mới có thể về nhà?"
Lâm Tùy Châu cười: "Không phải con không muốn mẹ ở nhà sao?"
"Con không muốn......" Lương Thiển chu miệng: "Bởi vì mẹ luôn hung dữ với con, mẹ không thích con."
"Mẹ không có không thích con."
Lương Thiển nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mấy hôm nay mẹ không ở nhà, Thiển Thiển lại thấy rất cô đơn......"
Lâm Tùy Châu không nói chuyện, bàn tay đang nắm tay lái không khỏi nắm chặt lại.
"Mẹ ma quỷ sẽ nhanh chóng đưa anh hai trở về, đúng không?"
Lâm Tùy Châu trả lời với ánh mắt khẳng định: "Đương nhiên, mẹ sẽ không rời khỏi Thiển Thiển quá lâu đâu."
Cô bé vừa nghe xong lập tức nhẹ nhàng thở ra, nụ cười vừa đáng yêu vừa sạch sẽ.
Lương Thâm ngồi ở bên cạnh chép chép miệng, mơ màng lẩm bẩm một câu: "Không muốn mẹ trở về......"
Lâm Tùy Châu thấp giọng cười, trong lòng bỗng nhiên thấy nhẹ nhàng đi không ít.
*
Chơi suốt một ngày, Sơ Nhất cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi dỗ cậu ngủ, Giang Đường mới lấy quyển sách ra xem, tên sách là [Làm thế nào để luyện thành biên kịch], tuy rằng cô đã từng tiếp xúc với một vài người bạn làm biên kịch, cũng từng tự mình chỉnh sửa kịch bản, nhưng nền tảng vẫn là số không, chỉ có xây dựng nền tảng tốt thì sau này cô mới dễ dàng tiến vào cái giới này.
Đồng hồ tích tắc tích tắc vang lên, Giang Đường đọc được vài tờ bỗng có chút buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, đứng dậy chuẩn bị pha cho mình một ly cà phê.
Có lẽ là do ăn cay quá nhiều, nên cô có cảm giác chỗ dạ dày truyền đến từng trận co thắt đau đớn, Giang Đường không thoải mái mà xoa nhẹ hai cái, đổi cà phê thành nước sôi để nguội đơn giản, lại rón rén mà tìm hộp thuốc, lục tìm thuốc đau dạ dày.
Cho dù Giang Đường đã cố gắng thả nhẹ động tác, nhưng vẫn đánh thức Sơ Nhất đang ngủ say.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Sơ Nhất một thân áo ngủ đang đứng trước mặt cô.
Tầm mắt của Sơ Nhất nhìn lướt qua, nhìn thấy các loại thuốc nằm rải rác đầy đất.
"Mẹ khó chịu sao?"
Giang Đường cũng không nói dối: "Dạ dày không thoải mái lắm, không sao đâu."
Cậu nhăn mày lại: "Đâu rất dữ dội sao ạ?"
"Không dữ dội lắm." Chú ý thấy bàn chân nhỏ để trần của cậu, Giang Đường lập tức đứng dậy ôm cậu lên ngồi trên sô pha: "Sơ Nhất, ra ngoài phải mang dép vào, nếu không sẽ lạnh."
"Do con không cẩn thận quên mất." Cậu chớp mắt: "Mẹ, mẹ nằm xuống đi."
"Hả?"
"Để con tìm thuốc cho mẹ."
Giang Đường nói: "Rất cảm ơn lòng tốt của con, nhưng con có thể hiểu được chữ viết trên đó không?"
"Ngoài giờ học con có học qua rất nhiều chữ, A Vô cũng dạy con rất nhiều, có thể hiểu được."
Cô có chút hoài nghi, lại không đành lòng khiến cho Sơ Nhất thương tâm, quan trọng nhất chính là chỗ dạ dày vô cùng đau đớn. Giang Đường mạnh mẽ chịu đựng trở lại phòng ngủ, thân thể của cô trước khi chưa xuyên không cũng chả ra sao, đau dạ dày gần như là bệnh chung của tất cả diễn viên, bọn họ bận rộn cả ngày nên không thể nào ăn đủ ba bữa cơm, chỉ là không nghĩ tới dạ dày của thân thể này cũng không được tốt, có vẻ như như so với cô còn yếu ớt hơn.
Sau khi lên giường, Sơ Nhất bưng nước ấm cùng thuốc dạ dày cẩn thận từng li từng tí tiến vào.
Cậu tay chân nhẹ nhàng đưa ly nước cho Giang Đường, lại lấy ra hai viên thuốc đưa đến trước mặt Giang Đường: "Mẹ uống thuốc đi."
Cô liền uống một ngụm nước ấm, nhìn về phía Sơ Nhất: "Cảm ơn con."
"Mẹ đừng cảm lạnh." Sơ Nhất kéo chăn qua đắp cô kín lại, sau đó bò lên trên giường, lòng bàn tay nho nhỏ đặt ở trên bụng cô cách lớp quần áo.
Ánh mắt Sơ Nhất sáng ngời: "Xoa xoa sẽ không đau nữa."
Giang Đường không kìm nén được ý cười, lại cảm thấy ấm áp, ngay cả cơn đau đớn cũng dịu xuống.
"Ngủ đi."
"Vâng."
Sơ Nhất cọ xát về phía cô, thân thể của cậu nóng rực giống nhau như một lò sưởi nhỏ.
Giang Đường cẩn thận kéo chăn qua, từ từ nhắm mắt lại.
Bởi vì đau dạ dày, nên mãi đến nửa đêm cô mới đi vào giấc ngủ, chờ khi tỉnh lại đã hơn 9 giờ, Giang Đường thầm nói không tốt, vội vàng đứng dậy đi tới phòng khách.
Sơ Nhất đã đi rồi, Giang Đường nhìn xung quanh một vòng lại thấy có một hộp cơm sáng để ở trên bàn ăn, phía dưới đè lên một tờ giấy.
[Con đã đến trường nhé, nếu mẹ cảm thấy không thoải mái thì phải đến bệnh viện đó. TO: Sơ Nhất.]
Giang Đường mím môi, kéo ghế ra rồi mở túi bọc bữa sáng, món cậu mua cháo kê (4), có lẽ là do cảm thấy bánh quẩy khá dầu mỡ, không tốt cho dạ dày cho nên đổi thành bánh bao chay.
(4) Cháo kê là một món cháo được làm từ hạt kê làm thành phần chính. Nó có hương vị nhẹ và mùi thơm rõ ràng. Nó có các đặc tính đơn giản và dễ chữa, dạ dày và tiêu hóa.
Vì bị đau dạ dày nên cô cũng không ăn được mấy miếng, sau khi miễn cưỡng ăn một lúc, cô chuẩn bị rửa mặt xong rồi đi bệnh viện xem thử.
Giang Đường đã từng chết một lần nên vô cùng yêu quý thân thể của mình, cô không học những người thích cậy mạnh kia,
cho dù thân thể không thoải mái cũng kéo dài tới chết không chịu đi khám, ngộ nhỡ kéo dài tới bệnh thì ai chịu trách nhiệm? Còn không phải là bản thân tự chịu trách nhiệm sao.
Sau khi trang điểm nhẹ một chút, Giang Đường lái xe đi tới bệnh viện đa khoa.
Cô đi con đường lớn sầm uất, không may lại bị kẹt xe, nhìn một hàng xe dài, Giang Đường mơ hồ cảm thấy dạ dày bỗng đau nghiêm trọng. Cô không khỏi dựa vào tay lái, trong lúc mê man, phía sau truyền đến tiếng kèn thúc giục.
Giang Đường bỗng nhiên bừng tỉnh, chậm rãi khởi động động cơ.
Lại một cái đèn đỏ nữa, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Là một số máy lạ.
Cô sửng sốt vài giây, ấn nhận nghe.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói mềm nhẹ của phụ nữ, "Xin chào, cho hỏi cô là mẹ của Lâm Lương Thâm sao?"
Giang Đường run lên, nói: "Đúng vậy."
"Tôi là cô giáo của Lâm Lương Thâm, hôm nay cậu bé đã đánh nhau với hai bạn nhỏ khác, cô có tiện tới nhà trẻ một chút được không?"
Mều có lời muốn nói:
Con Mều bừa nay rất chăm chỉ, nên mọi người vote nhiệt vào xíu nữa mị sẽ đăng luôn chương 31 muahaha