Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 20

Edit: Mều

Ký ức của Sơ Nhất có chút lộn xộn, giống như bức tranh cắt dán chắp vá thành.

Cậu luôn ngốc nghếch không biết gì, cho dù đối mặt với người mẹ lạnh nhạt, cậu vẫn đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.

Sau khi sinh, những dồn nén lâu ngày làm cho Giang Đường nguyên chủ mắc chứng trầm uất sau sinh, đặc biệt là mất nhiều máu làm cho thân thể cô thành trạng thái tồi tệ nhất, đối với đứa nhỏ này, cô đương nhiên không sinh ra được một chút yêu thích nào.

Sơ Nhất được vυ' em nuôi lớn, nguyên chủ rất ít khi hôn cậu, ôm ấp cậu, những gì cô lưu lại cho cậu chỉ có hoảng sợ.

Càng tồi tệ hơn là trong một lần Lâm Tùy Châu say rượu làm cho cô mang thai lần thứ hai.

Đối với sự ra đời của đứa con thứ hai, nguyên chủ vẫn không sinh ra tình yêu, nhưng so với Sơ Nhất, cô lại không căm ghét cậu lắm, hết lòng hết dạ nuôi cậu bằng sữa mẹ, nhưng mà tiếng khóc lóc của trẻ con làm cảm xúc của nguyên chủ gần như sụp đổ, khi gặp đứa con lớn nhất, cô nhiều lần mất khống chế, đã... nguyên chủ đã nhốt Sơ Nhất nhỏ tuổi vào bên trong tủ quần áo, chỉ khi không nhìn thấy cậu, nội tâm của cô mới có thể bình tĩnh chốt lát.

Có lẽ là nguyên chủ yếu đuối chỉ dám ngược đãi Sơ Nhất hiểu chuyện nhất.

Sơ Nhất nhỏ tuổi luôn không hiểu tại sao mẹ lại đối xử với cậu như vậy.

Nhưng cậu quá nhỏ, không hiểu ghét hận, chỉ ước ao được cô ôm lấy như Lương Thâm, xuyên qua khe hở nhỏ hẹp, thứ cậu tiếp xúc là một thế giới khác, tủ quần áo khóa thân thể của cậu, lại vây khốn cả linh hồn chưa trưởng thành của cậu.

Mãi đến năm ba tuổi, con gái ra đời, Lương Thâm càng ngang bướng.

Đối tượng nguyên chủ phát tiết chỉ có Sơ Nhất, dưới cái nhìn của cô, Sơ Nhất ác ma suýt nữa hại chết cô, cuối cùng, nguyên chủ đưa Sơ Nhất đến khu vui chơi.

Đèn neon lấp lánh giữa đêm, Sơ Nhất bước lên đu quay, đến khi hạ xuống đã đen kịt màu.

Cậu bị vứt bỏ.

Hoảng sợ, bất an, giãy dụa, tất cả mọi thứ trộn lẫn với nhau, làm cho cậu khóc không thể khóc, gọi không thể gọi, để lại bóng tối và khói mù đi theo.

Nếu cậu cũng có một anh trai là tốt rồi....

Sơ Nhất nhỏ tuổi nghĩ như vậy.

Sau khi được mang về nhà, Sơ Nhất im lặng không nói chuyện mẹ cậu vứt bỏ cậu, cậu chỉ nói mình đi lạc, tiếp tục đi học giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là cậu càng thêm im lặng.

Xuyên qua chiếc gương ký ức của Sơ Nhất này, Giang Đường nhìn thấy cậu nói chuyện một mình ở vô số đêm tối.

Buổi sáng cậu là Lâm Sơ Nhất nghe lời hiểu chuyện, đến buổi tối... Trong nháy mắt cậu trở thành Lâm Vô ích kỷ nóng nảy, không chút lương thiện.

Lâm Vô đem tất cả những ký ức thống khổ của Sơ Nhất phân liệt mà ra, bao gồm cậu bị vứt bỏ, bị bạo lực lạnh, tuy Sơ Nhất đã quên nhưng Lâm Vô nhớ được, cậu ta oán hận, oán hận em trai em gái, oán hận bố mẹ, oán hận cái nhà này. Nên một khi có cơ hội, Lâm Vô liền cướp lấy quyền khống chế thân thể, điên cuồng xúi giục em trai em gái nhỏ tuổi.

"Mẹ có lẽ không yêu chúng ta, nếu không tại sao mẹ không ôm chúng ta một cái?"

"Lương Thâm, hôm qua anh nghe thấy mẹ nói mẹ muốn vứt bỏ em."

"Nghe nói con cái quá ngoan ngoãn, mẹ trái lại không quan tâm, không bằng các em đùa dai đi? Mẹ nhất định sẽ chú ý đến các em."

"Thâm Thâm, mẹ còn nói những câu này..."

"..."

"... ..."

Nhưng tất cả những điều này, Sơ Nhất hoàn toàn không biết.

Lâm Vô cũng sẽ không cho câu biết những chuyện này.

Giống như những điều Sơ Nhất mong muốn vậy, cậu được người anh trai "Lâm Vô" này bảo vệ rất tốt.

Giang Đường thức tỉnh từ trong ký ức.

Đã là hoàng hôn, chân trời hiện lên một mảng vàng khô, nhuộm toàn bộ mặt đất dưới chân thành một màu vàng óng.

Cô sờ sờ tráng, một trán mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cảm giác có người nhìn mình, cô quay đầu lại đối diện với hai mắt sóng nước lăn tăn của Sơ Nhất.

"Mẹ, mẹ ngủ thϊếp đi rồi."

"Mẹ không cẩn thận ngủ thϊếp đi...." Cổ họng Giang Đường rất khô, tim cô đập thình thịch, nửa ngày mới hoàn hồn lại được.

"Mẹ thấy ác mộng sao?" Sơ Nhất tìm kiếm trong cặp nhỏ, cuối cùng lấy ra một khăn tay vuông nhỏ, cậu đến gần đây, tỉ mỉ dịu dàng lau sạch mồ hôi trên trán cô.

"Sơ Nhất." Giang Đường kéo cổ tay cậu, hai mắt bình tĩnh nhìn cậu.

"Mẹ?"

"Xin lỗi..."

Sơ Nhất ngẩn ra, nở nụ cười: "Không sao ạ."

Cậu không hiểu sao mẹ lại xin lỗi, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không trách mẹ mình, dù sao mẹ rất cực khổ sinh cậu ra, còn suýt chút nữa chết đi. Tuy mẹ rất lạnh nhạt, không quá quan tâm cậu, nhưng vì cậu là anh hai, không thể tính toán chi li.

"Buổi tối con muốn ăn cái gì, kem gì cũng có thể."

Sơ Nhất mím mím môi, vẻ mặt do dự bất an, "Mẹ, mẹ sẽ ly hôn với ba sao?"

Nội tâm Giang Đường xoắn xuýt, lại nhớ đến bác sĩ căn dặn, ông nói Sơ Nhất có một chút uất ức, nôi tâm nôn nóng bất an, thân là người lớn, phải tận lực thỏa mãn nhu cầu của cậu, để cậu cảm nhận được sự bảo vệ, chỉ có nội tâm an bình, mới có thể giảm số lần nhân cách xuất hiện.

"Nếu mẹ nói sẽ thì sao?"

Cậu cũng không lộ ra cảm xúc quá lớn, chân nhẹ nhàng lay động: "Do bố không đủ tốt."

Giang Đường cảm thấy thú vị, nở nụ cười: "Nói thế nào?"

"Vì bố công tác thường không về nhà, làm cho mẹ cảm thấy cô độc. Bố cũng không thích nói chuyện, có lúc tính tình không tốt, con có thể cảm giác được mẹ không vui, nếu mẹ thật sự không vui, vậy thì ly hôn với bố đi."

Cậu nhìn về phía cô: "Con không muốn để cho mẹ không vui."

"..."

"Nếu như có thể, con muốn đem toàn bộ hoa tươi đẹp nhất trên thế giới này cho mẹ."

"..."

Giang Đường không phải là loại người dễ khóc, nhưng nhìn Sơ Nhất bây giờ, lại không khỏi nhớ đến những gì cậu từng chịu đựng, chóp mũi chua xót, suýt chút nữa rơi lệ.

Cô đưa tay ôm Sơ Nhất vào lòng, vuốt sợi tóc mềm mại của cậu từng chút từng chút: "Nếu mẹ và bố con ly hôn, con có muốn đi theo mẹ hay không?"

Dù sao đời này của cô cũng không yêu nữa, cũng không muốn sinh con nữa, ngẫm lại sống hết một đời cùng Sơ Nhất cũng rất tốt, giả dụ thực sự không thể trở về thế giới ban đầu, có Sơ Nhất, cô cũng không đến nỗi chết không có người lo hậu sự.

"Nếu mẹ cần con, con sẽ đi cùng với mẹ, còn nếu mẹ chê còn phiền phức, con sẽ ở lại bên cạnh bố."

"Mẹ sẽ không ghét bỏ con đâu, đương nhiên mẹ cũng sẽ không ghét bỏ A Vô."

Câu nói cuối cùng kia làm cho Sơ Nhất ngạc nhiên một lúc.

Lát sau, Sơ Nhất ngại ngùng nở nụ cười: "A Vô biết sẽ rất vui vẻ."

Từ đu quay đi xuống, chân Giang Đường đều mềm nhũn, cho dù hai chân vừng vàng đạp trên mặt đất, cô vẫn luôn có một loại cảm giác bay bổng.

Trên đường về nhà, Giang Đường nghĩ rất nhiều thứ.

Đầu tiên là tình hình đặc thù của Sơ Nhất, cho dù vì cơ thể cậu và sức khỏe của hai đứa trẻ khác, cô cũng không thể để cậu ở lại Lâm gia, cho nên Giang Đường quyết định mang Sơ Nhất dọn ra ngoài ở, thứ hai, cô không phải là sâu mọt phụ thuộc vào, nếu rời khỏi Lâm gia thành công, cô không thể thật sự tiếp tục làm dây leo, cô phải có công việc riêng của mình, nhưng có thêm Sơ Nhất nên tạm thời không thể làm công việc cũ rồi. Diễn viên tự do không cố định, ba tháng không trở về nhà là chuyện bình thường, cô làm sao có thể để con một mình ở nhà...

Giang Đường cắn môi trầm tư, công việc có thể làm ở nhà mà vẫn có tiền nhanh chỉ có bán hàng trên mạng và tác giả.

Bán hàng trên mạng nhất định là không làm nổi, tác giả tiểu thuyết từ ký kết đến kiếm tiền lại quá tốn thời gian, biên kịch thì có thể thử một chút xem, cô từng làm diễn viên, cô quen không ít biên kịch vàng, mưa dầm thấm đất cũng có một chút căn bản, đặc biệt là thế giới này không liên quan đến thế giới ban đầu của cô, rất nhiều giả thiết đều vô cùng mới mẻ ở thế giới này, viết ra sợ không ai dùng.

Thực sự không được....

Giang Đường chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của chị em trong nhóm kéo dài sinh mệnh.

Nếu không được nữa, cô liền đi làm người mẫu quảng cáo.

Ngoại hình đẹp đẽ còn ngực lớn 36D của mình còn sợ không có cơm?

Giang Đường tự kỷ vén tóc lên, càng ngày càng cảm thấy tương lai mình tươi sáng.

Sau khi cùng Lâm Sơ Nhất trở về nhà, Lâm Tùy Châu vẫn chưa trở về, cô không vội, ngồi trên ghế so pha chậm rãi chờ.

Kim giờ tích ta tích tắc vang lên, nửa buổi tối cô ăn ba túi khoai lang, xem một bộ phim, uống hai lon coca, còn gặm hơn một nửa quả dưa hấu, Lâm Tùy Châu... vẫn không trở về.

Giang Đường có chút không kiên nhẫn, đột nhiên nhớ tới lần đi hộp đêm kia, có lẽ Lâm Tùy Châu cũng chờ cô như vậy.

... Lâm Tùy Châu thực sự quá nhàm chán.

Ba giờ sáng.

Ánh đèn ngoài cửa sổ nhấp nháy, Giang Đường buồn ngủ nhất thời tỉnh táo, cô lau vụn khoai tây chiên trên miệng, tiện tay ném túi rác vào thùng rác, lúc này mới khoay hay tai trước ngực, an phận ngồi xuống.

Bóng đen di động, đang chậm rãi đến gần.

Mắt cô nhìn theo, lúc thấy Lâm Tùy Châu muốn đi lên lầu, Giang Đường ho nhẹ: "Về sớm ghê nhỉ."

Bóng dáng anh dừng lại.

Giang Đường mở đèn lên, lưng ngồi thẳng tắp, mặt không cảm xúc nhìn anh.

Lâm Tùy Châu run lên, giơ cổ tay nhìn thời gian, cau mày: "Sao còn chưa ngủ."

"Anh qua đây."

"Tôi rất mệt."

"Qua đây hay không?"

Lâm Tùy Châu thở hắt ra, kéo cà vạt xuống đi đến ghế so pha, anh liếc nhìn túi và đóng vỏ hạt dưa bên cạnh, Lâm Tùy Châu do dự ngồi xuống một góc sạch sẽ.

"Anh không ngại thì năm giờ hẳn về?"

Lâm Tùy Châu: "Năm giờ tôi còn phải lên máy bay."

"..."

"Đến cùng có chuyện gì? Ly hôn thì không bàn nữa."

Giang Đường nghiêm mặt: "Chuyện rất nghiêm túc."

"Ừ." Anh hững hờ đáp lại, ánh mắt phút chốc rơi xuống mặt cô, ánh mắt sâu thẳm, Giang Đường bị nhìn da đầu tê dại một trận, sau đó anh giơ tay lên, chỉ chỉ vào má.

Giang Đường: ??????

Anh lại chỉ vào má của mình: "Ở đây."

Giang Đường lườm một cái, bất đắc dĩ lại gần hôn lên mặt anh: "Lần này có thể nói chính sự sao?"

Lâm Tùy Châu đột nhiên tiến lên, đưa tay lấy một mảnh hạt dưa trên mặt cô, sau đó tiện tay bỏ vào thùng rác rồi nửa nâng mắt lên, hững hờ nói: "Có thể."

"..."

"Có điều tôi không hy vọng cô lại dùng cái miệng vị cà chua đó hôn tôi."

"..."

"À, còn có vị coca."

"..."

"Hạt dưa cũng ít ăn đi, nóng trong người."

"..."

"Nói xong nhân tiện quét vỏ bỏ đi."

"...."

"Có thể rồi, nói đi."

"..."

"Đệt! Hoàn toàn không muốn nói được không!!

Chuyện lông rùa gì cũng muốn nữa, cô muốn ly hôn.

Thấy cô nửa ngày không nói chuyện, Lâm Tùy Châu không kiên nhẫn cau mày: "Không nói thì tôi đi về ngủ."

"Cho anh xem cái này." Giang Đường ném túi giấy bên cạnh tới cho anh.

Anh đưa tay mở ra, rũ mắt đọc lướt qua.

Họ tên được gạch chân này, ba chứ Lâm Sơ Nhất vô cùng nổi bật.

Yết hầu Lâm Tùy Châu lăn lộn một phen, trong đôi mắt không có tâm tình, đôi môi khiêu gợi căng thành một đường thẳng mỏng.

"Hôm nay tôi dẫn Sơ Nhất đến bác sĩ, nó bị bệnh."

Anh không lên tiếng, chỉ cẩn thận nhìn mỗi câu mỗi chữ trong bệnh án vài lần.

Cuối cùng: "Tôi sẽ mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, Sơ Nhất sẽ không sao đâu."

Giang Đường trào phúng nở nụ cười: "Anh vẫn chưa rõ sao? Cái Sơ Nhất cần trước giờ không phải là bác sĩ tâm lý."

Cô nhìn Lâm Tùy Châu: "Bác sĩ nói nhân cách của nó có tính công kích, bất kể là vì Sơ Nhất hay vì Lương Thâm và Lương Thiển, tôi đều quyết định mang Sơ Nhất dọn ra ngoài, nó cần một hoàn cảnh mới. Đương nhiên, trường học bên kia cũng không thể tiếp tục. Tôi thấy khu X có trường tiểu học Hạnh Phúc cũng không tệ, mặc dù không tốt như bây giờ, nhưng cũng đầy đủ, chủ yếu cách bệnh viện khá gần."

Trong mắt anh thâm thúy: "Cô muốn dẫn Sơ Nhất đi?"

"Tôi chỉ vì muốn tốt cho Sơ Nhất."

Lâm Tùy Châu xiết chặt túi giấy trên tay, xương tay chậm rãi dùng sức nắm lại, anh nỗ lực muốn tìm một ít tình cảm khác trong mắt Giang Đường, nhưng mà chỉ tìm được bình tĩnh và chân thành.

Lông mi dài đột nhiên rũ xuống, Lâm Tùy Châu bỗng cảm thấy mệt mỏi, giọng nói chầm chậm khàn khàn: "Cô cho rằng cô có thể chăm sóc Sơ Nhất tốt sao?"

Giang Đường nói: "Tôi là mẹ của nó."

"Nhưng cô chưa bao giờ xem mình là mẹ."

"Vậy anh cho rằng anh là một người bố tốt sao?"

Anh không nói.

Giang Đường nở nụ cười: "Anh cho rằng anh cho bọn họ một cuộc sống tiện nghi là đủ rồi sao? Sơ Nhất không phải mắc bệnh bình thường, không phải uống một viên thuốc chích một mũi kim là khỏe, anh có thừa nhận, thân là người bố anh lại để Sơ Nhất cảm thấy bị áp bức. Nó có từng nói chuyện lớn tiếng với anh không? Có từng phản kháng anh không? Có đòi hỏi yêu cầu anh không? Tất cả đều không có."

Cô tiếp tục nói: "Tiếp tục ở lại chỗ này, nó sẽ phát điên."

Kim giờ tích tắc vang động, phòng khách to lớn chỉ có tiếng hít thở của hai người, Giang Đường đang đợi một câu trả lời, nhưng chỉ nhận được sự im lặng của Lâm Tùy Châu.

Cô đặt tay lên lưng anh, phát hiện ra da anh vô cùng lạnh lẽo.

Giang Đường nhẹ giọng dịu dàng: "Coi như là vì Sơ Nhất, hãy để tôi dẫn nó đi."

"Được."

Cuối cùng, Lâm Tùy Châu cũng thỏa hiệp.

"Nhưng các người phải ở chỗ tôi sắp xếp, bác sĩ cũng vậy. Chuyện này cô nhất định phải đồng ý với tôi."

Quả nhiên, bất luận Lâm Tùy Châu làm cái gì đều phải nắm quyền chủ động.

Có điều những việc này cũng không quan trọng.

Giang Đường gật đầu: "Tôi đồng ý. Anh cũng phải đồng ý với tôi, không được thường xuyên nhúng tay vào chuyện của chúng tôi."

"Được."

Hai người chính thức đạt được nhận thức chung.

Cô nhìn anh một chút, đứng dậy đi lên lầu: "Anh đi ngủ sớm một chút, không phải năm giờ còn muốn lên máy bay à."

Anh làm gì còn có tâm tình lên máy bay.

Lâm Tùy Châu rút tờ giấy chuẩn đoán ra, mỗi chữ phía trên anh đều biết, nhưng nối cùng nhau như vậy thật lạnh lẽo xa lạ.

Trong ba đứa con của anh, Sơ Nhất là con cả, cũng là đứa hiểu chuyện nhất.

Lâm Tùy Châu đặt tên cho cậu là Lâm Sơ Nhất, mới tới nhân gian, độc nhất vô nhị.

Bởi vì... con cả bớt lo, cho nên xưa nay Lâm Tùy Châu cũng không nhọc lòng vì con trai cả, cưng chiều con gái nhỏ, nghiêm khắc với con trai nhỏ, bây giờ nghĩ lại, anh đúng là không đủ quan tâm. Giang Đường nói đúng, anh không phải là một người bố tốt.

Lâm Tùy Châu một đêm không chợp mắt, một mình ngồi từ trời tối đến bình minh.

Chờ ánh nắng hiện ra, lúc thư ký gọi điện thoại đến Lâm Tùy Châu mới đột nhiên tỉnh lại.

Anh xoa xoa đôi mắt đau nhức, đưa tay kết nối điện thoại: "A lô."

Bởi vì quá mức mệt mỏi, tiếng nói của anh đặc biệt khàn khàn.

"Giám đốc Lâm, thành phố S bên kia..."

"Từ chối đi."

"... À."

Lâm Tùy Châu còn nói: "Thuận tiện xem giúp tôi tình hình phòng ốc xung quanh khu X một chút, cách trường tiểu học Hạnh Phúc gần một chút, tính an toàn cao một chút."

"Vâng, tôi lập tức đi làm."

Cúp điện thoại, Lâm Tùy Châu sắp xếp gọn sổ khám bệnh, từ ghế so pha đứng lên.

Anh quay người lại liền nhìn thấy Sơ Nhất xuất hiện phía sau anh.

"Chào buổi sáng, bố."

Vẻ mặt Lâm Tùy Châu sầm xuống, hơi giơ tay: "Lại đây, Sơ Nhất."

Cậu mặc đồ ngủ, khẽ bước tới.

Lâm Tùy Châu đã lâu không nhìn kỹ đứa con lớn nhất của mình, cậu giống như cao hơn một chút, cũng cường tráng hơn.

"Nếu cho một mình con đi ra ngoài ở với mẹ, con đồng ý không?"

Mều có lời muốn nói:

Truyện mới lên có 3 ngày mà đã bị ôm đi rồi :(( từ chương này về sau Mều sẽ chèn câu "Truyện này được đăng trên s1apihd.com của kittenctump" nên mọi người thông cảm nhé