Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 13

Edit: Mều

Beta: Mạc An Hy

[One Punch Man: Anh Hạ, không biết anh có ngại người đã làm mẹ hay không?]

Đầu bên kia máy tính Hạ Hoài Nhuận sửng sốt: Cô muốn làm?

Giang Đường lạch cạch gõ chữ: Không nói gạt anh, tôi có học vũ đạo.

Lời này của cô không phải là khoác lác.

Đời trước cô có học múa ballet mấy năm đường hoàng ra dáng, ngay cả thân thể này cũng biết vũ đạo cơ bản, coi như nói ra cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Hạ Hoài Nhuận lại nói: Nhưng mà La La muốn học múa cổ điển, con bé nói như tiên nữ...

[One Punch Man: Không thành vấn đề, tôi có học múa cổ điển.]

Lời này của cô không phải là khoác lác.

Cô từng diễn vai Hằng Nga, Võ Mị Nương, Cửu Thiên huyền nữ Trung Quốc, múa cổ điển đương nhiên nằm trong hạng mục đã chuẩn bị, bây giờ dạy một cô bé chỉ là chuyện nhỏ.

Kế hoạch của Giang Đường rất đơn giản.

Bây giờ cô nhất định phải tiếp cận Hạ Hoài Nhuận, bởi vì chỉ khi ở bên cạnh anh ấy thì mới có thể cứu vớt tính mạng của chính mình.

[Hạ Hoài Nhuận:...]

Một chuỗi dấu ba chấm này khiến cho Giang Đường có cảm giác không ổn, vội vàng nói: [Tổng giám đốc Hạ, tôi trên có già dưới có trẻ, đáng thương không được người yêu, ông chồng bên ngoài lả lơi ong bướm, bao nuôi tình nhân, anh để tôi làm thử xem, nếu anh nói không được, tôi lập tức đi căn tin bưng mâm, dù sao cũng có thể gom góp một chút nuôi gia đình sống tạm.]

Lời này của cô chọc cười Hạ Hoài Nhuận, anh trực tiếp đưa cho một dãy số điện thoại và địa chỉ, sau đó nói: [Vậy thứ bảy có thời gian cô đến đây đi, có điều phải chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vị liên quan đến việc qua đời của anh hai vì chị dâu, sẽ có lúc tâm trạng của La La rất cực đoan.]

[One Punch Man: Cảm ơn Tổng giám đốc Hạ, Tổng giám đốc Hạ anh thật tốt, La La là một cô bé ngoan, tôi sẽ dùng trái tim người mẹ bao dung con bé.]

Giang Đường âm thầm ghi nhớ địa chỉ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cô phải chuẩn bị một chút, miễn cho đến đó dạy không ra gì. Có điều cô nên bắt đầu trước, hay là thông báo một tiếng cho Lâm Tùy Châu trước?

Buổi tối sau khi để mấy đứa nhỏ đều ngủ yên, Giang Đường nghiêm túc gọi Lâm Tùy Châu tới phòng sách, đến nơi mặt đối mặt đàm phán.

"Anh Lâm, tôi có lời muốn nói với anh."

Vẻ mặt cô nghiêm túc, Lâm Tùy Châu lập tức cau mày: "Cô lại nɠɵạı ŧìиɧ rồi à?"

Cái chữ "lại" này dùng vô cùng xuất sắc.

Vẻ mặt Giang Đường xuất hiện hơi méo mó: "Xin anh đừng có nhìn tôi thiển cận như vậy."

"À." Anh lành lạnh nhàn nhạt, "Ly hôn?"

Giang Đường: "..."

Giang Đường: "Con người anh bị gì vậy?"

Một giây sau, Giang Đường xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt: "Nếu như ly hôn, anh chia cho tôi bao nhiêu tài sản, anh yên tâm, con cái tôi sẽ không cần, ba đứa con đều là của anh."

"..."

Lâm Tùy Châu bất thình lình cầm điện thoại lên, giơ camera ra phía trước nhắm vào Giang Đường: "Đẹp không?"

Trong màn hình Giang Đường mặt mày như vẽ, sóng mắt mênh mông, cô mạnh mẽ gật đầu: "Đẹp."

Lâm Tùy Châu cười nhạt: "Không, cô nghĩ là đẹp thôi."

Giang Đường: "..."

"Ngày mai tôi còn làm việc, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

Người đàn ông già cả này thật vô vị, không trách không theo đuổi được nữ chính tương lai.

Giang Đường khinh thường chép chép miệng: "Tôi cũng muốn đi làm việc."

Vẻ mặt anh cuối cùng cũng coi như có cảm xúc, mí mắt khẽ nâng, ánh mắt hời hợt: "Hả?"

Giang Đường nghiêm túc nói: "Làm phụ nữ ở thế kỷ 21, không thể làm dây tầm gửi mà dựa vào đàn ông, cho nên tôi quyết định tự lực cánh sinh, ăn no mặc ấm, đi ra ngoài làm việc, bây giờ nói những lời này chỉ là thông báo với anh một tiếng, cũng không phải hỏi ý kiến của anh, hết rồi."

"Công việc gì?"

"Dạy trẻ em khiêu vũ."

"Ừ, tốt."

"..."

"... ..."

"...Anh đồng ý rồi?" Giang Đường không tin được mà nhìn anh.

Ý cười bên môi Lâm Tùy Châu càng sâu hơn, con ngươi sâu thẳm lập lòe ánh sáng ranh mãnh, "Sao vậy, chẳng lẽ cô không muốn tôi đồng ý?"

"Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ." Giang Đường nói: "Tôi cho là anh sẽ nói cái gì mà nhà có rất nhiều tiền, không cần phải đi làm, cô chỉ cần nuôi dạy con cái cho tốt đại loại như vậy."

Anh đi đến vỗ vỗ vai cô, tận tình khuyên nhủ: "Cô Giang, thế kỷ 21 rồi."

"..."

Còn cách thứ bảy đến năm ngày, Giang Đường quyết định bắt đầu từ ngày thứ hai sẽ dậy sớm luyện tập, dù sao thân thể này đã mấy năm không có tiếp xúc với vũ đạo.

Ngày tiếp theo trời còn chưa sáng, Giang Đường đã bị vật nặng đè tỉnh.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ hồ thấy người nọ sờ mó ở trên người cô, trong nháy mắt váy ngủ của cô bị cởi ra.

Giang Đường rầm rì một tiếng, muốn ngủ mà không ngủ được giãy dụa hai cái: "Cút ngay."

Bàn tay to lớn của Lâm Tùy Châu xoa nhẹ làn da trơn nhẵn của cô, tuy cô đã là mẹ của ba đứa nhỏ, nhưng cô bảo dưỡng vô cùng tốt, chỗ nên mượt mà thì mượt mà, chỗ nên căng mịn thì căng mịn, cho dù linh hồn không quá thú vị, nhưng thân thể cô cũng đủ làm cho anh say mê.

"Ơ hay, anh phiền muốn chết." Giang Đường bị sờ mó nổi nóng một trận, nhấc chân lên đạp, chỉ nghe rên lên một tiếng, thế giới ngay lập tức yên tĩnh.

Cô kéo chăn qua, trở mình, lầm bầm hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Lâm Tùy Châu ôm bụng, nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc lâu, vô cùng oán hận nằm xuống, đối với quay lưng lại với Giang Đường tự giải quyết.

Anh thở hổn hển, Giang Đường trợn mắt, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy hành động không thể miêu tả này của anh, con mắt cô mạnh mẽ giật giật, quấn chăn đi chân trần xuống giường, Giang Đường tùy tiện tìm phòng khách ngủ tiếp.

Bảy giờ sáng.

Giang Đường xuống lầu đi tới phòng ăn.

"Bọn Sơ Nhất đâu?"

"Bọn nó muốn ăn bánh bao của cửa hàng Mỹ Kế, tôi cho tài xế chở đi rồi."

"À" Giang Đường trả lời một tiếng, im lặng cúi đầu ăn bữa sáng.

Đột nhiên cô cảm giác được tầm mắt ở bàn đối diện truyền tới.

"Lát nữa chúng ta đi bệnh viện đi."

Vẻ mặt Giang Đường không hiểu: "Anh không thoải mái?"

Lâm Tùy Châu: "Cô nói xem."

Giang Đường: ?

"Tôi cảm thấy cô bị lãnh cảm."

Giang Đường: ??????

"Anh, anh nói ai bị lãnh cảm?"

Anh nói thẳng: "Cô."

Đột nhiên Giang Đường không biết nói cái gì.

Cô tức giận bỏ cái muỗng xuống: "Người anh em, dùng lương tâm mà nói, bốn năm giờ mỗi ngày anh bị đánh thức sẽ không tức giận sao? Anh làm ơn bình thường một chút có được hay không?"

Quai hàm Lâm Tùy Châu như hơi bạnh ra, trong mắt là bất mãn dày đặc.

"Hơn nữa anh cũng không mang bao, tai nạn chết người thì làm sao?"

Mặc dù Giang Đường chưa từng sinh con, nhưng từ ký ức của thân thể này mà xem, là vô cùng đáng sợ, ban đầu cô muốn làm một người không sinh con, bây giờ hay rồi, xuyên không tới lập tức trai gái song toàn, ngược lại cũng giúp cô đỡ lo, không cần phải quyết tâm đẻ... chỉ tưởng tượng thôi toàn thân liền run lên.

"Được rồi, tôi sai rồi."

Giang Đường liếc anh một cái: "Tự biết mình sai là được."

Lâm Tùy Châu không nói nữa, im lặng ăn xong bữa sáng, đứng dậy đi ra ngoài.

Nhà họ Lâm có phòng vũ đạo chuyên môn, chỉ có điều là chưa dùng được mấy lần, cô thay quần áo xong, đầu tiên làm nóng người một chút, sau đó bắt đầu luyện tập kỹ năng cơ bản. Chỉ có kỹ năng cơ bản vững chắc thì động tác vũ đạo mới có thể vững chắc.

Thân thể này vô cùng mềm mại, cho dù nhiều năm không luyện múa nhưng eo với chân cũng không thấy bị cứng.

Thoáng chốc cô đã ở trong phòng tập cả một ngày, mãi đến khi cửa truyền đến động tĩnh, Giang Đường mới lấy lại tinh thần.

Lương Thâm và Lương Thiển đeo cặp nhỏ đứng ở cửa, trợn mắt nhìn cô.

Giang Đường thu tầm mắt lại, chậm rãi hạ eo, "Tan học rồi?"

"Vâng." Lương Thâm ngơ ngác gật đầu.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, Lương Thiển chớp chớp mắt, ngây thơ nói: "Mẹ, mẹ thật giống thiên nga."

Giang Đường nở nụ cười: "Con nói xem mẹ xinh đẹp hay không?"

Lương Thiển cười khúc khích: "Xinh đẹp."

Được khen nên tâm tình Giang Đường rất tốt, lại nhảy cho bọn nhỏ xem một đoạn hồ thiên nga ngắn.

Bóng cây ngoài cửa sổ đong đưa, ánh mặt trời rực rỡ, vòng eo cô tinh tế, ngũ quan ưa nhìn, quả thực là một cảnh vô cùng xinh đẹp.

Lương Thiển cảm thấy mẹ trước mắt hơi xa lạ, bất cứ lúc nào dáng vẻ của mẹ với bọn chúng luôn luôn là khúm núm lạnh nhạt, sẽ không cười, không nói chuyện, càng sẽ không giống như bây giờ, nhảy vũ đạo xinh đẹp như vậy.

"Khó coi chết được, giống như con vịt nhỏ xấu xí." Lương Thâm hừ một tiếng, đeo cặp sách chạy ra ngoài.

Giang Đường liếc qua một chút: "Con có gan lại đây lặp lại lần nữa?"

"Tôi nói bà xấu muốn chết được!"

Cách hành lang uốn khúc, giọng nói của cậu chứa đựng vài phần vang vọng.

Giang Đường nhìn đồng hồ, cô tắt nhạc, lấy khăn mặt lau lung tung mồ hôi trên mặt.

"Anh của con bị gì vậy, tâm trạng không tốt?"

Lương Thiển lắc đầu một cái: "Cô chủ nhiệm của anh giao bài tập về nhà, hình như là để cho mẹ nói về biểu hiện của anh ở nhà, sau đó anh rất không vui."

"Biểu hiện?"

Giang Đường nở nụ cười.

Cô đi tới phong Lương Thâm, dễ dàng nhìn thấy cậu ngồi trước bàn đọc sách, rẫu rĩ không vui với bài tập.

Lương Thâm ngẩng đầu lên, cánh mũi nhăn nhó, tức giận nói: "Bà tới làm cái gì?"

"Không phải cô giáo mấy đứa cho bài tập về nhà sao? Mẹ nhìn xem." Giang Đường kéo ghế ngồi xuống, đưa tay rút quyển bài tập trước mặt cậu.

Phía trên viết một dòng chữ màu đen... Mẹ nói về biểu hiện của con ở nhà.

Lương Thâm cắn môi: "Bà, bà tiện viết hai câu đi."

Giang Đường lật tới lật lui: "Mẹ rất không thích con dùng chữ "bà" này xưng hô với mẹ."

Lương Thâm bất đắc dĩ: "Mẹ."

Cô buông vở xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào câu con trai không bao lớn, ngữ khí bình tĩnh: "Trước giờ mẹ rất muốn nói chuyện một mình với con, có điều vẫn không tìm được cơ hội."

Nội tâm Lương Thâm căng thẳng, một lúc lâu không dám ngẩng đầu lên.

"Lần trước ở khu vui chơi, là con khóa cửa phải không?"

Cậu mở to mắt: "Con không khóa."

"Con không nói thật cũng không sao, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, mẹ cũng không muốn truy cứu."

Lương Thâm luống cuống: "Con không có khóa thật!"

"Được rồi." Giang Đường cao giọng, quả nhiên Lương Thâm cúi đầu yên tĩnh lại.

Giang Đường nhìn cậu: "Có điều thân là mẹ, mẹ rất muốn biết tại sao con lại ghét mẹ, tại sao lại đối nghịch với mẹ khắp nơi? Là có người xúi giục con làm như vậy, hay con căm ghét mẹ, xem thường mẹ từ tận xương tủy?"

Lương Thâm nghiêng đầu: "Từ tận xương tủy có nghĩa là gì?"

Giang Đường: "... Nghĩa là thật sự cảm thấy như vậy."

Lương Thâm nửa hiểu nửa không: "Cái này khác lắm."

"Cái gì không khác lắm?"

"Chính là từ tận xương tủy đấy."

Giang Đường bị tức mà cười: "Con đúng là học đi đôi với hành."

Cô lấy bút chì ra, bắt đầu viết lên vở bài tập, Lương Thâm kinh ngạc, "Mẹ làm gì?"

"Viết bài tập gia đình của con."

Lương Thâm căng thẳng: "Mẹ mẹ mẹ, mẹ viết cái gì? Mẹ không cần viết linh tinh, nếu cô giáo Lưu thấy sẽ hiểu lầm mất."

"Đương nhiên mẹ sẽ không viết linh tinh."

Giang Đường hai ba bước đã viết xong lời bình, văn chương cô sắc sảo lưu loát, chữ viết hơi hỗn loạn, nhưng nhìn lại vẫn là nhìn được, Lương Thâm nhìn không hiểu chữ chữ Phồn thể, phân biệt nữa ngày chỉ nhận ra tên mình.

"Mẹ... mẹ thật sự không viết linh tinh?"

Giang Đường giơ tay chỉ trời: "Mẹ đảm bảo không có viết linh tinh, nếu như mẹ viết linh tinh, mẹ liền nhận con làm mẹ."

"À." Lương Thâm tin tưởng, hài lòng cẩn thận nhận lấy bài tập, cầm bóng rổ chạy ra ngoài.

Kết quả ngày hôm sau.

Lương Thâm khóc lóc chạy về nhà, chuyện đầu tiên là ném cặp sách lên người cô, Lâm Tùy Châu nhanh tay nhanh mắt cản lại.

Anh cau mày: "Lâm Lương Thâm, con điên rồi?"

"Bà là một tên lừa gạt!" Lương Thâm vừa khóc vừa chỉ trích Giang Đường, "Bà viết linh tinh trong vở tôi, hại tôi bị cô Lưu mắng! Tôi ghét bà!!! Bà không phải là mẹ tôi nữa!!"

Lương Thâm lau nước mắt, khóc to chạy lên lầu.

Vẻ mặt Lâm Tùy Châu không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn cặp sách, đưa tay kéo khóa cặp sách lấy cuốn bài tập ra.

Mặt trên viết...

"Bạn học Lâm Lương Thâm, tác phong làm việc vô cùng kém, không biết lễ phép, hô to gọi nhỏ, lãng phí thức ăn, nói năng lỗ mãng không có lễ phép với mẹ, hy vọng cô giáo Lưu dạy dỗ cẩn thận, không nên để cho nó trưởng thành trừ khuôn mặt không còn cái gì khác. Mẹ Giang Đường ký.]

Lâm Tùy Châu: "..."

Giang Đường nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Không liên quan tới tôi, tôi ăn ngay nói thật mà thôi."

Lâm Tùy Châu: "... ..."