Ánh nắng chiều nghịch ngợm chiếu qua khung cửa sổ khiến Tiêu Chiến nhẽ nheo mắt , lười biếng ôm chặt lấy Vương Nhất Bác hơn , thầm thì :
- Cún con, bây giờ là mấy giờ rồi ?
Vương Nhất Bác ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc của anh , dịu dàng nói :
- Bây giờ là hơn bốn giờ chiều!
Tiêu Chiến có chút giật mình mà ngồi phắt dậy, lại thêm một hôm bỏ làm không lí do , chắc chắn lại phải nghe lời càu nhàu từ mọi người , lại tắt điện thoại thêm lần nữa .
Vương Nhất Bác lúc này cũng đứng dậy thay đồ , sau đó đến bên cạnh Tiêu Chiến , hôn lên trán anh:
- Ở nhà đợi em chút, em ra ngoài một lát , lát sẽ đưa anh về !
Tiêu Chiến tỏ ý không hài lòng , đang ngồi trên giường mà nhảy phắt vào lòng Vương Nhất Bác, hai chân quặp chặt lấy hông cậu, tay vòng qua cổ khẽ rúc rúc vào cổ cậu hít hà mùi nước hoa thoang thoảng , sau đó lại khẽ hôn lên miệng cậu liên hoàn mà đùa cợt :
- Thật không muốn xa em một giây nào! Anh phải làm sao đây Vương Nhất Bác ? Em đi đâu , cho anh đi cùng với !
- Em đi rửa xe cho A Thành, xe bẩn rồi !
-Em không thể cho anh đi cùng sao ? - Tiêu Chiến giương ánh mắt long lanh lên phụng phịu với cậu .
Cái gương mặt thỏ con đang làm nũng thế này, Vương Nhất Bác làm sao có thể chịu được :
- Bảo bối ngoan , bây giờ chúng ta đi chung không được tốt , vả lại anh còn tự ý nghỉ làm nữa !
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu nguầy nguậy, sau đó đưa hai ngón tay lên dí nhẹ xuống ngực Vương Nhất Bác , vui vẻ :
- Điểm huyệt em rồi, đứng yên cho anh!
Sau đó Tiêu Chiến nhanh chóng chạy lại tủ quần áo của cậu, chọn một bộ thể thao kín đáo đơn giản , lấy thêm một chiếc mũ lưỡi trai đội lên , thay đồ xong xuôi mới chạy đến dí tay lên ngực cậu một lần nữa :
- Giải huyệt cho em rồi!
Sau đó Tiêu Chiến mới chỉ vào bộ quần áo mình vừa mặc :
- Em xem bình thường anh có bao giờ mặc đồ phong cách này đâu , bây giờ mặc đồ của em , đội mũ kín mít, đeo kính râm , đi xe của A Thành , đố ai nhận ra được !
- Tại sao dạo này anh không còn chút liêm sỉ nào vậy, toàn lấy đồ của em mặc?
Tiêu Chiến hôn chụt cái lên má của cậu, tung tăng chạy ra ngoài tủ giày lấy thêm đôi giày của cậu nữa , vừa hớn hở vừa đi vào vừa nói:
- Vương Nhất Bác anh không những mất liêm sỉ mà còn nghiện em đến phát điên rồi. Anh dạo này cứ phải mặc lại đồ của em , có mùi của em lưu lại mới chịu được. Lát nữa chúng ta sẽ đi mua thật nhiều quần áo thật nhiều thật nhiều , sau đó em mặc rồi đưa cho anh một ít được không ?
- Anh.. ngốc sao? - Vương Nhất Bác cũng phải bật cười vì lí do ngớ ngẩn của Tiêu Chiến .
- Kệ anh! Em nghe theo là được !
"Nguỵ trang" xong xuôi , Vương Nhất Bác mới cùng Tiêu Chiến đi rửa xe cho Uông Trác Thành , sau đó đôi gà bông ngốc nghếch cùng nhau đến trung tâm thương mại mua quần áo , mua sắm thêm đồ ăn để Vương Nhất Bác đỡ phải suốt ngày ăn mì ...
Tiêu Chiến cảm thấy cứ như bây giờ thật tốt, được cùng Vương Nhất Bác làm những điều hết sức bình thường như những đôi tình nhân khác như vậy , trái tim cũng trở nên ấm áp biết bao .
Vừa về đến nhà đã thấy Uông Trác Thành và Ái Tử Băng , Tiêu Chiến đã giơ cả đống đồ vừa mua được , hí hửng:
- Tử Băng hôm nay em cũng đến sao? Đoán xem hôm nay anh sẽ nấu gì cho cả nhà nào ?
Uông Trác Thành và Ái Tử Băng gương mặt vô cùng căng thẳng, chỉ lắc lắc đầu rồi nhìn về phía bàn ăn . Tiêu Chiến lẫn Vương Nhất Bác bỗng đứng hình rồi lắp ba lắp bắp :
- Chị... A... Sở !
Tiêu Chiến ra hiệu cho Vương Nhất Bác tạm thời xách quần áo vào phòng tạm lánh trước , sau đó đưa đồ ăn cho Ái Tử Băng rồi khổ sở vào nhà bếp :
- A Sở ... sao chị lại đến đây?
- Em còn chưa chịu về nhà !
- Nếu chị còn nhắc tới chuyện đó , em sẽ không về đâu !
Lúc này Tiêu Sở mới để ý , trên cổ của Tiêu Chiến chi chít những dấu hôn đỏ tím , càng không khỏi tức giận :
- Tiêu Chiến , em đã làm gì ?
- Đây là chuyện riêng của em , chị đi về đi ?
Tiêu Sở không kiềm chế được tức giận mà thẳng tay cho Tiêu Chiến một bạt tai thật mạnh .
- Tiêu Chiến em điên rồi sao ? Em bỏ nhà, bỏ làm để đến nhà cậu ta ở để sống chung ân ân ái ái với cậu ta , nhìn những dấu vết trên cổ em đi , nếu để phóng viên biết được thì sao báo chí viết bài rồi sao? Chị đã nói với em chuyện này không thể chấp nhận được !
Tiêu Chiến cười nhạt một tiếng , lòng dâng lên nỗi bất lực và chua xót cùng cực . Anh những năm qua vật lộn trong giới giải trí còn sợ tin đồn sao, còn sợ hắc bẩn ném đá sao ? Không, Tiêu Chiến đếch bao giờ quan tâm đến những chuyện đó . Điều khiến anh đau nhất , mệt mỏi nhất , chính là trong hoàn cảnh đó những người mình yêu thương nhất không đứng về phía mình . Tiêu Chiến khổ sở nhìn Tiêu Sở :
- A Sở , trước giờ chị là người thương em nhất , hiểu em nhất . Em mong bây giờ vẫn như thế . Chị là chị của em , cũng là một con người từng yêu , từng hận , chị chắc chắn sẽ hiểu rõ điều gì khiến em hạnh phúc nhất . Bao năm qua trong căn biệt thự lạnh lẽo ấy, chính chị cũng hiểu cảm giác yêu một người không yêu mình, lấy một người không yêu mình đau khổ tận tâm can thế nào . A Sở em rất thương và tôn trọng chị , chỉ mong một ngày chị sẽ hiểu và tác thành cho em .
A Sở thấy Tiêu Chiến vẫn ngoan cố không nghe lời mình, không tự chủ được mà khóc nấc lên :
- Em yêu nó thì có gì hay ho chứ ? Nó tốt đẹp lắm sao ? Nó không phải người đã khiến em một năm qua tha hoá đau khổ đến cùng cực sao ? Nó không phải người vui vẻ hạnh phúc với người khác rồi đến lúc đau khổ nhất sẽ tìm về phía em sao ? Nó có gì tốt đẹp mà em phải khổ thế ? Vương Nhất Bác cậu ra đây cho tôi, sao cậu phải trốn tránh như thế chứ? Cậu không dám đối mặt với tôi sao? Có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện với tôi đi !
Nói rồi Tiêu Sở không kìm được tức giận mà chạy đến đập cửa phòng Vương Nhất Bác .
——-
Vẫn cảm ơn Tư Tư hnay đã des tặng tôi ảnh bìa xinh xẻo của "Ngược Chiều" nhé ❤️