Anh Đã Yêu Một Ngôi Sao Cô Đơn [Bác Chiến]

Chương 53

Uông Trác Thành bỗng thấy hơi lo lắng , nên nói ra ngoài mua đồ , thực chất là đi tìm Vương Nhất Bác . Kết quả , lại thấy bạn mình gục xuống khóc nức nở ở thang bộ thoát hiểm .

- Này Nhất Bác , cậu ... sao thế ?

Uông Trác Thành vội vàng đến bên cạnh cậu , Vương Nhất Bác thấy Uông Trác Thành như trút được hết nỗi lòng, trực tiếp ôm chầm lấy cậu mà khóc như chưa bao giờ được khóc.

Cậu vỗ vỗ lưng Nhất Bác vội trấn an :

- Từ từ có chuyện gì cứ nói với tớ là được rồi! Chuyện gì có thể khiến cậu khóc được thế này ?

Vương Nhất Bác không nói gì , cứ ngồi khóc nấc lên , sau đó mới lau nước mắt:

- Sao mọi người lại không cho tớ biết là mắt anh ấy không thể nhìn thấy nữa? Mọi người giấu anh ấy đã đành , còn giấu cả tớ nữa!

- Chuyện này... tớ ... tớ sợ cậu sẽ buồn ... nhưng bác sĩ đang tích cực tìm giác mạc phù hợp cho anh ấy rồi , cậu không được khóc... cậu phải là chỗ dựa vững chắc nhất cho anh ấy đúng không !

Uông Trác Thành ấp úng .

- Tớ nghĩ kĩ rồi , tớ sẽ hiến giác mạc của mình cho anh ấy ! - Vương Nhất Bác không có chút gì do dự , thậm chí còn có chút thản nhiên

Uông Trác Thành lặng người , bao nhiêu năm qua cậu quá hiểu Vương Nhất Bác là người thế nào, yêu Tiêu Chiến ra sao , vậy nên cậu cũng lo sợ một điều , nếu Vương Nhất Bác biết chưa có người hiến giác mạc cho Tiêu Chiến , chắc chắn sẽ không ngần ngại gì mà hiến cho anh . Vương Nhất Bác có thể yêu Tiêu Chiến đến nỗi , cái mạng nhỏ cũng dành cho anh được .

- Nhưng mà A Thành à , đừng chửi tớ , tớ không phải không biết quý trọng bản thân đâu , vì cậu biết anh ấy còn có sự nghiệp , quá nhiều thứ dang dở , tớ mong anh ấy có thể sớm nhìn thấy lại được , anh ấy đã quá tổn thương rồi, còn tớ , tớ có thể đợi được , tớ cũng vẫn có cơ hội được hiến giác mạc sau , cậu hiểu mà đúng không ?

Vương Nhất Bác nói đến đây , Uông Trác Thành cũng không kìm được nước mắt , ôm chặt lấy Vương Nhất Bác mà nức nở :

- Tớ biết cậu rất yêu anh ấy , nhưng cậu đã bao giờ nghĩ cho chính bản thân cậu chưa ? Cậu sợ anh ấy phải sống trong bóng tối , vậy cậu nghĩ bản thân cậu sẽ thích nghi dễ dàng với nó ư ? Cậu coi tớ là người thân cậu , giống như anh của cậu, vậy cậu xót anh ấy cậu đã bao giờ nghĩ tớ cũng xót em trai của mình như vậy không ?

Vương Nhất Bác biết Uông Trác Thành với mình thế nào. Nếu đặt vào trường hợp cậu ấy vì cậu mà giống Tiêu Chiến , cậu cũng sẽ sẵn sàng tặng giác mạc của mình cho cậu ấy . Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ bản thân khổ sở , luôn cố gắng vui vẻ lạc quan , chỉ sợ những người mình yêu thương sẽ khổ .

- Tớ xin lỗi , nhưng cậu biết anh ấy là tất cả với tớ. - Vương Nhất Bác nghẹn ngào

- Anh ấy cũng yêu cậu như thế . Cậu nghĩ anh ấy chịu để cậu hiến giác mạc cho mình như vậy sao ? Cậu nghĩ anh ấy có thể vui vẻ nhìn lại thế giới tươi đẹp đầy màu sắc trong khi cả thế giới của cậu chỉ toàn màu đen thôi sao ?

- Tớ biết cậu sẽ ủng hộ tớ mà Uông Trác Thành , từ trước đến giờ cậu luôn đứng sau ủng hộ tớ , chưa từng rời đi . Tớ xin cậu thành toàn cho tớ lần này , và đừng nói cho anh ấy biết ! Đây là bí mật của tớ và cậu thôi, tớ có lẽ sẽ phải rời khỏi anh ấy một thời gian ...

- Khó khăn lắm hai người mới ở bên nhau được...

- Có một cái cớ để anh ấy ghét tớ là được rồi , có ghét tớ , thì sẽ không phải đau lòng khi tớ đi nữa .

- Tớ sẽ luôn bên cậu Vương Nhất Bác! - Uông Trác Thành vừa lau nước mắt vừa nói

- Không khóc nữa , cũng là để bản thân tớ nghỉ ngơi một thời gian, tớ cũng mệt rồi!

- Cậu không nói với ai nữa sao ?

- Không phải kể lể làm gì, mọi người ghét tớ cũng được , không ai phải nghĩ hay luyến tiếc về tớ nữa . Nếu thật sự may mắn được ghép giác mạc sau đó , tớ tin tớ với anh ấy , vẫn còn chút duyên phận nào đó !

Uông Trác Thành khẽ thở dài, nếu tất cả những điều đó khiến Vương Nhất Bác thấy vui, cậu cũng sẽ không ngăn cản cậu ấy nữa .

Có điều , Uông Trác Thành càng nghĩ càng thương Vương Nhất Bác nhiều hơn .Vương Nhất Bác đã dành cả thanh xuân của mình để nỗi lực cố gắng , chịu bao nhiêu đau khổ tủi nhục để có thể gặp được người cậu ấy yêu nhất , có thể bên cạnh người ấy . Vậy mà đến lúc cậu ấy đáng lẽ phải được hạnh phúc, ông trời lại trớ trêu với cậu như vậy . Cậu ấy sẽ phải xa Tiêu Chiến , xa người cậu ấy yêu thương nhất , Uông Trác Thành biết , Vương Nhất Bác rất buồn , nhìn cậu ấy khóc như vừa nãy là đủ hiểu, nội tâm cậu ấy phải giằng xé ra sao mới có thể quyết định được cậu sẽ rời xa anh ấy .

Vương Nhất Bác Uông Trác Thành ngồi im lặng với nhau ở đó đến quá trưa mới về phòng.

Vừa nghe Ái Tử Băng gọi tên Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến đã đưa tay lên tìm cậu , lo lắng :

- Em đi đâu bây giờ mới về? Sức khỏe em còn chưa tốt còn muốn đi dạo gì nữa?

Bình thường nếu Tiêu Chiến tìm cậu, cậu sẽ vội vàng nắm chặt lấy tay anh áp lên má mình , ôn nhu nói : " Em đây rồi !"

Còn bây giờ thì khác , Vương Nhất Bác nằm dài trên sofa, hừ lạnh một tiếng :

- Không phải chuyện của anh !

Tiêu Chiến sững người , mới cả đêm qua anh còn ngủ ngon trong vòng tay cậu , mà bây giờ cậu lại dùng cái thái độ quỷ quái này để nói chuyện với anh .

- Nhất Bác ! Anh là đang lo lắng cho em , em sao vậy ?

- Không phải tất cả vết thương trên người tôi đều do anh sao , không cần anh quan tâm .

- Vương Nhất Bác em nói gì vậy ?

Đến Ái Tử Băng và anh Vỹ cũng vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Vương Nhất Bác . Uông Trác Thành chỉ lắc đầu , ra hiệu đây là chuyện riêng của cậu ấy .

Tiêu Chiến còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Vương Nhất Bác khó chịu như vậy ,tất nhiên cũng không vui . Không hiểu Vương Nhất Bác ma xui quỷ khiến gì lại nói với anh những lời nặng lời như vậy, tức giận nằm trùm chăn kín mít .

Tiêu Chiến cứ nghĩ họ chỉ giận dỗi bình thường thôi , có lẽ Vương Nhất Bác gặp chuyện cá nhân gì đó nên áp lực , gây khó chịu cho anh . Thế nhưng hôm sau Vương Nhất Bác chủ động bắt chuyện với anh , Tiêu Chiến còn đang hớn hở đợi Vương Nhất Bác xin lỗi , thì giọng cậu ta lại đều đều lạnh nhạt :

- Tôi muốn xin nghỉ việc!

Năm chữ như sét đánh ngang tai Tiêu Chiến , anh còn nghĩ mình đang mơ hay nghe nhầm, làm sao Vương Nhất Bác có thể nói câu đó với anh . Mọi chuyện vẫn đang rất tốt , làm sao Vương Nhất Bác có thể nói rời đi là rời đi được .

- Vương Nhất Bác em sao vậy ? Chuyện hôm qua em thái độ với anh , anh có thể bỏ qua được. Nhưng có chuyện gì em phải nói với anh , đùa thế này không vui chút nào .

Tiêu Chiến khẽ quơ tay , tìm lấy bàn tay Vương Nhất Bác mà nắm chặt.

Vương Nhất Bác lại lạnh lùng mà hất tay anh ra :

- Tôi mệt rồi , không muốn làm vệ sĩ gì nữa cả . Tôi chỉ muốn làm một người bình thường . Có lẽ chúng ta không hợp nhau đâu , hai thế giới khác nhau vốn dĩ không nên gặp nhau . Có lẽ anh không biết tôi là người cả thèm chóng chán . Có được anh không làm tôi thấy hứng thú nữa rồi .

- Em điên à Vương Nhất Bác , ai gây sức ép cho em biết phải không ? Sao lại nói những lời này ? Nếu muốn nói chuyện với anh , đợi một vài hôm nữa mắt anh bình phục . Em đừng có mà trẻ con như thế . - Tiêu Chiến hiện tại rất rối , vì vẫn chưa thể tưởng tượng được Vương Nhất Bác có thể "lật mặt" nhanh đến vậy.

Vương Nhất Bác đã nghĩ , sẽ dành bảy ngày đó để bên cạnh yêu thương , quan tâm trân trọng anh, trước khi phải rời xa anh, nhưng cậu biết , càng gần bên anh , sẽ khiến cậu không thể đành lòng được , thà là cứ cố dứt khoát ngay từ đầu , anh sẽ không phải vì cậu mà buồn nữa

———-

Ngày cá tháng 4 qua rồi thật nhạt nhẽo với tôi

Dù sao ae cũng hãy cứ thêm quả truyện mới này vào thư viện nhé mặc dù tôi k biết tôi viết được hay không hahah. Tại đang ngồi mà nghĩ ra ý tưởng thôi cho xuyên không luôn hahaa 🤣🤣🤣 Trình độ có hạn des quả bìa hơi chán ae thông cảm. Giờ thì đọc tiếp chap này đi ạ 😉