Thị Trấn

Chương 4: Hana

Người đàn ông kia cười đễu, đưa tay l*иg vào áo của Hana, xúc cảm của sự chênh lệch nhiệt độ của hai cơ thể làm cho cơ bắp Hana căng cứng.

“Nhanh một chút đi Hana, muốn chọn cái nào đâu? Tôi sắp không nhịn nổi rồi......” Thấp giọng thì thầm, đầu lưỡi cuốn lên vành tai, ngậm vào trong miệng, tay của người đàn ông kia đã vuốt ve dần dần đến chỗ ngọc nhũ nhô lên.

Hana cau mày muốn đẩy ra người đàn ông đang dán ở trên người mình kia, lại bị hắn bắt được cánh tay, mạnh me lôi kéo tay nhỏ mềm như không xương đặt ở trên l*иg ngực của chính mình đang để trần, Hana dùng sức muốn xoay tay nhưng làm sao lại chống cự lại được một người đàn ô g khỏe mạnh được chứ.

Ngay lập tức, tay của Hana bị dời xuống phía dưới, cho đến đặt lên thứ nóng bỏng đang nhô lên của người đàn ông kia.

Dùng tay của mình để điều khiển cánh tay bé nhỏ kia nhào nặn lên thứ gọi là "nguồn gốc của du͙© vọиɠ", người đàn ông kia từ từ nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên, hơi thở nặng nề rất mê người.

“Bạch Ốc Tự Trạm ngay ở phía trước, mời mọi người chuẩn bị xuống xe.” Người bán vé báo về trạm đến, mấy người đàn ông trên xe đều tăng tốc rút ra, đút vào dươиɠ ѵậŧ, mỗi một lần dập đều càng ngày càng mạnh, giống như muốn đ-t hỏng lỗ da^ʍ của mấy người phụ nữ kia.

Những người phụ nữ bị đ-t phát ra tiếng rêи ɾỉ không ngừng, lỗ l-n lại không kịp chờ đợi cuốn lấy dươиɠ ѵậŧ, không nỡ để những cái dươиɠ ѵậŧ to dài này rời đi, tốc độ xe dần dần giảm bớt, mấy người đàn ông muốn xuống xe cuối cùng lêи đỉиɦ, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong lỗ l-n mà mình đang đ-t, cu to sắp nhanh đến cao trào lại bị rút đi, những người phụ nữ kia phát ra tiếng trách bất mãn, nhưng những người đàn ông kia lại lấy được đồ vật của mình, vội vàng xuống xe.

Mấy người phụ nữ kia còn chưa thỏa mãn, không thể làm gì khác hơn là nới rộng hai chân của mình ra, khó nhịn rêи ɾỉ, dùng ngón tay của chính mình cắm vào trong khe l-n để tự an ủi, tạo nên tư thái dâʍ đãиɠ để hấp dẫn những người đàn ông tiếp theo, mấy người đàn ông vừa mới lên xe, vừa rút dươиɠ ѵậŧ ra từ trong khe l-n của người bán vé, lại lập tức nhào tới trên thân của những người phụ nữ này, làʍ t̠ìиɦ thắm thiết.

Cửa xe mở ra trong một cái chớp mắt, Hana trở tay, dùng sức đẩy người đàn ông kia ra, nhanh chóng trốn xuống xe. Người đàn ông không có phòng bị gì cả, bị cô nàng đẩy ngã, đầu đâm vào trên lan can, phát ra một tiếng bịch rất lớn.

“Aaaa..... Mẹ nó, đau quá......” Người đàn ông kia nhe răng xoa đầu.

“Ây! Xã trưởng! Ngài không sao chứ?!” Bảy phần trầm mê tại trong du͙© vọиɠ, ba phần chú ý đến ghế sau, đám người cũng bị choáng váng, vội vội vàng vàng vọt tới, “Con điếm thúi kia từ đâu đến? Dám đối xử như thế với xã trưởng! Có cần phải dừng xe để bắt cô ta lại không?”

“Không cần,” Người đàn ông kia nhếch miệng cười, “Mọi người tiếp tục, không cần để ý đến tôi, tiếp tục, hôm nay còn chưa đủ tuyệt vời đâu!”

“Tốt, tốt......” Đám người gật đầu tản ra, tiếp tục tùy ý kéo qua chỗ lỗ l-n khác, âm thanh dâʍ đãиɠ lại tiếp tục vang lên.

“Quá phận rồi nha Hana-chan, ta quyết định muốn lấy lại ưu đãi đặc biệt mà quốc vương vạn tuế là ta đây đưa cho cô.” Người đàn ông nhìn bóng người biến mất ở chỗ rẽ kia qua cửa xe, móc ra một điếu thuốc lá, châm lửa, hít thật sâu một hơi, khói màu xám bắt đầu bay ra khỏi đôi môi tuyệt đẹp kia.

Tất cả xe buýt, đều cấm hút thuốc, thế nhưng người đàn ông kia lại dám hút mà không có ai tiến lên ngăn cản hắn, chính như hắn nói, ở trong cái trấn nhỏ đã mất đi sự trói buộc của đạo đức cùng với luật pháp này, hắn chính là vua.

Hana chạy trốn, thế nhưng là cô không biết mình có thể đi nơi nào, cái trấn nhỏ giấu trong núi này, đã không tìm thấy được một nơi nào gọi là yên bình cả.

Trên đồng cỏ, trong bụi cây, bên lề đường, trên ghế dài, trường học, bệnh viện, siêu thị, tất cả mọi nơi, đều có thể trông thấy nam nữ đang giap hợp.

Không có chỗ nào là không có camera HD, ghi chép hết thảy, thị trấn này, chính là một nhà máy quay chụp phim người lớn, hay gọi là AV ( Adult Video: Phim người lớn).

Asakawa Hana, 24 tuổi, phụ mẫu mất sớm, không còn họ hàng, tại Tokyo thì bị thất tính cùng với thất nghiệp đả kích, sau khi nghĩ cặn kẽ lựa chọn về tới nhà ông bà mà hơn 10 năm qua cô chưa từng thăm qua.

Học và làm việc ở Tokyo, tất cả đều dựa vào bản thân mình, mặc dù đi làm ở xí nghiệp lớn, nhưng mà cũng không có tích súc gì, tài chính của công ty thì bị giảm biên chế, bị sa thải, từ đại học liền bắt đầu hẹn họ với một người lớn tuổi hơn, nhưng lại phải chia tay vì anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, giá tiền thuê nhà lên cao nhanh, chậm chạp không tìm thấy công việc mới, cô đã không có cách nào lại kiên trì tiếp, sau đó thu thập đồ đạc, ngồi lên xe, về nhà.

Trong trí nhớ, đó là một tiểu trấn có kích thước không lớn, dựa vào trồng trọt mà sống, về sau cũng nghe nói mở rộng diện tích, nhưng mà Hana cũng không có trở về trong suốt 10 năm.

Tại trên trấn, nhà Asakawa có một căn nhà nhỏ hai tầng, khi mà cha, mẹ chưa mất, vẫn còn ở đó, từng sai người trông giữ cố định thời gian quét dọn.

Sau khi cha, mẹ qua đời do tai nạn xe cộ, Hana cũng chỉ là đúng hạn, gửi phí tổn tới người phụ trách, bây giờ hẳn là còn có thể ở lại.

Chỉ là cô hoàn toàn không nghĩ tới, tiểu trấn yên ổn an bình trong trí nhớ, tại năm năm trước, chuyển đến một côn ty chuyên môn chế tác phim sεメ, nó mang đến sinh cơ mới cho tiểu trấn này, cũng đồng hóa tòa trấn nhỏ này, bây giờ chỗ này đã hoàn toàn là căn cứ của công ty kia. Mỗi người ở đây, đều vì tiền, gia nhập công ty này, xử lí công việc liên quan đến phim sεメ.

Mà Hana trở lại trấn nhỏ, hoàn toàn không biết, tiến vào công ty duy nhất ở đây để phỏng vấn, lại gặp mặt nói chuyện với xã trưởng ở đây, dưới nụ cười nghiền ngẫm của xã trưởng đẹp trai kia, ký xuống một bản hợp đồng 3 năm.

3 năm...