CHƯƠNG 75: LỄ VẬT
Thẩm Khước còn chưa đến gần, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm hào sảng: “Hắc, ngươi chính là Thẩm Khước?”
Thẩm Khước xoay người, liền thấy một thiếu nữ vóc người cao gầy, vị thiếu nữ này cũng là cô nương duy nhất ở đây không mặc váy. Một chiếc quần dài làm nổi bật hai chân thon dài thẳng tắp của nàng. Mái tóc quấn cao như đuôi ngựa khiến vóc người của nàng càng cao hơn. Đôi mắt hẹp dài, con ngươi sáng ngời dị thường, chiếc mũi so với cô nương bình thường còn cao hơn, trông rất hiên ngang oai hùng.
Không cần bất cứ ai giới thiệu, Thẩm Khước cũng có thể đoán được vị cô nương này chính là Hồ cô nương đã doạ tiểu nữ nhi của Tô gia đến bệnh kia..…
Nhưng vị Hồ cô nương này cố tình muốn giới thiệu bản thân, nàng nói: “Uy, ta tên Hồ Khiếu Nguyệt. Ngươi cứ gọi ta tẩu tử là được!”
Vị cô nương bên cạnh Tô Lăng Hạm hừ lạnh một tiếng. Cô nương này chính là đệ tỷ Tô Lăng Hà của Tô Lăng Hạm.
Thẩm Khước nhìn lướt qua, Tô Lăng Hạm đã quay đầu, đứng ở phía sau tỷ tỷ của nàng.
“Hoá ra là Hồ cô nương.” Thẩm Khước thân thiện cười cười.
Thẩm Khước liền lưu lại lương đình nói chuyện với cô nương ở đây. Một lát sau, Thẩm Khước liền nhìn ra Hồ Khiếu Nguyệt đối với cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú gì đó đều không biết. Mà Tô Lăng Hạm kia cũng không biết có phải vì Hồ Khiếu Nguyệt đang ở đây hay không, vẫn luôn ngồi trong một góc không chủ động nói chuyện, người khác hỏi đến nàng, nàng mới đáp một câu. Trông có vẻ….ngoan ngoãn quá mức.
Thẩm Khước cân nhắc trong lòng, hai vị cô nương này tính cách cũng khác nhau quá nhiều, quả thực là hoàn toàn tương phản. Thẩm Khước cẩn thận suy nghĩ một chút nếu Tô Lăng Hạm ở chung với Thẩm Hưu, vậy trong những năm tháng sau này, Thẩm Hưu không doạ chết tiểu cô nương này mới là lạ. Nếu Thẩm Hưu cưới Hồ Khiếu Nguyệt…. vậy hai người có thể liên thủ mà phá huỷ Thẩm gia.
Thẩm Khước có chút khổ não.
Chuyện này cũng thật khó giải quyết, hiện giờ chuyện nhượng bộ lớn nhất Hà thị có thể làm ra chính là đàng hoàng cưới nữ nhi của Tô gia, rồi mới thu nhận vị Hồ cô nương kia. Nhưng theo Thẩm Khước thấy, Hồ cô nương này không phải là người có thể làm thϊếp. Hơn nữa, cho dù nàng nguyện ý làm thϊếp, nữ nhi Tô gia kia cũng không chèn ép được nàng.
“Nghĩ cái gì thế, xuất thần như vậy.” Ngụy Giai Minh vươn tay quơ quơ trước mắt Thẩm Khước.
“Ngụy tỷ tỷ tới rồi!” Thẩm Khước vội đỡ Ngụy Giai Minh ngồi xuống, hiện giờ Ngụy Giai Minh mang thai đứa con thứ hai, thời gian mang thai phản ứng không lớn, cho nên cũng tới đây. Gần đây Thẩm Lưu ốm nghén đến dữ dội, hôm nay không cách nào tới được.
Thẩm Khước phát hiện đám người bên cạnh mình đều đã làm mẫu thân.
“Du Du.” Thẩm Khước vẫy vẫy tay với
Du Du, Du Du liền giãy giụa từ trong lòng vυ' nuôi xuống, chạy chậm đến trước người Thẩm Khước.
“A, Khước!” Tiểu cô nương nhếch miệng gọi tên của Thẩm Khước, “Cho người!”
Du Du tìm tìm trong tay áo, móc ra một bọc giấy đưa cho Thẩm Khước.
“Đây là thứ gì vậy?” Thẩm Khước mở bọc giấy ra, phát hiện bên trong là thịt viên.
“Ăn ngon! Cho người! Lễ vật!” Du Du nhếch miệng cười hì hì nói.
“Ai yo, nàng giấu đồ vật trong tay áo từ lúc nào nha! Nhanh ôm nàng trở về, đừng ở đây mất mặt nữa.” Trong miệng Ngụy Giai Minh nói như vậy, nhưng trên mặt đều là nụ cười, đặc biệt là ánh mắt trừng Du Du vừa trách cứ, lại vừa yêu thương.
Du Du nghiêng đầu, hỏi: “A Khước! Người không thích?”
“Thích, ta rất thích! Đây chính là đệ nhất lễ vật ta nhận được trong ngày hôm nay
đó!” Thẩm Khước phất phất tay với vυ' nuôi của Du Du, để bà lui ra, nàng tự mình ôm tiểu Du Du vào trong ngực.
Mùi sữa trên người tiểu hài tử rất đặc biệt.
Một phu nhân mỹ miều ngồi trong hành lang bỗng nhiên nói: “Sao lại là đệ nhất lễ vật? Chẳng lẽ Trầm Tiêu Quân còn chưa tặng ngươi lễ vật sinh nhật sao?”
“Đúng vậy đó,” Tỷ tỷ của Tô Lăng Hạm cười nói, “Ngạc Nam ai mà không biết ngươi gả cho tiên sinh của mình, từ nhỏ đã được phủng trong lòng bàn tay xem thành nữ nhi mà nuôi dưỡng. Sao hắn có thể không tặng ngươi lễ vật sinh nhật chứ.”
Động tác vuốt ve bàn tay Du Du của Thẩm Khước khẽ dừng lại, nàng nháy mắt rũ mặt xuống.
Tô Lăng Hạm kéo kéo tay áo của Tô Lăng Hà. Tô Lăng Hà không biết mình nói lỡ, dùng ánh mắt dò hỏi muội muội mình: Ta lại nói sai gì sao?
Tô Lăng Hạm có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hôm nay nàng vốn dĩ không muốn đến, nhưng mẫu thân nói không yên tâm để tỷ tỷ đến một mình, xem ra lo lắng của mẫu thân là đúng.
Không khí có chút đông lại trong nháy mắt.
Ngụy Giai Minh thoải mái nói: “A Khước, ta cũng tò mò lễ vật năm nay Trầm Tiêu Quân chuẩn bị cho muội là cái gì nha? Ta biết đồ vật mỗi năm hắn tặng muội đều là thiên hạ độc nhất vô nhị.”
Thẩm Khước cong cong mặt mày, thoáng bất đắc dĩ nói: “Muội cũng không biết, đại khái sẽ là bao lì xì đi.”
Lời của Thẩm Khước là thật, người khác nghe xong lại tưởng là cái cớ.
Một thị nữ mặc váy màu hồng phấn hầu hạ trong lương đình lặng lẽ đi ra ngoài, không bao lâu liền trở lại cùng Ngư Đồng. Ngư Đồng bởi vì chứng bệnh lạ, chiều cao và dung mạo đều dừng ở bộ dáng mười hai mười ba tuổi, Thích Giác cũng yên tâm với nhân phẩm của hắn, rất nhiều lúc chuyện ở hậu viện cũng để hắn lo liệu.
Khi thị nữ mặc váy màu phấn kia đi ra ngoài Thẩm Khước chỉ quét mắt qua có chút ấn tượng, nhưng nàng và Ngư Đồng cùng nhau trở lại liền không thoát khỏi mắt của Thẩm Khước.
“Tiên sinh sáng sớm có việc gấp ra phủ, sợ về muộn bỏ lỡ sinh nhật của phu nhân, đặc biệt sai thần đưa lễ vật sinh nhật đến.” Ngư Đồng nói xong liền bưng một chiếc rương bằng gỗ đặt xuống trên bàn đá trước mặt Thẩm Khước.
Thẩm Khước liền hiểu được Thích Giác đã biết chuyện vừa nãy, hôm nay chàng căn bản không ra phủ, có lẽ đang tránh ở trong trúc phòng phía sau hậu viện thanh tĩnh.
Đề tài lúc trước vừa vặn nói đến chuyện này, hiện giờ ý tứ của Trầm Tiêu Quân là muốn cố ý khoe khoang trước mặt mọi người sao?
Thẩm Khước cong môi nhẹ đến không thể thấy, nói: “Mở ra đi, thứ gì vậy, trông có vẻ rất nặng.”
Ngư Đồng mở rương ra, bên trong đều là sổ sách, giấy tờ xếp chồng lên nhau.
Thẩm Khước có chút nghi hoặc nhìn về phía Ngư Đồng.
Ngư Đồng hơi khom lưng, nói: “Ở đây là địa khế và sổ sách của tất cả cửa hàng, điền trang và trạch viện phân bố ở sáu mươi chín thành khắp Đại Thích của Trầm Tiêu phủ, cùng với khế bán thân của bốn nghìn một trăm lẻ ba tên nô bộc.”
Không có một ai không sửng sốt.
Đựng trong chiếc rương nhỏ bé này chính là toàn bộ tài sản của người giàu nhất Đại Thích.
Người bình tĩnh nhất là Thẩm Khước, nàng hơi nhíu mày, nói: “Biết rồi, Lục Nghị mau giúp ta thu dọn đi.”
“Ngoan, sang chỗ mẫu thân con chơi đi.” Thẩm Khước vỗ vỗ mông của Du Du, vυ' nuôi lập tức ôm Du Du qua đó.
“Ai uy,” Hồ Khiếu Nguyệt kinh ngạc nói, “Nghe nói ngươi gả cho tiên sinh một tay nuôi ngươi lớn? Hắn là một lão nhân sao? Cái này là chia di sản cho ngươi hả?”
Ngụy Giai Minh đang uống trà, nghe thấy lời này thiếu chút nữa bị sặc.
Thẩm Khước quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Hồ Khiếu Nguyệt.
Hồ Khiếu Nguyệt có chút không hiểu ánh mắt uyển chuyển này của Thẩm Khước là có ý gì, nàng lắc lắc đầu, những tiểu cô nương của Ngạc Nam thành thật phiền toái! Có lời cũng không thể nói rõ ràng! Có phải vì mắt của mỗi người đều to hay không nha, cứ dựa vào mắt mà nói chuyện.
Thẩm Khước cười nói với Tô Lăng Hạm: “Cây trâm trên đầu Tô cô nương rất đẹp.”
Tô Lăng Hạm không nghĩ tới Thẩm Khước sẽ chủ động nói chuyện với nàng, bởi vì đừng nhìn Thẩm Khước là nữ chủ nhân hôm nay, nhưng lời nói của nàng vẫn luôn không nhiều, cũng rất ít gọi tên ai để nói chuyện. Trong lòng Tô Lăng Hạm khẽ kinh ngạc, cười cười bắt đầu nói chuyện với nàng.
Khác với sự náo nhiệt của gác mái bên này, trong trúc phòng nằm ở cuối rừng trúc sau hậu viện thanh tịnh hơn rất nhiều.
Thích Giác đứng ở trước trường án, trên án trải một tờ giấy vẽ, chàng đang tỉ mỉ phác hoạ nụ cười của Thẩm Khước.
“Vẽ nhiều như vậy, cũng không thấy ngươi vẽ ta một bức, hừ!” Một thanh âm thanh thúy của thiếu nữ vang lên, chốc lát sau, một thiếu nữ trang điểm thành nha hoàn trong phủ đứng ở phía sau Thích Giác.
Bút vẽ của Thích Giác không ngừng, nhàn nhạt nói: “Trở về Ô Hòa của ngươi đi.”
“Trừ phi ngươi trở về cùng ta!” Hai tay của thiếu nữ gác ở sau lưng có chút ngạo mạn nói.
Thích Giác không lên tiếng, cẩn thận phác hoạ hình dáng khoé mắt của Thẩm Khước.
Thiếu nữ có chút không kiên nhẫn đi đến trước mặt Thích Giác, nói: “Không thì chúng ta đánh một trận đi? Nếu như ta đánh thắng ngươi ngươi phải trở về Ô Hòa cùng với ta!”
Lúc này Thích Giác mới nhấc mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi biết ta sẽ không giao thủ với ngươi.”
Thiếu nữ có chút chột dạ dời mắt, lần trước cứ một hai đòi kéo Thích Giác đánh nhau, nhưng nàng không ngờ Thích Giác quả thực không đánh trả, thậm chí còn không nhúc nhích, kết quả nàng không nắm vững lực độ, kiếm trong tay thật sự đâm vào ngực Thích Giác.…
Ánh mắt của Thích Giác ngưng đọng lại, trầm giọng nói: “Ngân Nghi, đừng để nàng biết đến sự tồn tại của ngươi.”
Ngân Nghi nhìn thoáng qua Thẩm Khước đang xuyên qua rừng trúc đi về phía bên này, nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó.
Đợi đến khi Thẩm Khước đẩy cửa tiến vào, trong phòng cũng chỉ có một mình Thích Giác.
“Tiên sinh.” Thẩm Khước ngọt ngào gọi chàng.
“Sao lại bỏ lại nhiều khách khứa chạy đến nơi này vậy?” Thích Giác đặt bút xuống bàn, thả tay áo mới bị xăn lên xuống.
Thẩm Khước đi đến, nhìn thoáng qua bức tranh vẫn chưa vẽ xong của Thích Giác, nói: “Còn chưa đến lúc khai tiệc mà, ta tranh thủ thời gian chạy đến hỏi tiên sinh một câu!”
“Được.” Thích Giác gật đầu, chờ nàng nói tiếp.
“Tiên sinh, chàng là cố ý làm cho các nàng xem, hay là thật sự giao toàn bộ Trầm Tiêu phủ cho ta?” Thẩm Khước hỏi.
Thích Giác giương mắt, liền nhìn thấy Ngân Nghi đứng bên ngoài cửa sổ, thậm chí còn đang làm mặt quỷ với chàng. Chỉ cần Thẩm Khước vừa quay đầu là có thể nhìn thấy nàng. Thích Giác bất đắc dĩ vươn tay kéo Thẩm Khước vào trong lòng, chàng dùng ánh mắt cảnh cáo Ngân Nghi, đến khi Ngân Nghi có chút mất hứng mà rời đi. Chàng mới nói: “Đương nhiên là thật sự cho nàng. Không phải nàng vẫn luôn khổ não không có biện pháp ngáng chân Như Tranh từ con đường thương nhân sao? Hiện tại cho nàng chút vốn này, có thể khiến Như Tranh chịu thiệt hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng.”
Thẩm Khước kinh ngạc nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, sao chàng biết ta ngay cả nằm mơ cũng muốn Tiêu Như Tranh trở thành người nghèo thế!”
Thích Giác chỉ cười không nói.
Thẩm Khước lại nói: “Hơn nữa.…ta thật sự có thể ngáng chân nàng sao?”
Thích Giác gõ gõ đầu Thẩm Khước, nghiêm túc nói: “Luận về miệng lưỡi, Như Tranh kém nàng quá xa. Nhưng loại chuyện buôn bán này, khi nàng ấy vừa biết nói đã bắt đầu học. Lúc mười tuổi đã bắt đầu tự mình quản cửa hàng, nàng cho rằng dễ dàng đánh bại nàng ấy như vậy sao?”
Thẩm Khước mím mím môi, không lên tiếng.
Thích Giác nhìn biểu tình này của Thẩm Khước liền biết trong lòng tiểu cô nương vẫn không phục.
Thôi vậy, cứ để nàng tuỳ ý lăn lộn, cũng nên để nàng chịu thiệt một lần.