CHƯƠNG 37: VẾT MÁU
Cỏ dại tự ý mọc lên ở hai bên hẻm nhỏ không ngừng bị hất về phía sau, hình thành một mảnh hư ảnh trong mắt Thẩm Khước.
Chạy không được bao lâu, Thẩm Khước đã bắt đầu thở phì phò từng hơi lớn, cỗ khô nóng trong lòng kia lại bắt đầu trỗi dậy. Trên thái dương của nàng xuất hiện từng giọt mồ hôi lăn xuống, nhỏ giọt trên đầu vai, thấm vào trên áo bào màu bạc thêu hoa văn hình trúc xanh
Chiếc áo bào mà Thích Giác đã để lại cho nàng.
Áo bào màu trắng bao bọc kín mít cả người nàng, khi nàng vội vàng bỏ chạy, vạt áo kéo dài trên mặt đất đã nhiễm vết máu dơ bẩn từ thi thể chảy ra. Tay phải của Thẩm Khước bị thiếu niên đằng trước giữ lấy, nàng không thể không dùng tay trái nhấc vạt trước của áo bào và váy dài của mình lên, lộ ra đôi giày đã bị nhiễm máu toàn bộ.
Người truy đuổi ở đằng sau càng ngày càng gần.
Thẩm Khước bị kéo vào trong một đình viện, tay được buông lỏng, người dắt mình chạy cả đoạn đường đã buông tay ra. Nàng ngây người, nhìn thiếu niên kia dài tay dài chân trong chốc lát đã trèo lên đầu tường.
“Nhanh, đưa tay cho ta!”
Cuối cùng Thẩm Khước đã nhìn rõ mặt của chàng, có ánh nắng ấm áp dễ chịu ngày trưa hè từ bên ngoài tường chiếu vào, hắt lên người thiếu niên ấy. Thẩm Khước suy nghĩ một lát, mới nhớ ra đây là ai.
“Yên….Tranh?”
“Không không không, Yên Tranh là ca ca của ta, ta là Yên Đoạt. Nhanh! Nhanh đưa tay cho ta!” Yên Đoạt nhìn thấy có người sắp xông vào trong đình viện, chàng khom lưng, cả người chỉ dựa vào hai chân kẹp ở trên tường. Tay của chàng rất nhanh bắt lấy cánh tay của Thẩm Khước, ra sức kéo Thẩm Khước lên trên tường.
Thẩm Khước gắt gao bám lấy đầu tường, tránh cho bản thân ngã xuống. Sau đó nàng nhìn thấy Yên Đoạt đã nhảy xuống trước một bước, đứng ở phía dưới vươn hai tay ra về phía nàng, nhỏ giọng nói với nàng: “Nhanh, nhanh nhảy xuống!”
Thẩm Khước nhìn một cái, vách tường này còn cao hơn cả nàng.
“Không cần sợ, ta đỡ cô nương, không sao!” Yên Đoạt vội vàng nói.
Trong lòng Thẩm Khước đột nhiên dâng lên loại linh cảm chẳng lành, cảm giác giống như có một con rắn độc đang ở trong tối rình mò bản thân. Nàng quay đầu, liền nhìn thấy trong vài người đuổi theo đến đây có một người đang giương cung tiễn lên, đã ngắm trúng nàng. Cũng trong khoảnh khắc nàng quay đầu, mũi tên lạnh lẽo đang phóng về phía nàng.
Thẩm Khước cả kinh, cả người nhảy xuống bên ngoài bức tường.
Ngực đau xót, mũi tên bắn tới trên lưng nàng, khiến tâm can nàng cũng theo đó run lên một trận.
Lúc rơi xuống, trong tầm mắt của Thẩm Khước là cành liễu sum xuê ở phía xa bị gió thổi không ngừng đung đưa. Đau đớn trong tưởng tượng vốn không xảy ra, nàng mở mắt liền nhìn thấy Yên Đoạt nhe răng nhếch miệng, trừng mắt nhìn nàng, nói: “Bị trúng tên rồi sao? Đau không? Còn đi được không?”
Chàng đẩy Thẩm Khước ra một chút, xoay lưng nàng lại, sau đó “Ý” một tiếng.
Thẩm Khước trở tay sờ chỗ tê dại sau lưng mình, phát hiện áo bào của Thích Giác bị xước một mảng, nhưng vốn không bị rách. Mà mũi tên kia căn bản không xuyên thấu y phục bắn trúng nàng.
Thẩm Khước cứng nhắc đứng đó, nếu như tiên sinh không quàng áo bào này trên người nàng, như vậy tiên sinh có phải sẽ không……
Trong hốc mắt của Thẩm Khước nháy mắt đong đầy nước mắt.
“Ai! Cô nương đừng khóc mà! Không bị thương thì khóc cái gì! Bây giờ không phải lúc khóc, đi mau! Đi mau!” Yên Đoạt tiếp tục kéo Thẩm Khước chạy về đằng trước, chàng quay đầu nhìn đầu tường. Kì quái, nơi đó vốn không có người đuổi đến. Là cảm thấy Thẩm Khước bị trúng tên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hay là có tình huống cấp bách gì nên đã rút lui?
Cuối hẻm nhỏ là một chiếc xe ngựa màu xám, không có ký hiệu gì, nhìn vào thập phần đơn giản.
“Ca! Tẩu tử!” Yên Đoạt kéo Thẩm Khước chạy đến trước xe ngựa hô lớn.
Cửa xe được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh.
Yên Tranh kinh ngạc, hỏi: “Đệ làm sao vậy? Đằng sau đệ là ai?”
Vẫn là Nguỵ Giai Minh tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra Thẩm Khước, nói: “Đây là tam cô nương của Thẩm gia phải không? Sao lại chạy đến một thân mồ hôi như vậy?”
“Bây giờ không kịp nói những thứ này, chúng ta đi mau!” Yên Đoạt nói xong liền đẩy eo của Thẩm Khước, muốn đẩy nàng lên trên xe ngựa.
Nguỵ Giai Minh không tán đồng trừng mắt nhìn chàng, vội vàng ra hiệu cho Yên Tranh, để chàng đỡ mình xuống xe ngựa. Nàng đẩy Yên Đoạt hấp tấp bộp chộp ra, tự mình đỡ Thẩm Khước lên xe.
Yên Đoạt gãi gãi đầu, sau đó nhảy lên xe ngựa, ngồi ở vị trí đánh xe. Lần xuất hành này vốn dĩ rất đơn giản, không mang theo hạ nhân gì. Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh ngồi trong xe ngựa, Yên Đoạt tự tay làm phu xe.
Vì để tránh gây hiểu nhầm, Yên Tranh không tiến vào trong, mà cùng Yên Đoạt ngồi ở bên ngoài. Sau đó trên đường trở về tra hỏi Yên Đoạt nguyên nhân mọi chuyện.
Trong xe ngựa, Nguỵ Giai Minh cầm khăn tay muốn lau mồ hôi trên mặt cho Thẩm Khước, khăn tay của nàng còn chưa chạm vào Thẩm Khước, nàng ấy đã vô ý thức rụt lùi về phía sau.
Động tác của Nguỵ Giai Minh khẽ dừng lại, cẩn thận nhìn Thẩm Khước. Trên mặt Thẩm Khước đỏ rực dính đầy mồ hôi, mà đôi mắt to tròn kia là một mảnh trống rỗng. Nàng mặc áo bào của nam tử, Nguỵ Giai Minh liếc mắt nhìn hoa văn phía trên liền biết được đây là của Thích Giác. Đôi giày của Thẩm Khước đã bị mất một chiếc, lộ ra đôi tất trắng đã nhiễm đầy vết máu. Nàng ôm gối, cả người cuộn tròn lại, lùi về phía sau. Đôi tay ôm lấy đầu gối kia, cứ chà đi chà lại mu bàn tay tràn đầy vết sẹo, trên mu bàn tay đã sưng đỏ một mảng.
Nguỵ Giai Minh mơ hồ đoán được tiểu cô nương vừa mới chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liền không đến gần nữa, mà bưng một bình nước lên, đưa cho nàng, nói: “Nước này là nước sạch, ta và phu quân đều chưa đυ.ng qua.”
“Đa tạ.” Thẩm Khước nhìn nàng một cái, sau đó vươn bàn tay đang khẽ run đón lấy bình nước, uống mấy ngụm liền.
“Yên gia cách đây không xa, cô nương trước cứ đến nhà ta nghỉ ngơi có được không? Cũng dễ đem y phục trên người thay ra, tắm rửa sạch sẽ. Sau đó chúng ta sẽ đưa cô nương quay về…..Thẩm gia?” Nguỵ Giai Minh nhìn sắc mặt của Thẩm Khước, hỏi.
“Không quay về Thẩm gia.” Thẩm Khước rầu rĩ nói.
Nguỵ Giai Minh khẽ sửng sốt, sau đó nói: “Được.”
Nhìn bộ dáng này của Thẩm Khước, Nguỵ Giai Minh cũng không hỏi thêm gì nhiều, trên đường chỉ cẩn thận nhìn thần sắc của Thẩm Khước. Nhìn thấy đôi mắt của nàng từ trống rỗng lúc ban đầu, dần dần yên tĩnh lại, động tác chà xát mu bàn tay cũng từ từ dừng lại. Nguỵ Giai Minh vậy mới thở nhẹ một hơi.
Dáng vẻ của Thẩm Khước quả thực có chút lúng túng, vì vậy Yên Tranh liền để Yên Đoạt đem xe ngựa dừng ở cửa phụ rất ít người đi qua của Yên gia.
Yên Đoạt tuỳ tiện muốn mở cửa xe ra, ngón tay còn chưa chạm đến cửa xe đã bị Yên Tranh vỗ cho một phát. Yên Tranh đứng ở bên ngoài nói với bên trong: “Giai Minh, chúng ta đến nơi rồi.”
Nguỵ Giai Minh nhìn sắc mặt của Thẩm Khước đã dịu đi rất nhiều, mới nói: “Chúng ta nên xuống xe thôi.”
“Đa tạ mọi người.” Thẩm Khước ngẩng đầu, nhìn Nguỵ Giai Minh.
Nguỵ Giai Minh tựa như an ủi cười rộ lên, dưới sự nâng đỡ của Yên Tranh mà xuống xe ngựa, sau đó lại đỡ Thẩm Khước xuống.
Nguỵ Giai Minh phân phó nha hoàn bên người đổi nước ấm cho Thẩm Khước tắm gội, lại tìm y phục sạch sẽ của nha hoàn trong phủ có vóc người không sai biệt lắm chuẩn bị cho Thẩm Khước, sau đó lại sai phòng bếp chuẩn bị vài món ăn dễ nuốt.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là dựa theo ý của Thẩm Khước không thông báo cho Thẩm gia. Nhưng lại sai Yên Đoạt lặng lẽ đi thông báo cho Thẩm Hưu đến thăm Thẩm Khước. Còn Thẩm Khước có muốn về Thẩm gia hay không thì nói sau vậy.
Bên phía Yên Tranh cũng không rảnh rỗi, tuy rằng chàng là một văn nhân, quan hệ có thể vận dụng trong tay thực sự ít, nhưng vẫn phái nha đinh đi hỏi thăm Trầm Tiêu phủ đã xảy ra chuyện gì.
Khi cảnh sắc bốn phía dần tối đi, Thẩm Khước mới tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc bộ váy không hợp với dáng người đi ra.
“Đã đói chưa? Đến đây ăn chút đồ ăn đi, cũng không biết cô nương thích ăn cái gì, ta bảo phòng bếp chọn ra vài món thanh đạm, cô nương lót bụng trước đi, có cái gì muốn ăn, cứ nói với ta.” Nguỵ Giai Minh đứng lên, kéo Thẩm Khước đến trước bàn.
“Ta không đói.” Thẩm Khước lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn Nguỵ Giai Minh, có chút ngượng ngùng nói: “Làm phiền Nguỵ tỷ tỷ rồi, nhưng…..ta có thể đi hậu viện giặt y phục được không?”
Nguỵ Giai Minh cười nói: “Giặt y phục? Chuyện này đâu cần cô nương tự làm chứ, sai nha hoàn đi giặt là được rồi.”
Thẩm Khước lắc đầu, nàng có chút ngượng ngùng mang theo cố chấp nói: “Ta muốn tự mình đi giặt.”
Ánh mắt của Nguỵ Giai Minh rơi xuống áo bào màu trắng Thẩm Khước đang ôm trong lòng, trong nháy mắt đã hiểu, Thẩm Khước muốn tự mình giặt vốn không phải là y phục của bản thân, mà là chiếc áo bào nàng đang ôm trong lòng này.
Lúc sắp ra khỏi phòng, Thẩm Khước lại quay đầu nhìn Nguỵ Giai Minh một lần nữa, thập phần xin lỗi nói: “Thật sự làm phiền mọi người rồi.”
Nguỵ Giai Minh cười lắc đầu, con người nàng nha, nếu như người khác cho nàng một chút ơn huệ nàng đều ghi nhớ. Lúc trước trên Hương Lô yến, đối mặt với sự gây khó dễ của Nhã Định công chúa, là Thẩm Khước đứng ra giúp nàng giải vây. Bây giờ Thẩm Khước có khó khăn, Nguỵ Giai Minh sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Thẩm Khước cẩn thận giặt vết máu trên áo bào, chậu nước rất nhanh bị nhiễm thành màu đỏ. Nàng khẽ vuốt ve nơi bị xước qua trên áo, trong lòng nói không ra được là mùi vị gì. Nàng đem vết bẩn trên áo bào giặt sạch toàn bộ, sau đó mới treo nó lên dây phơi đồ.
“Thẩm Khước!”
Thẩm Hưu cơ hồ không màng hiểu lầm gì đó mà trực tiếp xông vào hậu viện, nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé ở phía xa của Thẩm Khước, ngay lập tức cảm thấy đau lòng.
Thẩm Hưu xông đến ôm lấy Thẩm Khước, nghẹn ngào nói: “Đừng sợ, đều đã qua rồi.”
Rõ ràng đã nói, sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng nữa, sẽ không bao giờ để nàng chịu tổn thương nữa, nhưng hắn lại không làm được.
“Ca ca….”
“Đúng! Ca ca đến rồi! Ca ca dẫn muội về nhà!” Thẩm Hưu kéo Thẩm Khước muốn đi ra phía bên ngoài, nhưng nàng lại đứng im ở đó không động đậy.
Thẩm Khước gắt gao cắn môi, có chút cố chấp lắc đầu, nàng nói: “Ca ca, huynh có thể đưa muội về Trầm Tiêu phủ không?”
Thẩm Hưu ngây người ở đó không nói gì.
Thẩm Khước lại nói: “Muội thấy ngại nếu cứ tiếp tục làm phiền Yên gia, ca ca, huynh dẫn muội về có được không?”
Đôi mắt của Thẩm Hưu đỏ au nhìn Thẩm Khước, vẫn không lên tiếng.
Nguỵ Giai Minh và huynh đệ Yên gia đứng ở cửa tử viện, có chút không biết làm sao. Cuối cùng Yên Đoạt không nhịn được nói: “Trầm Tiêu phủ đã không còn ai nữa rồi, những hắc y nhân kia đã gϊếŧ sạch đầy tớ của Trầm Tiêu phủ, cô nương quay về đó làm gì?”
“Yên Đoạt!” Yên Tranh trừng mắt nhìn chàng.
Thẩm Khước chớp chớp mắt, nước mắt trong hốc mắt cứ như vậy rơi xuống. Nàng vội vàng duỗi mu bàn tay lau nước mắt. Lại bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Được, muội cùng huynh về Thẩm gia.”
Về Thẩm gia, không phải về nhà.
Nguỵ Giai Minh nhớ đến lúc ở trên xe ngựa, Thẩm Khước thập phần kháng cự việc quay về Thẩm gia. Nàng cân nhắc một chút, đi lên phía trước kéo tay của Thẩm Khước, nói: “Hôm nay sắc trời đã tối, trước cứ ở đây một đêm được không?”
Yên Tranh cũng đi lên phía trước nói với Thẩm Hưu: “Hơn nữa bây giờ cũng không biết muội muội của đệ có an toàn hay không, nếu cứ gióng trống khua chiêng như vậy trở về Thẩm gia, không biết có thể sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết hay không.”
Hai người họ đã nói như vậy rồi, Thẩm Hưu cũng không cố chấp mang Thẩm Khước về Thẩm gia nữa. Thật ra chàng cũng biết Thẩm gia đối với Thẩm Khước như thế nào, bây giờ phản ứng của Thẩm Khước như vậy thực sự là bình thường.