Đệ Nhất Mỹ Nhân

Chương 9

Chàng ta mỉm cười cung tay hành lễ đáp: “ Cấm quân Tả vệ tướng quân Nhạc Lỗi.”

Nghe thấy tên hắn, lúc này trong lòng Cung Khanh mới thấy yên tâm, trên mặt lộ rõ nét cười.

Chỉ là một nụ cười thoảng như mây khói, mà khiến cho người đối diện không thể khống chế nổi mình. Khoảnh khắc ấy, Nhạc Lỗi chỉ cảm thấy trong tim mình nổ đùng một tiếng, dường như lớp băng đông cứng bị phá vỡ, sóng xuân trào dâng. Nàng đứng trong ánh lửa, giống như một con phượng hoàng đầy mê hoặc, mái tóc dài tung bay, quần hồng phấp phới, nhan sắc rực rỡ chiếu rọi bốn phía làm cho người ta không thể nhìn lâu.

Chỉ có thể có một dung mạo tuyệt mỹ đến vậy mới có thể xứng với đôi mắt ấy, hắn thầm than ông trời quả thật qua sủng ái nàng. Tuy là người thông thạo thi ca, nhưng hắn vẫn không thể dùng lời để tả cho ra được vẻ đẹp của nàng.

“ Xin cô nương đeo mặt nạ vào, bên ngoài có rất đông người.”

Nhạc Lỗi đưa cho nàng một chiếc mặt ạn Hạn Bạt, Cung Khanh lúc này mới hiểu tại sao chàng ta lại đóng cửa. Bị bắt cóc, việc này có liên quan đến danh tiết. Chàng ta không muốn người ngoài biết được thân phận của nàng, nhìn thấy dung mạo của nàng. Sự tận tâm chu đáo này làm lòng nàng hơi gợn lên một chút cảm động.

“ Đa tạ tướng quân”

Nhạc Lỗi lúc này mới mở cửa viện, gọi cấm quân túc vệ đi vào.

Rất nhanh, ba tên Ba Tư bị trói trong vựa củi bị túc vệ ném ra trước mặt Nhạc Lỗi.

“ Đưa về phủ thẩm tra nghiêm ngặt.”

Nhìn ba tên bị trói chặt, Cung Khanh thầm cảm thấy kỳ lạ, hai người lúc nãy bắt được bọn họ, tại sao nhìn thấy Nhạc Lỗi đến lại bỏ đi?

Trong lòng Nhạc Lỗi cũng thấy khó hiểu, vừa rồi Mật tư doanh báo tin bảo chàng đến ngôi viện trong ngõ này. Người đưa tin là ai? Mật tư doanh trước nay hành sự cơ mật, trực thuộc Đông cung, tả vệ cũng không có quyền hỏi, nên mối nghi hoặc này chỉ có thể để ở trong lòng.

Đi ra ngoài cổng viện, Nhạc Lỗi dắt đến một con ngựa, thấp giọng hỏi: “ Tiểu thư có biết cưỡi ngựa không?”

Cung Khanh đáp: “ Không biết”

“ Tiểu thư ngồi lên trên, ta dắt dây cương, không nguy hiểm đâu, con ngựa này rất biết nghe lời”

“ Đa tạ tướng quân”

Cung Khanh vén váy, một chân đặt lên bàn đạp, nhưng tiếc là người vẫn mềm nhũn như cũ, thử hai lần đều không thể bước lên lưng ngựa, nàng cảm thấy xấu hổ quá đỗi.

Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ đẩy vào bàn chân nàng, dùng lực đưa lên, thoáng cái nàng đã ngồi trên yên ngựa.

Nàng dịu dàng cảm ơn.

Nhạc Lỗi đáp lại, đêm tối lạnh lẽo nhưng trong lòng chàng lại thấy ấm áp không nói lên lời.

Nhạc Lỗi không bảo thuộc hạ đi theo, mà chỉ một mình đưa Cung Khanh về, nhằm tránh để thuộc hạ biết được thân phận của nàng. Cung Khanh tự dưng thấy nảy sinh ấn tượng tốt về con người này, trong lòng nghĩ thảo nào chàng tuổi trẻ thế mà đã làm quan đến chức tả vệ tướng quân, thì ra là một người làm việc gì cũng suy nghĩ chu toàn, không có kẽ hở.

Tối nay Cung Cẩm Lan tụ họp với đồng liêu, lúc này đã vội vã trở về nhà. Độc Cô Đạc sau khi đưa Cung phu nhân trở về phủ cũng ở lại đợi tin tức của Nhạc Lỗi mà chưa rời đi.

Cung phu nhân đổ vào lòng Cung Cẩm Lan khóc đến ngất lên ngất xuống, lúc này đã nghe thấy một tiếng hô: “ Tiểu thư đã về.” Bà vẫn còn tưởng đang nằm mơ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đúng là nhi nữ mình đang đi vào, liền lấp tức rời khỏi Cung Cẩm Lan ôm chầm lấy con: “ Khanh nhi, con không sao chứ?”

“ Mẫu thân, con không sao.” Cung Khanh đã buộc lại tóc gọn gàng, bởi lúc đi trên đường gió đêm thổi mạnh khiến hai má nàng ửng đỏ, nên khi nhìn vào thấy khí sắc rất tốt, hoàn toàn không giống sắc mặt của một người mới bị bắt cóc.

Cung phu nhân thấy nữ nhi giữ cổ áo liền hỏi: “Con làm sao thế?”

“ Cổ họng con hơi đau.” Cung Khanh không tiện nói cổ áo đã bị người ta xé.

Độc Cô Đạc cứ mãi nhìn Cung Khanh không thể dời mắt. Chàng ta mấy năm trước sống ở Hồ Châu, năm ngoái sau khi được kế thừa tước vị mới chuyển đến sống tại kinh thành. Tuy có nghe nói tiểu thư nhà họ Cung là kinh thành đệ nhất mỹ nhân cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng, nhưng dù có chuẩn bị trước bao nhiêu thì cũng không thể bằng được vẻ đẹp kiều diễm sống động ngay trước mắt.

Cung phu nhân vốn không biết người đầu tiên giải cứu Cung Khanh là người đeo mặt nạ trừ tà, mà cứ nghĩ là Nhạc Lỗi đã cứu được nhi nữ, nên cũng không ngừng cảm ơn Nhạc Lỗi.

Cung Cẩm Lan cũng cúi người cảm tạ: “ Chuyện đêm nay thật đa tạ Nhạc tướng quân.”

Nhạc Lỗi hơi ngượng: “ Cung thượng thư khách khí qua, bảo vệ sự an toàn của kinh thảnh vốn là trách nhiệm của mười sáu đạo cấm quân”

Cung Cẩm lan lại quay sang thi lễ với Độc Cô Đạc: “ Đêm nay đa tạ Hầu gia giúp đỡ, tiểu nữ mới có thể bình yên vô sự, ngày mai Cung mỗ xin đến phủ bái tạ.”

Cung phu nhân ngược lại không vui vẻ gì nói: “ Hôm nay nếu không phải bị Hầu gia bám đuôi thì không đến nỗi bị một phen kinh sợ như vậy, việc này nếu truyền ra ngoài thì sẽ tổn hại đến thanh danh của Khanh nhi, hy vọng hầu gia giữ bí mật giùm cho.”

Độc Cô Đạc vội nói: “ Điều này là đương nhiên, tại hạ nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng.”

“ Vậy xin mời Hầu gia ra về.” Cung phu nhân trong lòng vô cùng tức giận Độc Cô Đạc, nếu như không phải nghĩ chàng ta là cháu rể tương lai thì chỉ muốn trở mặt.

Độc Cô Đạc đành phải cáo từ ra về.

Trong lòng chàng ta rất hối hận, lẽ ra lúc đó nên đi cùng Nhạc Lỗi tìm Cung Khanh, như vậy công lao anh hùng cứu mỹ nhân mình cũng có phần.

Lúc này đã là nửa đêm, người đi chơi phố còn rất ít. Một vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu, ánh sáng mờ tỏ như sương khói.

Độc Cô Đạc ngơ ngẩn than một câu: “Đẹp thật, đúng là danh bất hư truyền.”

Nhạc Lỗi thấy vậy liền nhận ra ngay tâm sự của Hầu gia, bèn nói: “ Nàng được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cho đến bây giờ vẫn chưa có hôn ước, nghe nói là đợi sang năm tuyển Thái tử phi.”

Độc Cô Đạc ngẩn người, than thở: “ Hầu gia ta cũng là một nhân tài, văn thao võ lược, gia thế địa vị cũng không kém Đông Cung bao nhiêu.”

Gia thế địa vị có cao bao nhiêu thì cũng có thể tranh với Đông Cung được sao? Cho dù đấy là biểu ca ruột của huynh đi nữa. Trên mặt Nhạc Lỗi thấp thoáng một nục cười chua chát.

Cung phu nhân đợi mọi người đi hết mới thấp giọng hỏi nhi nữ: “ Bọn chúng có… con không?”

“ Không có” Cung Khanh đương nhiên hiểu mẫu thân muốn hỏi gì, vì sợ bà lo lắng nên cũng không nhắc đến chuyện Khố Địch vô lễ với mình.

Cung phu nhân thở phào, nói với Cung Cẩm Lan: “ Đêm nay thật khổ cho Nhạc tướng quân, phải tìm cách cảm tạ chàng ta mới được.”

Cung Cẩm Lan đáp: “ Vậy ngày mai hạ triều, ta mời chàng ta đến nhà ăn cơm, nàng hãy chuẩn bị một món quà cảm tạ.”

Cung phu nhân vội tán thành.

Cung Khanh sau khi trở vào nhà sau, thị nữ đã chuẩn bị xong nước để nàng tắm gội. Cởi bỏ y phục, nhìn trên cổ áo của nàng còn một viên trân châu, nàng liền nhớ đến người đó.

Hắn nói, khi nào nàng nhìn thấy viên trân châu này, hãy cảm tạ hắn.

Ngâm mình trong nước, cảm giác bàn chan bị hắn nắm trong tay vẫn còn nguyên vẹn.

Liệu hắn có mang hạt trân châu đó đên tìm nàng không?

Chợt nàng thấy tim mình đập nhanh, mắt hơi nóng lên như vừa có một làn gió xuân thổi qua.

Hôm sau, khi thượng triều xong Cung Cẩm lan mời Nhạc Lỗi và Độc Cô Đạc đến nhà làm khách để cảm tạ ơn cứu mạng nhi nữ đêm hôm trước.

Cung phu nhân vốn không muốn mời Độc Cô Đạc, nhưng hắn là người biết rõ sự tình, nên phải bịt miệng hắn lại, không thì chuyện nhi nữ bị bắt cóc sẽ truyền ra ngoài, làm tổn hại đến thanh danh nên không thể không mời hắn.