Đệ Nhất Mỹ Nhân

Chương 79

Ngừng một lát, chân ngọc thon nhỏ thuôn dài kia lại nhấc dần lên, không sai không lệch chút nào chạm ngay vào chỗ đang rục rịch manh động định ngóc đầu dậy, khiến hắn lại phải hít một hơi thật sâu đè xuống, hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, kiểu trêu chọc này đúng là muốn khảo nghiệm xem năng lực của hắn thế nào đây, đặc biệt là trước mặt nàng, năng lực của hắn căn bản bằng không.

Hắn xoay người, đè nàng dưới cơ thể mình, hôn bạo liệt, nỗi ấm ức ghen tuông đè nén trĩu nặng trong lòng giờ dồn cả vào nụ hôn, hắn hôn mà như sắp hút cạn kiệt không khí trong phổi nàng.

Cung Khanh âm thầm hối hận, vừa rồi giả vờ ngủ để trêu chọc hắn, vốn muốn làm cho hắn bớt giận, ai ngờ lại thành kẻ châm ngòi.

Sau một hồi mây mưa vần vũ, Mộ Trầm Hoằng đứng dậy, định bế Cung Khanh vào tịnh thất, nhưng nàng lại xoay người, vùi mặt vào trong gối, chỉ chừa lại cho hắn một bờ vai ngọc ngà và tấm lưng trắng mịn.

Một tấm lụa đỏ uyên ương hí thủy vừa khéo phủ lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cả bờ vai và tấm lưng nàng nhấp nhô lên xuống, uyển chuyển dịu dàng, vô cùng quyến rũ.

Hắn đặt tay lên vòng eo mềm mại, trìu mến gọi: “Khanh Khanh.”

“Không phải là chàng thèm để ý đến thϊếp sao?” Cung Khanh phụng phịu dẩu đôi môi anh đào đỏ hồng căng mịn, ra vẻ tức giận.

Hắn nhìn mà mềm lòng, nỗi ấm ức tất nhiên gạt qua một bên, kế tai mỹ nhân dỗ dành.

Cung Khanh tủi thân nói: “Thϊếp cũng không biết đã làm chàng giận ở chỗ nào, phu thê với nhau có gì thì chàng nên nói thẳng ra mới phải chứ?”

Điều không thoải mái trong lòng hắn sao có thể tùy tiện nói ra được chứ, hắn ngập ngừng một lúc rồi nói: “Không có.”

Cung Khanh chỉ nghĩ đơn giản là hắn đang ghen tuông, chứ căn bản là không nhận ra với một người có bản tính luôn thanh cao ngạo mạn như hắn, điều làm hắn khó chịu chính là không biết trong tim nàng có hình bóng của mình hay không. Mộ Trầm Hoằng sinh ra đã là thiên tử luôn được cưng chiều, tâm cao khí ngạo, nỗi hờn ghen u sầu trong tình yêu làm thế nào để thốt ra lời được.

Cung Khanh quay người lại, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn: “Nghe nói hôm nay A Cửu rất tức giận bở vì Thẩm đại nhân say rượu, nhận nhầm người.”

“Đúng.”

“Vậy phu quân có tức giận không?”

Mộ Trầm Hoằng cố nén nỗi hờn ghen trong lòng, nói: “Vậy ta há chẳng phải là người nhỏ mọn sao?”

Cung Khanh trề môi: “Vậy mà thϊếp lại mong chờ phu quân tức giận nổi chút lòng ghen đó.”

“Vì sao?”

“Có ghen mới chứng tỏ trong lòng phu quân để ý đến thϊếp. Ví dụ như…” Sóng mắt Cung Khanh lưu chuyển, cố ý nói giọng chua chát: “Thϊếp nghe nói phu quân thích Kiều Vạn Phương, giận đến nỗi cơm cũng không nuốt nổi.”

Những lời này là cách thổ lộ uyển chuyển tâm ý nàng cũng quan tâm đến hắn. Mộ Trầm Hoằng trong lòng đang phân vân không rõ rốt cuộc là nàng thích hay không thích mình, nghe được những lời này lập tức như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không biết gì, nghiêm trang hỏi: “Ai nói ta thích nàng ta?”

“Là chính miệng Tiết Giai đã nói.”

Mộ Trầm Hoằng hai mắt tối sầm, nghiêm mặt: “Lời của Tiết Giai nàng đừng tin.”

Cung Khanh dương cầm lên, cười tươi tắn nói: “Thϊếp không tin người ngoài, chỉ tin phu quân, vậy còn phu quân chàng thì sao?”

Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa còn không cho bách tính đốt đèn sao điện hạ?

Nụ cười của nàng tươi đẹp rạng rỡ, lời nói ngọt ngào rung động lòng người, cơ thể mềm mại liễu yếu đào tơ hắn ôm trong vòng tay, lòng hắn bỗng chốc tan chảy, không kìm chế được cúi xuống nhẹ nhàng quyến luyến hôn lên khóe môi nàng, thì thầm nói: “Tiểu hồ ly, ta đương nhiên cũng chỉ tin nàng.”

Cung Khanh nói: “Phu quân cho rằng A Cửu và Thẩm đại nhân có hợp lý hay không?”

“Người trong cuộc thường hay lú lận, người ngoài cuộc vẫn sáng suốt hơn. Cả ta và mẫu hậu đều không xem trọng, suy chỉ có muội ấy là vẫn si mê.”

“Thϊếp đã được gả cho phu quân, A Cửu chính là tiểu cô của thϊếp. Tuy trước đây có rất nhiều lần nàng ấy đã toan tính hãm hại thϊếp, nhưng giờ đây đã là người một nhà, thϊếp cũng hy vọng nàng ấy sẽ tìm được một lang quân như ý. Tính cách của Thẩm Túy Thạch thực ra không hợp với nàng ấy, nếu cứ miễn cưỡng thành hôn, nhất định sẽ thành một đôi oán ngẫu. Phu quân thân là huynh trưởng của nàng ấy, lẽ nào lại khoanh tay bó gối đứng nhìn?”

Mộ Trầm Hoằng dí dí chiếc mũi của nàng. Nói: “Nàng yên tâm, hôn sự của A Cửu và hắn không thành đâu.”

“Nếu như vậy, chi bằng đưa hắn ra ngoài làm quan, cắt đứt luôn nỗi tơ lòng của A Cửu, như vậy mới có thể tìm một mối lương duyên mới tốt hơn.”

“Việc này ta phải thương nghị với phụ hoàng đã.”

“Phu quân túc trí đa mưu, nhất định có thể thuyết phục phụ hoàng.”

Hắn cười nói: “Vậy Khanh Khanh nàng cảm tạ ta bằng cách nào?”

Nàng cười duyên dáng: “Sẽ tặng phu quân một bình giấm để uống pha.”

Mộ Trầm Hoằng hừm một tiếng nói: “Đào hoa như vậy, nàng nói xem phải trừng phạt nàng thế nào đây?”

Cung Khanh cũng không chịu lép vế, nói: “Điện hạ đã quên hôm ở lễ hội hoa rồi sao, đủ hai mươi bốn giai nhân xinh đẹp, ôi chao, người nào người nấy đều tươi tắn rực rỡ, mỗi người một vẻ, xinh xắn đáng yêu, điện hạ nhìn có hoa cả mắt không?”

Lại còn muốn so độ đào hoa của nàng ư, được, đến đây đi, xem ai nhiều hơn ai?

Mộ Trầm Hoằng đành cúi đầu cười gượng.

“Ôi chao, người nào đó còn chọn một mỹ nhân xinh đẹp nhất làm hoa thần, rõ ràng, trong lòng không biết đã thích giai nhân kia đến thế nào…”

Thái tử điện hạ quyết đoán bịt luôn đôi môi anh đào đang đắc ý không chịu buông tha cho người ta.

Còn A Cửu, vì nghe thấy Thẩm Túy Thạch gọi ba tiếng “Cung tiểu thư” nên khi trở về Dục Tú cung liền nổi trận lôi đình, đuổi tất cả cung nữ trong nội điện ra ngoài.

Tiết Giai dịu dàng nói: “Công chúa bớt giận.” Thực ra đây chính là kết quả mà nàng mong muốn, A Cửu càng hận Cung Khanh thì nàng ta càng có cơ hội. Mà Thẩm Túy Thạch là công cụ tốt nhất để khơi mào những cơn hận trong lòng A Cửu.

A Cửu hung tợn nói: “Làm sao mới có thể khiến chàng quên được con tiện nhân đó?”

Tiết Giai thở dài: “Thẩm đại nhân sở dĩ đối với nàng ta vẫn thầm nhớ mãi không quên, chủ yếu là do ơn cứu mạng năm đó. Công chúa có đối xử tốt với hắn bao nhiêu đi nữa, thì cũng không thể so bằng ơn cứu mạng cao dày.”

A Cửu nghiến răng: “Đúng, trừ phi nàng ta chết, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ thắng được nàng ta.”

Tiết Giai vừa nghe cả cười: “Công chúa nói đúng, người chết bất luận thế nào cũng không tranh được với người sống.”

A Cửu vừa rồi chỉ là trong lúc tức giận buột miệng nói ra, giờ nghe thấy Tiết Giai nói vậy lại đần cả người: “Nàng ta là thái tử phi, sao có thể…”

Tiết Giai nói: “Mỗi năm vào dịp cuối thu, Hoàng thượng đều lên núi Nam hoa săn bắn, đây là một cơ hội tuyệt vời. Chỉ cần công chúa sắp xếp chu đáo, tất cả sẽ giống như là một sự cố ngoài ý muốn.”

Thời trẻ tiên đế từng có ý định truyền ngôi cho Lão Duệ Vương, sau này, Tuyên Đế dẫn theo Lão An Quốc Công viễn chinh Cao Xương, chiến công trác tuyệt, vậy nên mới khiến tiên đế thay đổi chủ ý lập hắn làm thái tử. Sau khi đăng cơ, vì triều cục ổn định bách tính an cư, nên Tuyên Văn đế mới dần được an nhàn, ham thích hưởng lạc, tuy nhiên người vẫn coi trọng võ công như cũ, hàng năm cứ mỗi dịp cuối thu, lễ hội diễn luyện săn bắt cưỡi ngựa phóng tên đều phải được tổ chức. Ở bãi cỏ dưới chân núi Nam Hoa cây rừng xanh tốt, muông thú đa dạng, nên mùa thu hàng năm, Tuyên Văn đế đều chọn nơi này để tổ chức một cuộc săn bắn. Đây chính xác là một cơ hội tuyệt vời, trong lòng A Cửu vì vậy mà có chút thư thái hơn.

Tiết Giai lại nói: “Tận dụng thời cơ, nếu nàng ta không chết, dù công chúa có được gả cho Thẩm đại nhân, thì sau này hai người đó vẫn thường xuyên gặp mặt, ý tình sẽ vấn vương mãi mà không dứt được.”