Người của ba nhà lên xe ngựa nhằm hướng Nam Hoa Hành cung mà đi.
Núi Nam Hoa ở ngoại ô kinh thành, chính là nơi có thắng cảnh tuyệt đẹp, ở trên núi không chỉ có phong cảnh tuyệt trần, mà còn có cả suối nước nóng. Tuyên Văn đế bản tính vốn là một đế vương thấu hiểu đạo lý chăm sóc bản thân tận hưởng cuộc sống, cho nên sau khi đăng cơ, người liền cho xây Hành cung ở núi Nam Hoa, mùa hạ thì đến đây nghỉ mát, còn mùa đông đến tắm nước nóng, Nguyệt hồ ở dưới chân núi trồng đầy hoa sen, đến mùa hạ sen đua nhau nở, hương thơm ngát bay xa mười dặm, phong cảnh êm đềm thơ mộng như chốn bồng lai.
Mỗi năm cứ mùa hạ đến, Tuyên Văn đế lại dẫn theo Độc Cô hoàng hậu cùng thái tử, công chúa đến Nam Hoa Hành cung nghỉ ngơi hai tháng, thụ hưởng gió mát trăng thanh, hương sen thơm ngát cùng phong cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ của nơi này.
Xe ngựa dừng bên bờ Nguyệt hồ, vừa xuống xe, một làn hương thơm ngát đã phả vào mặt, trước mắt hiện ra một hồ sen bát ngát, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới làm cả hồ sen dập dờn đu đưa trên sóng nước, khiến lòng người chợt cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Nam Hoa Hành cung ở bên bờ đối diện, như ẩn như hiện. Cạnh bờ hồ xây một mái đình và một nhà thủy tạ, kiến trúc vô cùng độc đáo, tô điểm cho phong cảnh ven hồ càng thêm thanh tĩnh tao nhã.
Một chiếc thuyền hoa đậu ở ven bờ. Triệu Quốc phu nhân cười nói: “Đây là thuyền hoa của công chúa, nghe nói chúng ta đến đây ngắm hoa, công chúa đã cố ý sắp xếp thuyền ở đây để chúng ta dùng.”
Dứt lời, thị nữ của Triệu Quốc phu nhân mang từ trên xe ngựa xuống đầy đủ hoa quả và bánh ngọt đưa lên thuyền, còn có cả trà để dâng lên, thật đúng là đã chuẩn bị chu đáo, khi mọi người lên hết, thuyền hoa bắt đầu chèo ra giữa hồ.
Đập vào mắt là những lá sen xanh tươi mướt mát trải dài như mênh mông vô tận, xen kẽ giữa những lá sen xanh biếc là rất nhiều những đóa sen hồng, sen trắng đang đua nhau nở rộ, tất cả như cùng tôn nhau lên, muôn hình muôn vẻ. Những ngọn gió mát ùa đến, hương sen theo gió mà tỏa, như thấm vào ruột gan.
Cung Khanh ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh trí đẹp tựa như tranh nơi sơn thủy hữu tình này, bất giác trong lòng cảm thấy thảnh thơi vô hạn. Thuyền hoa càng ra đến giữa hồ, hoa sen càng dầy đặc, hương sen vì thế cũng đậm hơn.
Tiết Giai nói: “Chúng ta ngắt vài bông nhé?”
Cung phu nhân trong lòng đang muốn nói chuyện riêng với Triệu Quốc phu nhân, liền gật đầu: “Được, các ngươi cẩn thận nhé!”
Cung Khanh, Hướng Uyển Ngọc và Tiết Giai đi tới mũi thuyền, hoa sen vờn xung quanh, cúi người là hái được. Hướng Uyển Ngọc cầm kéo từ tay nha hoàn, ngồi xổm xuống, lựa chọn một hồi tìm được mấy bông sen hồng và sen trắng nở tuyệt đẹp, cắt lấy mấy cành đưa cho Cung Khanh.
Cung Khanh vẫn âm thầm đề phòng Tiết Giai, cho nên đã đứng bên cạnh Hướng Uyển Ngọc, cách Tiết Giai một khoảng nhất định, nhưng đúng lúc Hướng Uyển Ngọc đang cắt hoa sen, Tiết Giai đột nhiên bước lại, la to: “Tỷ tỷ, đóa này thật tuyệt!”
Tiết Giai kích động vung mạnh cánh tay lên, khiến cả người Cung Khanh đột nhiên chúi về phía trước, thiếu chút nữa đã bị nàng ta đẩy xuống hồ, may mờ nhờ mạn thuyền có lan can cao khoảng gần một xích trợ giúp, một chân của Cung Khanh đã bị trượt xuống hồ, nàng vội vàng nhoài người túm lấy lan can, Tiết Giai ở bên cạnh cũng túm lấy cánh tay nàng. Nhưng cho dù là vậy, một bên chân của nàng trượt xuống hồ nước, khiến cả nửa người và váy phía dưới ướt sũng.
Tiết Giai cả kinh thất sắc nói: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
Cung Khanh xoay người nhìn nàng ta không nói gì, nhưng trong lòng có một dự cảm không lành. Có đúng thật là nàng ta bất cẩn không?
Hướng Uyển Ngọc vội vàng bỏ kéo xuống, nhìn xiêm y của Cung Khanh ướt sũng nói: “Làm thế nào bây giờ?”
Vừa khéo giờ đang là mùa hạ nên xiêm y khá mỏng, sau khi bị nước hồ thấm ướt liền bám chặt vào đùi, lộ ra những đường cong cơ thể, nhìn rất bất nhã.
Cung Khanh nói: “Không sao, trên xe ngựa ta có mang theo y phục.”
Đi vào buồng nhỏ trên thuyền, Cung phu nhân vừa đúng lúc hỏi đến chỗ then chốt, nhìn thấy nhi nữ của mình như vậy, liền giật mình hoảng sợ.
“Khanh nhi con sao thế này?”
“Là tại cháu không tốt, vừa nãy cháu bất cẩn đã va phải Cung tỷ tỷ, làm cho một chân của tỷ ấy bị trượt xuống nước.” Tiết Giai lòng đầy áy náy, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp khiến mọi người không đành lòng trách móc.
Xưa nay Cung phu nhân đối với Tiết Giai vẫn có ấn tượng rất tốt, huống hồ hôm nay đến đây cũng xem như là có chuyện cần nhờ Triệu Quốc phu nhân, nên cũng có chút lúng túng không biết nói thế nào cho phải, đành bảo: “Không sao, không sao. Trên xe ngựa của chúng ta có mang theo y phục. Triệu Quốc phu nhân, tẩu tử, chúng ta đi một lát rồi quay lại.”
Thuyền hoa quay đầu chèo vào, sau khi cập bờ, Cung phu nhân dẫn Cung Khanh xuống thuyền.
Cung Khanh đi ở phía trước, hai nha hoàn Vân Diệp, Vân Hủy đi ở hai bên tả hữu, Cung phu nhân đi theo phía sau nàng, quản gia người hầu vâng lời ngoan ngoãn theo sát Cung phu nhân, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ khó coi của tiểu thư.
Men theo con đường đá nhỏ ven hồ, rất nhanh đã đi đến chỗ xe ngựa dừng ở dưới bóng hàng liễu. Cung phu nhân cùng Vân Diệp, Vân Hủy và các quản gia người hầu trông giữ bên cạnh xe ngựa.
Cung Khanh trèo lên xe, buông rèm, cởi xiêm y đang ướt sũng trên người xuống, lấy ra chiếc váy thạch lựu đang định thay, thì bất thình lình nghe thấy một tràng tiếng hét kì dị ở bên ngoài xe ngựa vang lên, tiếp đó là vài tiếng la hét hoảng sợ, trong đó có một tiếng nàng nghe rất quen thuộc, đó là tiếng của Cung phu nhân.
Cung Khanh trong lòng kính sợ, theo phản xạ vô thức định vén rèm lên nhìn, nhưng trong nháy mắt tay vừa chạm vào rèm, chợt nhận ra mình vẫn còn chưa thay xong y phục, nàng vội vàng kéo chiếc áo thạch lựu định mặc lên, đúng lúc này, rèm bị kéo ra, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào.
Liếc mắt nhìn lại, là một thân ảnh của nam nhân. Cung Khanh không chút do dự, liền đá thẳng một cước.
Ai ngờ kẻ kia động tác cực kì linh hoạt, lập tức nghiêng đầu né tránh, thuận thế giờ tay túm lấy cổ chân bé nhỏ của nàng.
Lúc này, Cung Khanh mới đột nhiên phát hiện, kẻ đang túm cổ chân mình, chính là thái tử Mộ Trầm Hoằng.
Dưới cơn kinh hoàng cực độ, nàng ngớ cả người, nhưng rồi sự hoảng sợ kinh hoàng lập tức biến thành xấu hổ và giận dữ.
Động tác dù có bất nhã đến bao nhiêu cũng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là, lúc này trên người nàng chỉ còn mặc một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng, do cổ chân đang bị hắn túm trong tay, chiếc qυầи ɭóŧ mỏng màu trắng bên trong được làm bằng chất liệu rất mềm mại nhẹ nhàng nên thuận theo đó cũng trượt cao lên đến hết đùi, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn của nàng, phong quang vô hạn, tất cả đã phơi bày trước mắt hắn.
Mộ Trầm Hoằng thấp thỏm lo sợ cho sự an nguy của nàng, nên căn bản hắn không nghĩ tới lúc vén rèm ra là một màn ướŧ áŧ gợi cảm thế này, lúc hình ảnh ấy đập vào mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình có một tiếng nổ lớn, máu nóng như trào lên, ở phía dưới cơ thể lập tức có phản ứng.
“Buông tay!” Cung Khanh xấu hổ quát một tiếng, thật sự nghĩ không ra sao người này lại xuất hiện ở đây.
Hắn không đành buông, nhưng sợ khiến mĩ nhân nổi giận, nên lưu luyến từ từ đặt bàn chân trắng trẻo xinh xắn xuống, tuy nhiên ánh mắt lại không nghe lời vẫn quyến luyến dừng lại ở chỗ bắp đùi trắng nõn mượt mà kia. Thật muốn…
Cung Khanh vô cùng xấu hổ giận dữ, vớ lấy cái gối ở bên cạnh ném thẳng vào Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng giơ tay đón lấy, cầm chiếc gối mềm lên ngang mặt che đi ánh mắt cả mình, thầm niệm Đạo Đức Kinh.
Phi lễ chớ nhìn, thật ra là đã muộn.
Làn da trắng ngần mịn màng ấy đã khắc sâu trong trí óc khiến hắn suy tưởng không ngừng.
Cung Khanh dùng tốc độ nhanh chưa từng có mặc chiếc váy thạch lựu vào.
“Nàng đã xong chưa?” Sau chiếc gối mềm vang đến một giọng nói vô cùng dịu dàng, lưu luyến nhẹ nhàng như dây tơ chậm rãi quấn lấy Cung Khanh từng vòng từng vòng một.