Đệ Nhất Mỹ Nhân

Chương 44

Cung Khanh cười: “Được rồi, ta chỉ mong sao có một cô em gái giống như Tiết muội muội đây.”

“Mấy ngày nữa là đến lễ Thượng Tỵ, lúc đó muội muội sẽ tặng cho tỷ một niềm vui bất ngờ.” Tiết Giai mím môi cười ra vẻ bí mật, “Muội muội xin cáo từ, lễ Thượng Tỵ gặp lại.”

Cung Khanh cười gượng, các ngày lễ hội sau năm mới sao nhiều thế, mà Tuyên Văn đế lại là người vừa thích hưởng lạc, vừa thích ồn ào náo nhiệt, nên chẳng bỏ qua ngày lễ nào. Đến lúc đó, chỉ sợ là lại gặp phải người không muốn gặp.

Còn Tiết Giai, nàng ấy sẽ tặng cho mình niềm vui bất ngờ gì nhỉ? Cung Khanh thực ra cũng chẳng ôm hy vọng, bởi từ lúc bị Mộ Trầm Hoằng ngoắc phải rách váy, vận may cũng như bị hắn móc luôn đi vậy, cả ngày chỉ gặp toàn điều xui xẻo.

Thế nhưng càng sợ gặp hắn, thì hắn lại càng hay xuất hiện.

Ăn tối xong, hắn liền đến “vấn an” Hướng Thái phi.

Thái tử điện hạ, xem ra hôm nay người thật sự không bận nhỉ, Cung Khanh kiên quyết nhất định sáng sớm mai sẽ rời đi, không cùng hắn hợp tấu bản “Cao sơn lưu thủy” kia.

“Thái phi đã khỏe hơn chưa?”

“Ai da! Tuổi đã cao rồi, khỏe hay không khỏe thì có khác gì nhau đâu.” Hướng Thái phi sau khi nói chuyên với Cung Khanh lúc sáng, bị những lời nói của nàng đả kích, mặt ủ mày chau mệt mỏi, dường như bệnh còn nặng hơn buổi sáng.

Mộ Trầm Hoằng nói: “Cháu mang theo đèn hoa thần, thái phi có muốn ra vườn ngắm đèn không?”

“Cũng được.” Hướng Thái phi vừa nghe nói đã ngẩng đầu, lập tức ngồi dậy dắt tay Mộ Trầm Hoằng, sau đó lại kéo tay Cung Khanh, vừa dắt vừa kéo cả hai người đi ra ngoài điện.

Tư thế này khiến Cung Khanh vô cùng khó xử, Hướng Thái phi, người thực ra lúc này đang muốn hóa thân thành một sợi tơ hồng đúng không?

Mộ Trầm Hoằng rõ ràng là đã có chuẩn bị rồi mới đến, ở bên ngoài hành lang đặt rất nhiều đèn hoa thần, trong đèn đã thắp

sẵn nến, ánh sáng ấm áp lấp lánh trong màn đêm.

Hướng Thái phi chỉ về phía luống hoa ở phía trước hành lang, “đều treo lên cây hoa quế kia nhé!”

Lý Vạn Phúc lập tức sai cung nữ mang đèn l*иg hoa lên cây hoa quế. Đương nhiên, Lý tổng quản là người thiện nghệ trong việc hiểu ý người khác nên đã giữ lại một cái, đặt xuống bên cạnh chân Thái tử điện hạ.

Mộ Trầm Hoằng cầm chiếc đèn lên đưa cho Cung Khanh: “Khanh muội muội cũng đi treo đi.”

Hướng Thái phi liền cầm ngay lấy chiếc đèn, dúi vào tay Cung Khanh: “Đi treo đèn để cầu may, cầu hoa thần ban cho cháu một mối lương duyên tốt. Nhanh đi đi.”

Cung Khanh bước lên trước, Lý Vạn Phúc dẫn thái giám và cung nữ lui xuống.

Cung Khanh vừa treo chiếc đèn lên, đã nghe thấy tiếng Mộ Trầm Hoằng phía sau lưng: “Cung tiểu thư rất thích đèn l*иg phải không?”

“Sao điện hạ lại nói vậy?”

Hắn cười cười: “Sáng nay lúc nàng say rượu, cứ đòi lấy chiếc đèn l*иg treo ở hành lang. Còn có một lần …” Nói đến đây, hắn lại dừng lại, cười mà không nói tiếp.

Còn có một lần cái gì? Nàng nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt trong veo lóng lánh như sóng nước mênh mông, hút người ta chỉ muốn sa vào.

Dưới đèn ngắm mĩ nhân, quả nhiên sắc đẹp càng thêm phần cuốn hút, nàng kiều diễm nhẹ nhàng, giống như tinh linh nổi bật giũa khóm hoa.

Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng: “Nửa tháng qua, Cung tiểu thư ở trong cung đã phải trải qua nhiều việc không dễ chịu gì, cho nên ta mang mấy chiếc đèn hoa thần tới, hy vọng nàng ngắm nhìn sẽ thấy vui vẻ hơn.”

Hắn biết nàng ở trong cung đã phải trải qua những việc không mấy dễ chịu? Trong lòng nàng thoáng chút rung động, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nên lời. Có câu nói này của hắn, những ủy khuất nàng phải chịu trong nửa tháng qua bỗng chốc như tan thành mây khói tản ra dưới ánh đèn sáng ấm áp này.

Ánh mắt hắn hấp háy cười, trên cây hoa quế treo đầy những ngọn đèn hoa thần, tỏa ánh sáng dịu dàng ấm áp, phản chiếu vào mắt hắn, giống như một biển sao đang nhấp nháy.

“Không biết có còn cơ hội, hàng năm được cùng nàng treo đèn dưới tán cây không?”

Lòng nàng chấn động, tim đập thình thịch, không ngờ hắn lại mượn cơ hội này để bày tỏ. Mặt nàng nóng bừng, trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu, nói: “Nữ tử chưa kết hôn mới được treo đèn hoa thần, ý của điện hạ là muốn thần nữ cả đời này không lấy được chồng sao?”

Nàng giả bộ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đi thật nhanh quay về bên cạnh Hướng Thái phi.

Hắn xoa xoa cằm, haiz, thật đúng là cứng đầu cứng cổ, chẳng chịu cho người ta một chút cơ hội nào, muội tử.

Ngụ ý bày tỏ nhưng bị nàng ngó lơ, Thái tử điện hạ đành phải tạm thời hồi cung, chuẩn bị ngày mai lại đến “công thành.” Vừa về đến Đông Cung, nội thị luôn theo sát bên cạnh Độc Cô Hoàng hậu Vạn Minh Lâm liền thỉnh hắn đến Tiêu Phòng điện.

Lúc này, trong Tiêu Phòng điện đèn đuốc sáng trưng, A Cửu ngả hẳn người tựa vào Độc Cô Hoàng hậu, giống hệt một con mèo lười.

Triệu Quốc phu nhân và Tiết Giai cũng ở đó.

Mộ Trầm Hoằng vừa bước vào, Độc Cô Hoàng hậu đã lộ rõ vui mừng, nói: “Hoàng nhi, con qua đây!”

Mộ Trầm Hoằng đi đến ngồi xuống, không đợi Độc Cô Hoàng hậu mở lởi, đã nói luôn: “Mẫu hậu muốn hỏi nhi thần, trong hai mươi bốn vị tiểu thư, ai là người thích hợp nhất đúng không?”

Độc Cô Hoàng hậu cười: “Đúng là ý này. Vừa hay có cả Triệu Quốc phu nhân ở đây, đều là người nhà, có thể cùng đàm luận.”

Mộ Trầm Hoằng cười nhạt: “Chuyện hôn sự cuả nhi thần chẳng lẽ không phải là do mẫu thân và phụ hoàng làm chủ, lời nhi thần nói tính làm gì?”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Hài tử này, coi như là chúng ta làm chủ, nhưng cũng muốn hỏi ý kiến của con.”

“Nếu nhi thần không thể làm chủ, vậy hà tất phải hỏi ý kiến của nhi thần làm chi?”

“Ây da, tốt xấu gì thì con cũng nói ra một người đi, sao con biết con thích mà ta và phụ hoàng con không thích?”

Mộ Trầm Hoằng chỉ cười không nói. Khéo quá …

Độc Cô Hoàng hậu lại tiếp lời: “Con nói đi, chỉ cần không phải Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh, còn bất kể người nào khác cũng đều có thể bàn bạc.”

Quả nhiên …

“Những nữ tử này, dù là gia thế hay dung mạo đều khó phân cao thấp, nếu không, mẫu hậu cứ tùy thích chọn lấy một người là được.”

Mộ Trầm Hoằng tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm, giống như việc ấy chẳng liên quan đến mình.

Độc Cô Hoàng hậu bị chọc tức điên lên, nhưng vẫn phải kiềm chế nói: “Rốt cuộc là con thích người nào? Dù sao cũng phải có một người vừa ý hơn chứ?”

Mộ Trầm Hoằng xoa xoa cằm, hồi lâu mới nói: “Ừm, đều như nhau.”

Độc Cô Hoàng hậu: “…”

Vậy ý của con là đều muốn, hay đều không muốn?

A Cửu hừ một tiếng: “Mẫu hậu đừng hỏi nữa, miệng của hoàng huynh có lấy trâm cạy cũng không ra.”

Tiết Giai phì cười: “Miệng biểu ca đâu phải vỏ trai.”

Triệu Quốc phu nhân liền quát một tiếng: “Đừng nói bậy.”

Tiết Giai nhún vai lè lưỡi, nhìn Mộ Trầm Hoằng thản nhiên cười.

Độc Cô Hoàng hậu buồn bực thở hắt ra, con lớn không nghe lời mẹ, coi như hôm nay vẫn không chạm được đến tâm tư của nó.

Triệu Quốc phu nhân thấy hai mẹ con có vẻ căng thẳng liền cười giảng hòa: “Hoàng hậu, người thấy Hướng Uyển Ngọc thế nào?”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Gia thế tốt, dung mạo đẹp, con người cũng đoan trang cẩn trọng, kết duyên với A Đạc, tất nhiên là xứng tầm.”

A Cửu tỏ vẻ xem thường nói: “Mẫu hậu, hôm chọn hoa thần, nàng ấy tự đề cử chính mình.”

Tiết Giai cười khanh khách nói: “Di mẫu, hình như Nhị ca thích Cung tiểu thư hơn.”

Độc Cô Hoàng hậu chau mày, trên mặt lộ vẻ không vui.

Triệu Quốc phu nhân vội vàng nhéo cho nhi nữ một cái, trách mắng: “Con đừng hàm hồ.” Bà đã sớm biết Hoàng hậu và A Cửu đều không thích Cung Khanh, đương nhiên không thể lấy về một nàng dâu như vậy để đắc tội với hai người bọn họ.

“Mẫu hậu, tự đề cử hoa thần thì cũng đâu có gì sai.” Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Điều đó cho thấy, Hướng tiểu thư là một nữ tử tự tin hiếu thắng, Hầu phủ có lẽ cần một nữ chủ nhân như vậy.”