Đệ Nhất Mỹ Nhân

Chương 24

“ Tiết Giai cũng đi ra từ rừng mai, sao mọi người không cười nàng ta mà chỉ cười tỷ?”

Cung Khanh dịu dàng nói: “ Vì nàng ta là biểu muội của Thái tử, mọi người cảm thấy nếu nàng ta muốn gặp Thái tử thì có thể quang minh chính đại đi tìm biểu ca mình, căn bản không cần phải phí sức đi tìm cơ hội tình cờ, nhưng tỷ tỷ thì khác, rất khó có cơ hội gặp mặt Thái tử, nên rõ ràng việc tỷ đi vào rừng mai là có ý đồ riêng.”

Nàng cứu cành mai tội nghiệp trong tay Hướng Uyển Ngọc, cắm vào trong bình hoa , dịu dàng nói tiếp: “ Tỷ tỷ không cần buồn phiền, phàm việc gì đều có tốt xấu. Hôm nay Tiết Giai hái hoa mai về cho các tỷ muội nhìn cắt theo, mọi người cũng không còn cớ đi vào rừng mai tìm Thái tử nữa. Đối với tỷ tỷ mà nói thì đây là một việc tốt. Họ không có cơ hội, nhưng tỷ tỷ vẫn còn có cơ hội khác. Hành tung của Thái tử , Thái phi lão nhân gia đương nhiên sẽ lưu ý, tỷ tỷ chỉ cần nhẫn nại đợi chờ tin tức của Thái phi là được.”

Hướng Uyển Ngọc nghĩ ngợi một lát, thấy đúng là điều này rất có lý, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng lại nghĩ đến việc đóng hoa Thần, lúc này Tiết Giai nhất quyết đòi chọn Cung Khanh, mọi người đều không lên tiếng, trong lòng nàng có chút bất ngờ nhưng rất vui, liền hỏi: “ Muội xem, hoa Thần năm nay sẽ do ai đóng?”

Cung Khanh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “ Có lẽ là Tiết Giai.” Ngoài Cửu công chúa ra thì chỉ có nàng ấy là thân phận tôn quý nhất, chọn nàng ấy chính là để nịnh bợ Độc Cô hoàng hậu.

Trong lòng Hướng Uyển Ngọc rất không vui, nang thấy Cung Khanh lẽ ra nên chọn mình mới phải, làm gì có đạo lý không giúp người thân mà đi giúp người ngoài. Cung Khanh nhìn sắc mặt của biểu tỷ liền hiểu ngay trong lòng tỷ ấy đang nghĩ gì, bèn cười nói: “Muội sẽ chọn tỷ tỷ.”

Hướng Uyển Ngọc lúc này mới mỉm cười, giả vờ từ chối: “ Muội muốn chọn ai thì chọn, dù gì thì tỷ cũng sẽ chọn muội.”

Cung Khanh mỉm cười không nói gì.

Việc Tiết Giai dẫn Cung Khanh ra ngự hoa viên tình cờ gặp Thái tử làm Hướng Uyển Ngọc cảm thấy nếu như mình có quan hệ tốt với Tiết Giai thì cũng sẽ có cơ hội. Mà không chỉ có mỗi nàng nghĩ như vậy, các người đẹp khác cũng nghĩ thế, vậy là Tiết Giai bỗng chốc trở thành các người đẹp khác cũng nghĩ thế, vậy là Tiết Giai bỗng chốc trở thành người được săn đón nhất Minh Hoa cung, ngoại trừ Cung Khanh còn dường như những người khác đều nịnh nọt nàng.

Cung Khanh lạnh lùng quan sát, trong số những người đẹp này như trước đây vẫn có hai người nổi bật nhất, một là Hữu Cẩm Ca, một là Kiều Vạn Phương. Hai người đó cũng tỏ ra rất thân mật với Tiết Giai, nhưng không giống như những người khác nịnh bợ một cách rõ rệt mà cả hai vẫn giữ khoảng cách rõ rệt mà cả hai vẫn giữ một khoảng cách tương đối gần. Tuy thân mật, nhưng mức độ vừa phải, không đến nỗi làm mất đi sự tự tôn của bản thân.

Tiết Giai đối với ai cũng tốt, thân thân mật mật, thường ngày hay kể chuyện về Thái tử, ví dụ như chàng thích thơ Vương Duy, chữ Mễ Phất, trà lá thông trên núi Thọ Mĩ… cho mọi người nghe. Những thông tin này như một chút mồi ngon làm cho người ta thấy háo hức, nhưng đến cả hình bóng của con cá cũng không nhìn thấy đâu.

Tiết Giai vẫn thường xuyên nhắc đến Thái tử, chỉ tiếc là không dẫn cô nương nào tình cờ đi gặp riêng biểu ca của nàng nữa.

Hướng Uyển Ngọc rất thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại thấy là dựa vào Hướng Thái phi vẫn đáng tin cậy hơn, rốt cuộc Tiết Giai chỉ là người ngoài, biết đâu nàng ấy cũng muốn lấy biểu ca thì làm sao có thể tạo cơ hội cho người khác.

Nhưng nhũng ngày này, Hướng Uyển Ngọc chẳng nhận được thông tin nào của Hướng Thái Phi, trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Trước mắt lễ hội hoa sắp đến rồi, sau khi đón lễ hội hoa là phải rời cung về nhà ngay, lúc đấy muốn gặp lại Mộ Trầm Hoằng thì khó như lên trời.

Không chỉ nàng sốt ruột, mà người khác cũng sốt ruột.

Mấy ngày này người đi Ngự hoa viên chơi xuân càng ngày càng nhiều.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không ai nói ra, chỉ dựa vào may mắn xem ai có thể gặp được người đó.

Nhưng người đó lại giống như biến mất khỏi thế gian, không xuất hiện tại Ngự hoa viên thêm lần nào nữa.

Cung Khanh cảm thấy hoặc là Thái tử điện hạ muốn giày vò các người đẹp, hoặc là hoàng hậu đang khảo nghiệm xem ai có thể giữ được bình tĩnh nhất.

Hướng Uyển Ngọc sốt ruột đến mức như muốn phát điên, thực sự là không chịu được nữa, nên nói với Cung Khanh: “ chúng ta đi thăm Thái phi lão nhân gia đi”

Cung Khanh hiểu rõ tâm sự của nàng, liền nhận lời Hướng Uyển Ngọc đi thăm dò tin tức, còn mình thì chỉ đi thăm lão nhân gia.

Đến Trùng Dương cung, Hướng Thái phi nhìn thấy hai cô cháu gái liền mừng rỡ tươi cười kéo đến trước mặt nói chuyện.

“Giờ sang xuân rồi, trong Ngự hoa viên sắc xuân đua nở, hai đứa có hay đến đó chơi không?” Hướng Thái phi tươi cười hết nhìn người này lại nhìn người kia.

Hướng Uyển Ngọc gật đầu: “ Minh Hoa cung ở canh Ngự hoa viên nên bọn cháu cũng hay đến, chỉ là sao chẳng bao giờ thấy lão nhân gia đi ra Ngự hoa viên dạo chơi?”

Thái phi tươi cười nói: “ Ngự hoa viên cách Trung Dương cung hơi xa, ta giờ có tuổi rồi, chân tay không còn nhanh nhẹn, bình thường chỉ đi Dưỡng Hinh Uyển ngắm cảnh thôi.”

Cung Khanh vội hỏi: “ Dưỡng Hinh Uyển chính là nơi gây trồng các loại hoa mới trong cung phải không ạ?”

“ Đúng vậy, ta nhớ cháu rất thích hoa cỏ. Để Nin Tâm dẫn cháu đi xem, Uyển Nhi ở lại đây trò chuyện với ta.”

Hướng Uyển Ngọc chỉ mong tách được Cung Khanh ra để nghe ngóng tin tức từ Hướng Thái phi, vội vàng cười giục Cung Khanh đi mau.

Dương Hinh Uyển là nơi gây trồng các giống hoa cỏ mới của hoàng thất, các thợ trồng hoa trong đấy toàn là cao thủ, Cung Khanh bình thường rất thích chơi hoa, nghe Thái phi nói vậy bông thấy vô cung hào hứng, nên cùng với Ninh Tâm đi xem.

Đúng như lời Hướng Thái phi, Dưỡng Hinh Uyển rất gần Trùng Dương Cung, khi còn chưa bước vào trong vườn thì đã ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ len qua vách tường gạch đá ngói xanh bay ra.

Quan thị vệ giữ cửa nhìn thấy cô cô Ninh Tâm ở bên phủ Hướng Thái phi thì cũng không ngăn lại mà để cho hai người đi vào.

Khu vườn không lớn lắm, có một con đường nhỏ quanh co vắng vẻ, trong nhà trồng hoa đang đốt lò sưởi, vô cùng ấm áp, so với cái se lạnh của mùa xuân bên ngoài thì cơ hồ như lệch cả một tiết khí. Men theo đường trồng hoa đi vào nhìn thấy bên trong có rất nhiều những chậu hoa nhờ được sưởi ấm mà trổ nụ, khác hẳn với những cành liễu rủ bên ngoài, giờ mới đâm chồi nảy lộc.

Bên đường còn có vài cụm hoa hải đường bung nở đón xuân, cảnh sắc tươi đẹp làm cho con người cảm thấy thêm sảng khoái.

Cung Khanh không nhịn được cười nói: “ Thái phi thật biết chọn chỗ , ở đay rõ ràng là yên tĩnh thanh nhã hơn Ngự hoa viên rất nhiều.

Ninh Tâm cũng cười: “ Lão nhân gia sống ở trong cung mấy chục năm, rất biết hưởng thụ, ở đây vừa ấm áp, vừa yên tĩnh lại còn có muôn vàn hoa cỏ. Cô nương đi vào bên trong nữa, ở đây có mấy cây mai xanh cực quý hiếm, cô nương ngắt mấy cành về phòng mà cắm.”

“ Được ạ.”

Trên đường đi có một số loại hoa cỏ Cung Khanh chưa từng thấy bao giờ, Ninh Tâm thấp giọng giải thích: “ Những loại hoa này đều là cống phẩm từ Tây vực, đáng tiếc là khó trồng, mười cây này chỉ còn lại hai cây thôi.”

Ninh Tâm dẫn Cung Khanh đi vào trong hương thơm của hương mai nhẹ nhàng thoang thoảng, thanh nhã vô cùng.

Cung Khanh muốn tiến lên phía trước, đột nhiên kinh ngạc sững sờ.

Sau cây mai có bóng người thấp thoáng, hình bóng bị mấy cây mai che khuất nên nhìn không rõ là ai, nhưng trong cung của Tuyên Văn đế, chủ nhân chỉ có mấy người, lại có cả thái giám theo hầu, nếu không phải là Tuyên Văn để thì chỉ có thể là Thái tử.

Trực giác Cung Khanh mách bảo người này chính là vị Thái tử điện hạ bị “ mất tích” mấy hôm rồi, nên nàng không lên tiếng mà nhẹ nhàng lui gót rời đi.