Đệ Nhất Mỹ Nhân

Chương 21

Cung Khanh đã ngại càng thêm ngại. Người nhà Tiết Giai đều có phong cách như vậy sao? Cứ nhìn người ta chằm chằm, tác phong chẳng có ý tứ chút nào, đúng là giống hệt anh trai Tiết Nhị của nàng.

Còn lúc đó Định Viễn hầu giống như đang bị một con mèo nhỏ cào cấu tâm can. Vì chàng ta nghe được từ miệng mẫu thân mình là Triệu quốc phu nhân nên biết được mục đích thật sự của việc triệu các người đẹp tiến cung lần này. Chàng ta thật sự cảm nhận sâu sắc với tài học, dung mạo và khí chất của Cung Khanh thì nàng ấy chắc chắn rất nổi bật, trong mười phần thì có đến tám chín phần là sẽ lọt vào mắt của di mẫu, còn Mộ Trầm Hoằng kia thì chắc chắn cả mười phần sẽ thích, mình chẳng phải chưa đánh đã thua sao?

Suy nghĩ mất mấy ngày, chàng ta chịu không nổi, liền đem suy nghĩ của mình nói với mẫu thân: “ Mẫu thân, nghe nói nhi nữ của Cung thượng thư dung mạo tuyệt vời, liệu di mẫu có ý chọn nàng ấy là Thái tử phi không?”

Triệu quốc phu nhân lườm con một cái: “ Con hỏi điều dò điều đó làm gì?”

“ Con…” Độc Cô Đạc định nói thật, nhưng lại nghĩ mẫu thân trong lòng muốn mình lấy Hướng Uyển Ngọc, nếu nói ra, chỉ e bà sẽ phản đối. Chàng ta liền đổi ý: “ Con có một bằng hữu có ý với nàng ấy nên nhờ dò la hộ. Nếu như di mẫu có ý cưới nàng cho Thái tử, thì bằng hữu của con sẽ từ bỏ ý định này.”

Triệu Quốc phu nhân nói: “ Nha đầu đó quả thật xuất chúng nhưng tiếc là A Cửu không thích nó.”

Độc Cô Đạc vừa nghe đã vô cùng mừng rỡ. Việc hôn sự là do Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu làm chủ. A Cửu là viên minh châu được nâng niu tròng lòng bàn tay của hoàng hậu hoàng đế, vốn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nàng nếu cố chấp phản đối, thì hoàng đế hoàng hậu tất nhiên sẽ không chọn một cô nương mà nhi nữ của mình không thích làm chị dâu. Nếu nói như vậy thì hy vọng của mình vẫn còn rất nhiều.

Triệu quốc phu nhân nói: “ Con vẫn còn thời gian rảnh để lo lắng chuyện người khác sao? Việc của mình đã suy nghĩ đến đâu rồi?”

Độc Cô Đạc nghiêm mặt nói: “ Mẫu thân và An quốc phu nhân thân như tỷ muội, con và Hướng Uyển Ngọc cũng như huynh muội vậy.”

Triệu quốc phu nhân trợn mắt: “ Muội cái đầu nhà ngươi.”

“ Con có việc phải đi trước”

Độc Cô Đạc tam thập lục kế tẩu phi thượng sách, quay người đi ra khỏi phủ, thẳng tiến hoàng cung.

Chàng ta đến Tiêu Phòng điện tặng một bức tranh chữ cho Độc Cô hoàng hậu trước, rồi lấy đó làm lý do để vào cung sau đó ra khỏi Tiêu Phòng Điện, liền bảo một cung nữ đến Minh Hòa cung gọi Tiết Giai đến.

Trong ngự hoa viên, Định Viễn Hầu đứng dưới cây dạ hợp vẫn còn chưa nảy lộc đâm chồi, nghiêng người đón gió, tự thấy mình có phong cách của Đàn Lang.

(Đàn Lang: Tên là Phan Nhạc, người đời Tấn, có tài mạo xuất chúng. Chàng yêu Tạ Nữ cũng là người có dung mạo tuyệt vời, cả hai kết hợp với nhau thành một đôi uyên ương trai tài gái sắc)

Tiết Giai từ xa nhìn thấy nhị ca nhà mình, trong lòng tự nhủ, cái tính thích làm dáng của huynh ấy sau khi đến kinh thành vẫn không thay đổi chút nào.

Tiết Giai đi lên trước, tươi cười hỏi: “ Nhị ca tìm muội có việc gì?”

Độc Cô Đạc cười nịnh nọt: “ Huynh đến tặng di mẫu một bức tranh chữ, tiện thể thăm muội”

“ Thật sao?” Tiết Giai tin quái cười: “ Nhị ca đã thấy muội, vậy thì có thể về được rồi.” Nói xong liền quay người bỏ đi.

Hầu gia thân ngọc trước gió, vội vàng nói: “ Ấy ấy, muội muội, muội muội.”

Tiết Giai dừng bước, quay người lại cười: “ Nhị ca, còn có việc gì?”

Độc Cô Đạc xoa xoa tay, nhất thời không biết nên nói như thế nào.

“ Nhị ca, trên mặt huynh viết ba chữ.”

Độc Cô Đạc xoa mặt hỏi: “ Ba chữ gì?”

Tiết Giai dùng tay vẽ trước mặt chàng ta, miệng lẩm bẩm: “ Bệnh tương tư.”

Độc Cô Đạc cười ngượng.

“ Nhị ca không cần lo lắng, hôn sự của huynh di mẫu đã lo cho huynh rồi, vị tiểu thư đó nhìn cũng đoan trang, dung mạo cũng tú lệ, chỉ là người hơi cứng nhắc, không được mẫn tiếp”

Độc Cô Đạc vừa nghe liền hiểu muội muội đang nói đến Hướng Uyển Ngọc, liền thở dài ngoa ngán: “ Không phải Hướng Uyển Ngọc.”

“Không phải nàng ấy? Vậy là ai?”

“ Là nhi nữ của Cung Cẩm Lan.”

“ Tỷ ấy!” Tiết Giai trợn tròn mắt, sau đó phá ra cười: “ Nhị ca thật là có mắt, tỷ ấy chính là người đẹp nhất trong số các người đẹp.”

Tiết nhị thở dài tiếc nuối: “ Đáng tiếc là di mẫu và mẫu thân đều một lòng muốn huynh lấy Hướng Uyển Ngọc.”

Tiết Giai cười nói: “ Nhị ca thừa kế tước vị Định Viễn hầu, thì chức vị nữ chủ nhân tương lai của Hầu phủ đương nhiên không thể do một mình huynh quyết định. Cho dù Cung Khanh không lấy biểu ca, thì huynh cũng không thể qua được cửa của mẫu thân và di mẫu.”

“ Muội muội có cách gì không?” Độc Cô Đạc vẻ mặt nịnh nọt, tiểu muội nhà mình, từ nhỏ đã tinh quái.

Tiết Giai đảo mắt: “ Có cách này nhưng không biết có thành hay không”

“Muội muội nói mau.”

“Huynh đi cầu di trượng (Dượng, chú) ban hôn”

Tiết nhị suy đi nghĩ lại cân nhắc rất lâu, di trượng tuy là hoàng thượng, nhưng việc lớn việc nhỏ đều phải nghe theo ý của di mẫu, đặc biệt là hôn sự của mình, lão nhân gia chắc chắn không dám tự quyết định, nhất định phải bảo di mẫu, nhưng di mẫu mà biết thì chắc chắn chỉ có một kết quả: không được.

“Còn cách nào khác không?”

Tiết Giai nghiêm mặt: “ Còn một cách, thách huynh cũng không dám.”

“Muội muội nói thử xem.”

Tiết Giai há miệng đào cười khúc khích, quả quyết buông ra một câu: “ Gạo nấu thành cơm”

Độc Cô Đạc tim đập mạnh, bà cô của tôi ơi, cách này mà muội cũng dám, đây quả là một ý hay, nhưng cho dù là Hầu gia ta có ý, có gan, thì cũng chẳng có cơ hội.

Tiết Giai nhìn thấy nhị ca của mình đứng ngây người ra liền phì cười: “ Nhị ca, muội trêu huynh thôi, thách huynh cũng không dám.”

Trái tim Độc Cô Đạc giống như bị móng vuốt mèo cào, chủ ý này trực tiếp, nhanh chóng thành công, nhưng một là khó có cơ hôi ra tay, hai là chàng ta muốn dựa vào bản lĩnh của mình để có được trái tim người đẹp, như thế mới là tốt nhất, bởi nó liên quan đến sự tự tôn của đàn ông.

“Muội muội, huynh tìm muội đến là muốn nhờ muội hẹn nàng ấy ra đây.” Độc Cô Đạc đưa ra một tờ giấy: “ Xem thư huynh viết thế nào?”

Tiết Giai đón lấy tờ giấy giở ra xem, bên trên viết bốn câu:

“Lục nghị tân phôi tửu

Hồng nê tiểu hỏa lư

Tinh hầu ngự hoa viên

Năng ấm nhất bôi vô”

Tiết Giai cười: “ Sao muội thấy giông thơ của Bạch Lạc Thiên thế?”

“ Câu giữa rõ ràng là do huynh viết mà.”

Mặt dày đến thế là cùng, Tiết Giai đành phải giấu lương tâm tán dương: “ Nhị ca đúng là văn tài”

“ Vậy phiền muội muội đưa thư”

Tiết Giai bỏ thư vào trong tay áo, sảng khoái đáp vâng.

Độc Cô Đạc lại hỏi: “ Muội nói xem liệu nàng có đến không?”

Tiết Giai cười: “ Cái này còn phải nói…”

Người ta đương nhiên là không đến rồi.

Ra khỏi Ngự hoa viên, nàng lấy tờ giấy trong tay co thành viên rồi tiện ném xuống hồ Thái Dịch.

Cung Khanh đang chăm cắt giấy màu, khi Tiết Giai đi vào nàng không biết, đến khi Tiết Giai đi vào nàng không biết, đến khi Tiết Giai cúi xuống trước bàn của nàng cười gọi một tiếng: “ Cung tỷ tỷ”, thì lúc này Cung Khanh mới ngẩng đầu lên cười: “ Tiết muội muội đến rồi.”

“ Hướng tỷ tỷ đâu?”

“ Tỷ ấy cắt mệt rồi, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

“ Muội cũng vậy, cắt đến tay đau rồi, tỷ tỷ cùng muội đi ra Ngự hoa viên dạo một lát nhé.”

“ Giấy màu của tỷ còn chưa cắt xong.”

“Ây da, lễ hội hoa còn chưa đến, tỷ tỷ vội gì chứ.” Tiết Giai giằng lấy chiếc kéo trong tay nàng bỏ xuống, cười hí hí kéo đi.