Anh không nên ở trên người Nhu Nhu tìm lấy cảm thụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, không nên!
Anh nhắm mắt, bỏ qua suy nghĩ lung tung –
Như thế nào chạy trốn hai tháng, tâm tình lại vẫn như trước không cách nào bình phục!?
Là từ lúc nào bắt đầu?
Anh đã yêu cô. ..
Không được, không thể, không thể… Ngàn vạn lần lần tự trách cùng cảnh giác, anh tuyệt không thể phá tan hạnh phúc của cô, cô là bảo bối của anh, trân bảo cả đời anh, anh muốn che chở cô, cho cô toàn bộ thế giới tốt đẹp, anh nên vì cô tìm kiếm một người chồng cái có thể đau cô đối tốt với cô cả đời mới đúng,nhưng nghĩ đến cảnh tượng đem cô gả đi, anh muốn sao. ..
Trời ạ! Anh muốn cái gì?
Nói đến, điều anh muốn cũng chỉ bất quá là được nhìn thấy cô!
Còn cô là ai?
Cô là Uyển Nhu, em anh!
Cái gì là đau đớn? Cái gì là khổ?
Thấy được, chạm đến được,nhưng cũng không thể yêu, không thể nghĩ có được,đây mới gọi là hành hạ!
Mà anh thật đúng là đã nếm được thấu triệt, anh âm thầm cười khổ.
Thân ảnh mềm mại trên giường xoay sang một bên, nệm giường hơi lún xuống.
“Thư Duy!”
Uyển Nhu nháy một đôi mắt hơi hồng, đưa tay dụi dụi hai mắt, đả liễu cá a khiếm.
“Anh đã về rồi!”
“Ừ về rồi! Đánh thức em sao. ” Anh ách thanh trả lời, tâm tình mới vừa rồi chưa kịp hoàn toàn thu hồi.
Hình như lúc này cô đã thật sự tỉnh táo, đột nhiên cô trở mình xuống giường, cầm lấy cánh tay anh hoan hô.
“Thật là anh! Em còn tưởng em đang nằm mơ chứ! “
Anh cười, thân mật mà xoa tóc cô, “Như thế nào, em thường mơ thấy anh sao?”
Bàn tay to của anh ở trên đỉnh đầu cô chợt nắm chặt thành quyền,chỉ như vậy mới có thể khắc chế xúc động muốn ôm lấy cô của anh.
“Đúng vậy!” Cô cười, cười đến tỏa sáng như ánh mặt trời.
Đột nhiên, cô đưa tay sờ sờ hai má anh, ngâm ngâm mà cười nói: “Bất quá trong mộng anh cũng không có râu mép như vậy, xấu muốn chết!”
Anh giật mình, bối rối mà đẩy tay cô ra đứng lên.
“Đừng sờ loạn!” Anh quát khẽ.
“Ha ha ha, vì nhột có phải hay không? Anh luôn luôn sợ nhột nhất! ” Cô cố ý chồm tới, rồi lại chụp lấy bả vai anh.
“Đừng nháo!”Anh vì tình thế cấp bách mà quát lên.
Trời biết, trong đêm khuya như vậy, ở nơi này… Ách! Cô gái trong phòng, tâm tình anh lại tăng vọt, ở trong lòng anh lẩm bẩm thầm nghĩ cầm giữ ý muốn chạm vào cô, bất cứ hành động gì của cô vào lúc này với anh mà nói đều là khiêu chiến gian nan nhất,anh ẩn nhẫn được cực kỳ khổ cực…
Cô cong môi lên, không để ý tới anh.
“Đừng làm loạn nữa , bây giờ mấy giờ rồi! Cả nhà đều đang ngủ say, em không muốn đem tất cả mọi người đều đánh thức đi?” Anh lừa cô, anh không nỡ để cô tức giận.
Anh nhắc nhở, cô mới nhớ đến bây giờ quả thật là hơn nửa đêm rồi, bất chợt,cô quay đầu vui vẻ mà nhìn anh.
“Anh ăn chưa?Có đói bụng không? Em giúp anh bưng đồ ăn đến!” Vừa nói, cô liền hướng cửa chạy đi.
“Đừng đi, anh không đói bụng.” Anh đưa tay kéo cánh tay cô lại, nha đầu này đúng là tính tình nhanh nhẩu đoản, không một chút nào cải tiến.
“Không đói bụng?” Cô cẩn thận mà nhìn Diệp Thư Duy từ trên xuống dưới, mới hai tháng không gặp, anh đã gầy hơn nhiều rồi.
“Anh không đói bụng, nhưng em đói bụng. Chờ em, đừng đi đó! ” Vừa nói, cô liền bước nhanh chạy đi ra ngoài.
Chút tâm tư này của cô,làm sao anh không biết rõ chứ?
Cô là như thế này luôn luôn thoải mái chỉ có anh là thấy phức tạp, đây cũng chính là nguyên nhân luôn nhiễu loạn tâm tình của anh khó mà thu hồi.
Anh bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa.
Rất nhanh, cô liền mang tới hai chén mì.
“Rất thơm nha! Em cố ý để dành lại đó. ” Cô nhìn anh rồi đưa ra phấn lưỡi, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, “Chuyện này cũng không thể cho Phúc tẩu biết, dì ấy nếu biết, sẽ lại lẩm bẩm lầm bầm rất lâu nha! ” Sau đó cô còn minh họa thành một cái mặt quỷ, rồi nhún vai dặn dò.
“Nhanh ăn đi! Lạnh sẽ không ngon đâu! “
Thư Duy tiếp nhận bát mì, hạ mày rậm.
“Món này, em thường ăn hả?” Anh rất có vi từ mà nhìn cô.
“Ngẫu nhiên thôi! ” Hút một gắp mì QQ, cô ngẩng đầu thấy anh vẫn chưa di chuyển đũa, chỉ chỉ bát mì của anh, “Đừng nói nữa! Mau ăn, anh cũng không phải Phúc tẩu, sao lại chậm chạp như vậy chứ . “
Anh bất đắc dĩ mà nhìn cô, “Loại này đồ này ăn nhiều đối với thân thể không tốt. “
Vừa nói, anh vừa gắp một chút mỳ lên, cảm giác mùi cũng không tệ lắm, sau đó anh lại tiếp tục ăn hai ba gắp nữa, xem ra anh thật là có chút đói bụng rồi.
“Nhu Nhu, hai tháng này em làm cái gì?” Thư Duy vì cô đem tóc dài vén ra sau cổ, nha đầu này chỉ lo ăn, tóc dài rủ xuống mặt mà cũng không phát hiện…
Mặc dù anh vì chính mình tìm lấy cớ, nhưng trên thực tế, anh là muốn cẩn thận nhìn cô, không muốn để cho mái tóc dài che khuất đi vẻ mặt của cô.
“Không làm cái gì nha!”
Rồi cô đột nhiên như chột dạ mà che dấu bắt tay lại, một đôi mắt quay tròn, nghĩ muốn dời đi sự chú ý của Thư Duy.
Thư Duy nhướng mày rậm, lấy đi bát mì của cô, “Đưa tay ra cho anh xem một chút!”
Chút hành động nhỏ này của cô làm sao giấu diếm được anh.
“Em muốn ngủ!” Cô há miệng đánh ngáp, rồi đưa tay giấu sau lưn, bắt đầu giở trò.
“Duỗi tay ra! ” Anh ra lệnh nói.
Uyển Nhu biết rõ ràng không lay chuyển được Thư Duy, vì vậy nhắm một mắt hí một mắt, đưa tay ra, nghĩ thầm, sắp bị anh mắng rồi!
Nhìn thấy bàn tay nhỏ trong tay mình lại có thêm vài vết thương, tâm anh trong nháy mắt cuồng nộ, không tự giác mà tăng thêm lực đạo.
“Em lại làm cái gì? Trong nhà không có ai sao? Sao em phải làm cho chính mình bị thương như vậy! ” Không cần người khác báo cho, anh cũng có thể đoán được thương thế này vốn là như thế nào mà tới.
“Nhỏ giọng chút, mọi người đang ngủ, anh muốn đem tất cả mọi người đánh thức sao?” Cô đem ngón trỏ đặt ở trên đôi môi đỏ thắm, bắt chước ngữ khí của anh.
“Tại sao làm mình bị thương?” Thư Duy có chút tức giận hỏi thăm.
“Em rất cẩn thận A! Chỉ là, mọi người đều bận rộn như vậy. Em rất nhàm chán nha! Mỗi ngày làm ‘ anh anh mỹ thay mặt tử ’ thật đúng là rất không thú vị! ” Cô dùng bàn tay bị anh giữ gãi gãi lên lòng bàn tay anh, trêu đùa Thư Duy, “Đừng tức giận nữa! Lần tới em sẽ cẩn thận hơn. “
Thân thể của hắn vì cô cọ xát mà dâng lên một trận sợ run khác,bàn tay anh như bị điện giật mà vội vàng buông ra tay cô.
“Lần tới?” Anh ách thanh trách cứ, về phương diện khác, đối với việc anh vẫn như cũ có thể bảo trì lí trí thanh tỉnh mà cảm thấy may mắn.
“Không có lần tới!” Cô rất nhanh sữa chữa, giả ý bầy ra gương mặt vô tội. Nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, Diệp Thư Duy không đành lòng trách cô nữa.
“Nhanh đi ngủ đi! Đêm đã khuya.”
Cô ngoan ngoãn thuận nằm xuống, nhưng như đột nhiên nghĩ tới cái gì lại ngồi dậy, rồi lấy hai tay ôm lấy cần cổ anh, ở trên mặt anh “Ba” hôn một cái.
“Ngủ ngon.”Cô cười ngọt ngào, sau đó mới hài lòng nằm xuống.
Toàn thân anh cứng đờ –
Đây là của thói quen cũa cô, không có gì phải kinh ngạc,nhưng chỉ là do tâm tình vừa rồi của anh còn chưa bình thường lại, phần buộc chặt đau đớn trước giờ cũng không như đêm nay tới rõ ràng như vậy, anh ảo não phát hiện, chạy trốn hai tháng rồi đổi lấy chính là, sự khát vọng càng tha thiết hơn.
Diệp Thư Duy ở bên cạnh cô ngồi trong chốc lát, thấy cô đã dần dần ngủ say, mới nhẹ nhàng kéo cái chăn bông đắp lại cho cô, anh kéo rèm cửa sổ, thật sâu mà ngóng nhìn cô một lúc sau đó mới dứt khoát đi ra cửa.