Editor: Hạ Phu Nhơn.
Thế tử Tấn Vương mười chín tuổi là một sự tồn tại sáng lạng trong gia tộc, văn võ song toàn tướng mạo tuấn lãng, tuy người trước mắt vẫn đứng lặng yên lại toát lên khí chất thiên gia quý khí, hắn đến trước ngự giá vén lên áo mãng bào màu đỏ rực rỡ, sau đó quỳ xuống, cao giọng hô lên: "Bệ hạ vạn an."
"Đường huynh mau đứng lên đi, ban ngồi."
Sở Luyến vô cùng ưa thích vị đường huynh này, nàng nhoẻn miệng cười, gò má hồng hào phảng phất như hoa đào nở rộ. "Bệ hạ mang bệnh nặng, mấy ngày trước thần định tiến cung, nhưng mà... Không biết bây giờ thánh thể bệ hạ đã an khang chưa?" Sở Trinh tạ lễ ngồi xuống ân cần thăm hỏi.
Lời nói vừa dứt, Sở Luyến đã biết lý do vì sao, nhất định là do Dung Khâm cố ý ngăn cách nàng và người ngoài gặp mặt, ngăn chặn tai mắt của nàng, đó là các tôn thất tông thân, thời điểm bình thường muốn gặp nàng cũng đã khó như lên trời.
"Khiến đường huynh lo lắng, trẫm rất e ngại, ngược lại ta nghe nói hoàng thúc cũng lâm bệnh nặng, có cần người của Thái Y Viện đến xem một chút không?"
Hoàng thúc lâm bệnh nặng có liên quan rất lớn đến nàng, cũng bởi vì Tấn Vương tuyên bố thánh giá bị quản chế, muốn trừng phạt thiến nô bên cạnh hoàng đế, nhưng lại bị Diêu Hiển và Dung Khâm chèn ép, Cẩm Y Vệ Đông Hán luân phiên ra trận, cắt đi hơn phân nửa môn liệu của Tấn Vương, vì quá tức giận nên đã khiến Tấn Vương sinh bệnh.
Ngày hôm đó, Sở Luyến bị Dung Khâm mang đến Đông Hán thị sát hành hình, lăng trì mấy đại thần đều là thuộc hạ của hoàng thúc nàng.
Ánh mắt Sở Trinh lơ đãng dừng chén ngọc Sở Luyến đang bưng trên tay, tinh tế tỉ mỉ trắng muốt như hành tây, các đầu ngón tay mượt mà, đầy đặn hồng hào đẹp để đang nhẹ nhàng nắm lấy.
"Đa tạ thánh ý của bệ hạ, phụ vương cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, không cần người của Thái Y Viện nhọc lòng, hôm nay thần vào cung, mang theo vài thứ muốn dâng lên cho bệ ha.
"Thật sao?" Sở Luyến mỉm cười, tiếp nhận đồ vật nội thị mang vào trong đình cho nàng xem qua.
"Đều là chút đồ vật trong dân gian, không so được với ngự dụng của bệ hạ, chỉ là thần cảm thấy thú vị nên tuyển chọn một chút dâng lên bệ hạ một tầm nhìn mới mẻ." Sở Trinh vừa dứt lời nói, bỗng nhiên đứng dậy tiếp nhận một chiếc l*иg sắt từ trong lòng ngực người kia mà mang đến trước mặt Sở Luyến, khóe môi khẽ cong lên "Bê hạ hãy nhìn xem."
Không thể không nói Sở Trinh quả nhiên hiểu biết tâm tư Sở Luyến, trong hoàng cung tất cả vật phẩm ngự dụng đều tinh xảo, có tay nghề thủ công cao, có thể thấy nhiều dùng qua nhiều cũng không có gì mới mẻ, đồ vật trong dân gian Sở Luyến lại chưa bao giờ gặp qua, nàng hướng ánh mắt khao khát nhìn đồ vật trước mặt mình, chỉ cần tận mắt nhìn thấy thứ đồ vật này, cũng thấy hiểm la và thích thú.
"Trong này là thứ gì?" Sở Luyến không khỏi tò mò nhìn Sở Trinh, trong ánh mắt lóe lên một vầng sáng không giấu giếm sự phấn khích.
Sở Trinh không nhanh không chậm vén lên tấm vải lụa màu đen, một con mèo mũm mĩm mắt xanh lông trắng nép trong chiếc l*иg nhỏ màu vàng kim, thấy người cũng lười nhác mà nằm bất động, liếʍ liếʍ móng vuốt, kêu lên một tiếng " Meo" tinh tế.