Editor: Hạ Phu Nhơn.
Hắn mới có thể giam cầm bản chất cuồng thú mạnh mẽ trong lòng, hắn nhắm đôi mắt đang sôi trào ngọn lửa lại, sau khi mở mắt ra mới khôi phục lại bộ dáng thanh minh.
"Bệ hạ đã nhớ kỹ lời nói của thần chưa ?"
Giọng nói không mang theo áp lực nhưng lại nghe thấy nguy hiểm lạ thường, dọa đến lá gan Sở Luyến khiến nàng không ngừng gật đầu: "Nhớ kỹ, nhớ kỹ."
Lúc này, ngón tay chiếm cứ nơi mệnh môn mới chậm rãi rút rà ngoài, Sở Luyến tương đối khó chịu mà vặn vẹo vòng eo, khuôn mặt trắng bệch như bốc hoả, đỏ lên nhiều khôn kể, Dung Khâm hơi nâng thân mình lên nhìn xuống, khoé môi gợi lên ý cười, vừa chế nhạo vừa toát lên sự ái muội.
"Là bệ hạ kẹp quá chặt."
Giọng nói ôn hòa vang lên, sau đó mới đem ngón tay cách một lớp vải xa tanh ngay đáy quần nhę nhàng rút ra, nhìn dưới ánh sáng có thể mơ hồ thấy được một vệt nước nho nhỏ.
Trọng lượng đè trên người nàng đã nhẹ đi một chút, Sở Luyến xấu hổ buồn bực tự nhiên không dám nằm lại nữa. Nhân lúc Dung Khâm còn chưa kịp chuẩn bị, thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng di chuyển, dấu mông nho nhỏ tròn trịa hướng bên trong sườn long sàng trốn.
Nhưng tay của Dung Khâm so với nàng còn nhanh hơn, cánh tay dài vươn ra, đã túm được eo liễu mảnh mai của nàng kéo vào trong lòng ngực.
"Bệ hạ gấp đến mức không đợi được, khó tránh khỏi làm tổn thương trái tim vi thần."
Đôi mắt thanh lãnh híp lại, đã sớm đoán được tiểu nha đầu này bằng mặt không bằng lòng, Dung Khâm cười chế giễu ngồi xuống long sàng, dựa theo tư thế đặt Sở Luyến ở trên đùi cách đây không lâu, vén sợi tóc đen nhỏ vụn tản ra trên má nàng, lộ ra dung nhan kiều diễm và làn da trắng nhu tuyết.
"Trẫm còn bệnh, không thoải mái, chỉ muốn ngủ."
Dung Khâm chỉ dùng một tay nằm chặt vòng eo nhỏ đã khiến nàng không thể cử động được nữa, đột nhiên giữa hai chân hắn thả ra, không để ý tới tiểu hoàng để đang khϊếp sợ, hẳn lại mang theo ngón tay mềm mại như ngọc của nàng sờ soạng mấy lần.
"Bệ hạ có biết đây là vật gì không?"
Sở Luyến đã hoàn toàn ngây ngốc, ngây thơ mà phe phẩy đầu, nơi tay nàng ấn xuống là thứ đồ vật thô to lại ngạnh lên, nàng thậm chí còn cho rằng chính mình đã sờ một quả cầu lửa cực nóng đến phỏng tay.
"Không biết cũng không sao, sau này nếu lại nghe thấy ba chữ kia, thần sẽ đem vật này xâm nhập vào nhục động kiều diễm như hoa này của bệ hạ, căng đầy phá nát nó... được không?"
Âm cuối của lời nói này bỗng nhiên ngân lên cao như thể dùi trống nện ở sau gáy của Sở Luyến, khiến tim nàng đập rộn ràng, biết được chính mình không nhịn được mà thốt lên "Thiến nô đáng chết" sẽ tự rước họa vào thân, nên cũng không kịp phân biệt gì, mà vội vàng gật đầu.
Khi Sở Luyến biết đến thế sự, từng hỏi qua mẫu thân, hoạn quan là như thế nào? Mẫu thân chỉ nói một cách mập mờ, từ lúc đó nàng mới biết hoạn quan và người bình thường là khác biệt, sau này nàng- lại biết hóa ra trên đời này còn có nam nhân, mà hoạn quan cùng nam nhân càng khác biệt, đến bây giờ khác biệt như thế nào.
Hiện tại, hình như nàng đã hiểu...