Editor: Hạ Phu Nhơn
Sở Trinh đem mèo con từ trong l*иg sắt ôm ra tới, đích thân đặt bánh bao trắng mượt như nhung này vào trong lòng ngực Sở Luyến, nhìn thấy tiểu hoàng đế vui sướиɠ ôm lấy mèo con, hắn cũng cảm thấy vui vẻ mà cười theo.
"Đây là thuộc hạ của thần mua được từ chỗ một thương nhân ở Ba Tư, chủng loại này rất hiếm thấy, thần thấy nó thật ngoan ngoãn nên mang đến dâng lên, bệ hạ thích chứ?"
Sở Luyến tự nhiên rất thích, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy tiểu động vật đáng yêu như thế này, yêu thích đến nỗi không muốn buông mèo con kiêu ngạo trong tay, nhất thời xoa xoa tai mèo hồng nhạt mềm mại, nhất thời vuốt ve đuôi mèo thật dài, cười ngọt ngào đối với Sở Trinh: "Trẫm ưa thích cực kỳ, cảm ơn Trinh ca ca!"
Kim long quan buộc trên tóc đen cùng long bào màu xanh nhạt bằng gấm rộng thùng thình, tuy một thân cẩm tú xây dựng hình tượng Thiếu Đế giả dạng như vậy, nụ cười này của Sở Luyến vẫn làm lung lay thần nhi Sở Trinh, bất kể là giọng nói ngọt ngào hay là nụ cười tươi kiều diễm, biểu hiện của Sở Luyến nửa phần cũng không giống nam nhi.
"Bệ hạ thích thì tốt." Thần sắc hắn bình tĩnh nói.
Đến Giờ Dậu dùng bữa trưa, Sở Luyến cũng luyến tiếc ôm mèo con không thả ra, các nội thị tuyển chọn thức ăn đặt trên đĩa trước mặt nàng, Sở Luyến ăn đến vui sướиɠ vô cùng, so với cuộc sống bi thảm mười hai năm trong lãnh cung, có thể ngày ngày thưởng thức mỹ thực, với Sở Luyến mà nói, chính là lo lắng đề phòng thêm mấy năm đương nhiệm làm hoàng đế, nàng thấy cũng xứng đáng.
Nhưng khi nhìn thấy Dung Khâm, khoảnh khắc thưởng thức mỹ thực của nàng trở nên đần độn vô vị.
"Đốc chủ vạn an !"
Tất cả mọi người đều cung kính quỳ xuống hô lên, khi Dung Khâm vung tay lên, đám người nhanh chóng tấp nập rời khỏi.
Sở Luyến đặt đũa ngọc xuộnO không ăn nữa, ôm mèo con khẽ vuốt ve, ánh mắt nghiêm nghị của Dung Khâm quét qua, nàng hơi cúi đầu, mím môi, nhìn lại về phía hắn, bóng dáng thanh nhã thon dài toàn thân đẹp đẽ quý giá, y phục thêu phi ngư hắn mặc trên người so với Cẩm Y Vệ còn bá khí hơn gấp bội. Nàng chỉ thấy được Dung Khâm vẫy tay, Phương Thượng Cung nhanh chóng tiến đến.
"Đem toàn bộ tuỳ tùng ngày hồm nay hầu thiện đưa đến Tử Lễ Giám lãnh phạt."
Hắn ra lệnh mà không cần lý do, khiến cho huyệt Thái Dương giữa trán Sở Luyến thình thịch nhảy dựng, ánh mắt nhìn Dung Khâm mang vài phần chán ghét và sợ hãi, nàng khó hiểu cất giọng nói: "Tại sao?!"
"Bệ hạ khi dùng bữa thì thả súc sinh đang ôm trong lòng ngực xuống, người hầu thiện chưa từng lên tiếng khuyên can, đừng nơi là nên xử phạt, theo thần, đánh chết cũng chưa hết tội." Dung Khâm một bên lạnh nhạt nói, một bên dạo bước lại đây.