Editor: Hạ Phu Nhơn.
Sau một phen kinh tâm động phách (mất hồn mất vía) thì ban đêm Sở Luyến lại bắt đầu sốt cao, Thái Y Viện bận rộn tề tựu bên trong điện, khăn lau mồ hôi đều có thể vắt ra nước, kinh động đến đại thái giám Diêu Hiển cũng xuất hiện tại đây, cùng Dung Khâm tọa trấn trong cung Vạn Khánh.
Khi đang mơ hồ sốt cao Sở Luyến hai mắt đẫm lệ vẫn không ngừng la hét muốn đổi chỗ ở, tẩm cung này của các hoàng đế đời trước có chút quá phận khiến nàng áp lực, phiền muộn tù túng nên nàng nằm cũng không yên muốn chuyển sang Sùng Ninh Uyến ở Tây Cung.
"Vì đó là ngự lệnh của bệ hạ, hạ thần tự nhiên sẽ nghe theo, người đầu mau khởi giá, di thánh giá đến Sùng Ninh Uyển."
Sau khi Diêu Hiển hạ lệnh, trong cung lập tức hỗn loạn cả lên, khi chuẩn bị xong thì Dung Khâm đã bọc tiểu hoàng để trong chăn bông thêu hình rồng rồi ôm lấy, hơn một trăm người bãi giá đi theo hầu hạ phía sau, đem thánh giá di chuyển đến Tây Cung.
Sau khi Sở Luyến hạ sốt tỉnh táo trở lại thì đã là chuyện của mấy ngày sau.
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, sau khi rời khỏi cung Vạn Khánh cũng không thấy yên giấc. Sở Luyến nhanh chóng bình phục, sống ở Sùng Ninh Uyển tự do hơn trước rất nhiều. Chẳng qua Cẩm Y vệ bảo hộ so với trước đây nhiều hơn gấp bội.
Trời mùa hè nắng chói chang và nhiệt độ nóng như thiêu đốt Sở Luyến mặc thường phục của Đế vương ngồi trong đình tận hưởng: sự mát mẻ. Sùng Ninh Uyến tuy lệch khỏi quỹ đạo của tam cung, nhưng là một chỗ có cảnh vật tốt nhất, hoa cẩm tú ưu nhã, hồ sen điêu khắc hội tụ muôn vàn tâm huyết của thợ thủ công, hoa phù dung sáng lạn mê đắm, những đàn bướm kiều diễm bay lượn giữa những hoa lá xanh tươi, mặt nước an tĩnh phản chiếu nắng hè lấp lánh.
Lười biếng nằm dựa trên giường gấm, hai bên đều có nội thị hầu hạ quạt gió cho nàng, không khí mát lạnh lượn lờ, cơn buồn ngủ quanh quẩn kéo đến khiến Sở Luyến không khỏi muốn làm một giấc.
"Bệ hạ, thế tử Tấn Vương tới."
Tiểu An Tử từng bước chạy vào trong đình, thấy Sở Luyến tựa hồ như đã ngủ rồi, do dự trong chốc lát rồi mới nhỏ giọng gọi nàng.
"Hả ? Đường huynh đến sao Cơn buồn ngủ mơ màng vừa dâng lên lập tức tan biến hơn một nửa, Sở Luyến đột ngột ngồi dậy nhìn ra ngoài đình, trong tầm mắt vừa thấy dưới tàng cây hoa lá đẳng xa là một thiếu niên thân hình cao lớn đang đứng lặng yên, xác thật đúng là đường huynh Sở Trinh. "Mau thỉnh đường huynh lại đây."
Giọng nói thanh thuý như châu ngọc chạm vào của nàng không giấu giếm được sự phấn khích như chim sẻ.
Sau khi Sở Luyến lên làm hoàng đế, mới biết được mình cũng có rất nhiều hoàng thúc, đáng tiếc phần lớn đều không chịu đựng được phụ hoàng của nàng mà xuống địa phủ, còn một số khác cũng thuộc tình trạng hiếm có, bị phụ hoàng làm khó, để được sự anh minh sáng suốt khi sửa trị, còn tồn tại và được quang vinh làm tôn thân vương cũng chí có Tấn Vương, vốn dĩ trấn giữ tại Thái Nguyên, khi Sở Luyến đăng cơ thì Tấn Vương cũng hồi kinh. Đến nay cũng chưa từng quay về Thái Nguyên.