Editor: Hạ Phu Nhơn.
Dáng người Dung Khâm cao lớn, tự nhiên trầm xuống, trọng lượng cơ thể áp chế đè lên khiến Sở Luyến thở dốc không đều, tay chân nhỏ nhắn của nàng thực sự không thể di chuyển được tòa ngũ chỉ sơn (toà núi to) như hắn.
Tóc đen tán loạn như nước như lụa phố bày dưới thân, nam nhân kia tựa hồ rất yêu thích, ngón tay xuyên thấu len lỏi lướt qua mái tóc đen tươi tốt, từng chút từng chút một vuốt đầu nàng.
Cử chỉ thân mật như vậy là muốn trấn an cơn giận của nàng, đợi cho đến khi tay hắn sờ loạn nơi gò má đang nóng lên, Sở Luyến nhịn không được vươn tay đấy hẳn ra.
"Ngươi sờ ta như vậy, ta... Trẫm không thoải mái !"
Quyền lực không lớn, nhưng phổ nhi hoàng đế lại lớn, cho rằng Dung Khâm mãn nguyện rồi sẽ rời đi, nhưng tên hoạn quan tâm tu bất thường này một phen cố định cổ tay nàng, phản ấn ở một bên, lực độ bất thình lình chế trụ khiến nàng có chút căng thẳng, Sở Luyến căng thẳng đến nỗi sợ hãi không ngừng.
Sau khi giam cầm xong tiểu nhân nhi không ngoan, Dung Khâm lại khôi phục biểu tình đạm bạc quạnh quẽ như ban đầu, ánh mắt diễm lệ chợt lóe lên một tia nặng nề hung ác nham hiểm, một tay còn lại thay Sở Luyến khép lại vạt áo trung y màu vàng hỗn độn, khỉ thế của hắn áp chế nàng không dám động đậy.
"Bệ hạ nhớ kỹ, bất kể là nơi này, nơi này, hay là nơi này..."
Ngón tay lạnh lẽo của hắn điểm một chút trên môi nàng, điểm một chút ở ngực nàng, cuối cùng dừng lại một chút thuận theo bụng nhỏ mà để tay xuống, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh cũng có thể cảm nhận được ngón tay hắn lướt qua nhẹ nhàng xoa năn không lộ ra khe hở.
"Chỉ có ta mới có thể nếm qua, mới có thể sờ, mới có thể cắm."
"Tay, bỏ tay ra ! Không cần, không thể sờ ! A! Ngươi là đồ thiến nô chết tiệt, ta nhất định phải gϊếŧ chết ngươi !"
Như thể cưỡng bách nàng vĩnh viễn nhớ kỹ lời hắn nói, đùi ngọc của nàng bị hắn khai mở đến mức không khép lại được, đầu ngón tay cách lớp vải xa tanh ngay đáy quần nhằm thẳng vào đường may dùng sức đâm vào, Sở Luyến ngay lập tức đau đớn thét lên, nước mắt vỡ oà , nửa đầu ngón tay non mềm nhét đầy vải dệt cũng không tiến vào nữa, chỉ dừng lại ở bộ vị làm Sở Luyến kinh sợ thẹn thùng nhục nhã.
"Không sao, dù cho sau này bệ hạ gϊếŧ vi thần, nếu dám để nam nhân bên cạnh sờ soạng vào người như thế này, dẫu có nghiền xương thành tro tàn, linh hồn nhỏ bé của thần cũng sẽ tụ lại trở về, ăn thịt hài tử không nghe lời..."
Hắn kề sát bên tai, môi hồng răng trắng âm trầm cười khẽ, giống như ác quỷ vừa mới bò lên từ địa ngục, điều khác biệt chính là, tên quỷ biếи ŧɦái cố chấp lại đẹp để thế này chỉ độc nhất một mình hắn mà thôi.
Sở Luyến bị dọa không nhẹ, nỗi đau nơi riêng tư phai nhạt đi một chút, không dám lộn xộn thêm nữa, đồng thời kẹp lấy ngón tay Dung Khâm, giữa vầng trán tron bóng chảy mồ hôi lạnh rồng ròng, nàng thật sự sợ hẳn, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ lắp bắp: "Lấy...ra, đi ra ngoài."
Sau tháng trước bước qua sinh thần mười ba tuổi, Sở Luyến càng ra dáng thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại, nữ tử đang độ tuổi dậy thì, đúng là khi trải qua thời điểm này Dung Khâm cảm thấy tuy ngày xưa gần gũi nàng, cũng không khác người là mấy, chỉ cảm thấy vẫn là tiểu hài tử, nhưng hôm nay lại không giống nhau.
Ngón tay hắn tiến vào nơi riêng tư kia nhưng không sâu, chỉ ở miệng huyệt nhỏ mà ma sát nhẹ, nhưng vẫn không nhanh không chậm nở nụ cười thâm trầm, không dùng sức thâm nhập cũng có thể cảm nhận được lực độ đè ép, hàm súc thật chặt thật chặt, thoáng một chút ấm áp và ướŧ áŧ, phải kìm nén lại tất cả ý niệm.