Trong quân doanh, bên trong lều, Ôn Như Ngọc đi tới tới lui lui, một buổi tối này y không ngủ, lo lắng bộc lộ ra ngoài.
Từ thời gian trăng treo trên cao đến không trung tảng sáng, y vẫn luôn ngây ngốc ở bên trong trướng, mang theo tâm tư nôn nóng chờ đợi.
Trong trướng, trừ bỏ Ôn Như Ngọc còn có một trung lang tướng quân được Vũ Văn Bùi lưu lại trông coi doanh địa, Hồ Nghị.
Hồ Nghị thấy Ôn Như Ngọc dưới chân không ngừng tới tới lui lui, ở trước mặt hắn lắc lư qua lại, nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn là mở miệng, “Ôn công tử, đừng đi tới đi lui nữa, ngươi cứ trước mặt lão tử lắc lư thế này, khiến ta cũng muốn nóng nảy lên.”
Ôn Như Ngọc bị nói dưới chân liền ngừng lại, sau đó ánh mắt đầy ý xin lỗi nhìn về phía Hồ Nghị, “Xin lỗi, ta chính là quá lo lắng……”
Nhiều năm như vậy, tuy rằng Vũ Văn Bùi đã xem qua rất nhiều binh thư, cơ hồ bên trong Tàng Thư Các có sở hữu bao nhiêu thư tịch, nhưng là, cho dù nhìn, cũng chỉ có thư thượng lý luận mà thôi, cũng không có thực tiễn.
Mà lần đầu tiên thượng chiến chính là đối mặt địch nhân cường đại như thế, bảo y phải như thế nào có thể yên tâm tĩnh tâm chờ đợi hắn trở về chứ.
Hồ Nghị đương nhiên cũng nhìn ra được hai người Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi có cảm tình thâm hậu, cho nên nói cách khác một câu này thôi, cũng không phải ý tứ gì khác.
Trải qua Hồ Nghị mở lời, cuối cùng Ôn Như Ngọc an tĩnh ngồi xuống, tuy rằng thần sắc vẫn nôn nóng như cũ, nhưng không còn hành vi nóng nảy như lúc ban đầu.
Rốt cuộc, qua hơn nửa canh giờ sau, bọn họ nhận được tin tức tiền tuyến chiến thắng, binh lính phụng mệnh truyền lệnh bị Ôn Như Ngọc gọi lại, cẩn thận dò hỏi một phen chiến dịch lần này, lại bảo đảm Vũ Văn Bùi bình yên vô sự, y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần chiến dịch này lấy ít thắng nhiều, Đột Quyết hai mươi vạn đại quân đại bại, hơn nữa tổn thất binh lính bên mình là số ít, thật sự rất đáng mừng!
Ôn Như Ngọc tuy rằng đã có thể lường trước lần thắng lợi này, lại không có nghĩ đến binh mã Đột Quyết thế nhưng không chịu được một cú như thế, thế mà hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, y nghĩ, chỉ cảm thấy điểm này quá mức khoa trương đi.
Có điều đây không phải là thời điểm tò mò, lúc này, nội tâm y đã sớm kích động cùng vui vẻ thay thế, hoàn hoàn toàn toàn, chỉ chứa có một người là Vũ Văn Bùi.
Đương nhiên, bên trong trung trướng, Hồ Nghị nghe xong lính liên lạc bẩm báo, cũng đã sớm hưng phấn đến cực điểm, chỉ hận chính mình không thể lên chiến trường chém gϊếŧ quân địch, gϊếŧ bọn họ không còn mảnh giáp, nghĩ lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối!
……
Đến buổi trưa, đại quân hồi doanh, Ôn Như Ngọc sớm đã đứng ở cửa quân doanh chờ đợi rất lâu, đôi tay y nắm chặt đặt trước ngực, mắt trông mong nhìn về hướng thật xa, hi vọng giây tiếp theo liền xuất hiện một lớp bụi thật dầy cả đại đội vui mừng trở về quân doanh.
Không phụ y sở vọng, đại khái chỉ mất một nén nhang, âm thanh tiếng vó ngựa lộc cộc đinh tai nhức óc, từ nơi xa, cát bay đá lăn, Ôn Như Ngọc thị lực rất tốt, liếc mắt một cái liền thấy được Vũ Văn Bùi dẫn đầu.
Hiển nhiên, Hồ Nghị đứng bên người y cũng thấy được, chỉ nghe hắn hô to một tiếng: “Đại quân hồi doanh, mau mở mộc lan ra.”
Nói xong lời này, hắn kéo Ôn Như Ngọc hướng bên cạnh đi mấy mét, mới ngừng lại.
……
Trở lại quân doanh, việc đầu tiên Vũ Văn Bùi làm chính là xoay người xuống ngựa sau đó bước đi hướng đến Ôn Như Ngọc, vươn tay đem người ôm vào trong lòng ngực, ôm lấy thật chặt, cũng không màng vết máu trên người chính mình sẽ nhiễm hồng bạch y Ôn Như Ngọc, khí vị trên người chính mình sẽ làm Ôn Như Ngọc cảm thấy không thoải mái.
“Tiên sinh, Bùi Nhi bình an đã trở lại.” Cậu tới gần bên tai Ôn Như Ngọc, nhẹ nhàng, ôn nhu mở miệng.
Nghe thấy một tiếng này, tâm Ôn Như Ngọc mới xem như chân chính quay về vị trí ban đầu, y dùng sức vỗ vỗ lưng Vũ Văn Bùi, vui mừng lại cao hứng nói: “Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.”
Thân ở quân doanh, bí mật khó có thể giữ nếu nhiều người biết, Vũ Văn Bùi tuy rằng trong lòng thực muốn cứ như vậy ôm lấy đến thiên hoang địa lão, nhưng cậu vẫn phải nắm chặt cánh tay, buông ra Ôn Như Ngọc.
Cúi đầu nhìn qua bạch y tiên sinh nhà mình bị chính mình cọ có chút bẩn, sờ sờ đầu, hơi ngốc nghếch mở miệng: “Tiên sinh, Bùi Nhi quá mức kích động, quên mất trên người mình đang dơ bẩn, còn đem quần áo tiên sinh làm dơ rồi.”
Ôn Như Ngọc liếc mắt nhìn Vũ Văn Bùi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh thân mật điểm lên chóp mũi cậu ôn thanh nói: “Ngươi đó.”
“Hi hi.” Toét miệng ngây ngô cười.
Nụ cười này, thiếu chút nữa khiến các tướng lĩnh sợ tới mức xém cắn đầu lưỡi mình, miệng há to đến nỗi đã có thể nhét vào một quả trứng gà, cằm muốn rớt xuống mặt đất ——
—— bọn họ không phải trở về phương thức không đúng đi, bằng không như thế nào lại nhìn ra được nụ cười ngây ngô khờ dại từ khuôn mặt Lục vương gia chứ!
Diệp Quân sớm đã thấy nhiều không trách, cho nên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó xoay người trở về doanh trướng của mình, một thân mùi máu tươi này, quá khó chịu, hắn muốn trước đi tắm rửa một cái, sau đó còn phải viết tấu sớ trình lên hoàng thành đưa lên tin mừng đại thắng.
Theo Diệp Quân rời đi, các tướng lĩnh tốp năm tốp ba đều rời đi, hương vị trên người, cũng xác thật chịu không nổi, vẫn là trước đi về đổi một thân quần áo tắm rửa sạch sẽ thôi.
Ngay lập tức, không sai biệt lắm mọi người đều tản đi.
“Bùi Nhi, ngươi cũng trở về tắm rửa một cái đi, một thân vết máu này, nhìn quá dọa người.” Ôn Như Ngọc thấy các tướng lãnh sôi nổi rời đi, nhìn qua toàn thân ‘vết máu loang lổ’ trên người Vũ Văn Bùi, nhíu mày.
Mới vừa rồi kia, y kỳ thật đã chịu không nổi, chóp mũi ngửi được đều là mùi máu tươi, làm y cho dù không có lên chiến trường cũng có thể nghĩ đến cảnh tượng thảm thiết kia.
Biết rằng, chiến tranh khẳng định máu chảy thành sông, nhưng y vẫn không thể chịu đựng được cái loại mùi vị gay mũi này, sẽ làm cho y ức chế không nổi liền run rẩy. Tuy rằng đã đi vào thế giới này suốt mười ba năm, nhưng y thật sự chưa thấy qua quá nhiều trường hợp thảm thiết như vậy, bản chất, kỳ thật vẫn luôn thuộc về niên đại hòa bình, không thấy quá nhiều cái chết cùng thi thể.
—— mạng như cỏ rác, tuy rằng biết, nhưng y vẫn như cũ không chịu đựng được.
Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc thần sắc có chút tái nhợt, lập tức liền hiểu rõ là mùi vị trên người mình làm y khó chịu, vì thế lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi cách Ôn Như Ngọc khoảng ba mét bên ngoài, mới ngừng lại.
“Tiên sinh, Bùi Nhi quên mất tiên sinh không thích mùi máu tươi……” Trong ánh mắt cậu đầy vẻ xin lỗi, giơ tay lên chụp lấy đầu mình, cậu như thế nào đã quên mất, tiên sinh mình, chịu không nổi nhất, chính là chiến tranh tàn khốc.
Lắc lắc đầu, khóe miệng Ôn Như Ngọc lại hiện lên tươi cười, “Không cần xin lỗi, nếu lựa chọn con đường này, muốn đi thì phải nhìn xuống, huống chi, Bùi Nhi vẫn luôn ở đây không phải sao?”
“Ừ, Bùi Nhi vẫn luôn ở đây!” Vũ Văn Bùi là gấp đến nỗi không chờ nổi liền trả lời.
“Cho nên ấy, tiên sinh cũng không có sợ hãi!”
X
Châu Thành, điện Thái Hòa.
Đúng lúc lâm triều, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói thái giám tiêm tế, tiếp đó là một binh lính tiến vào bên trong điện Thái Hòa.
Người đi tới đại điện trung ương, quỳ xuống ôm quyền cung kính nói với Vũ Văn đế: “Báo, quân ta không đến mười vạn binh mã phá tan hai mươi vạn quân địch, tổn thất không đến một vạn, tiền tuyến đại thắng, lập tức tới báo!”
Vũ Văn đế nghe xong, lập tức liền phá lên cười, thanh âm to lớn vang dội nói: “Tốt! Quả nhiên không hổ là Bùi Nhi, thật sự không phụ trẫm sở vọng, đại bại quân địch!”
Phía dưới văn võ bá quan nghe xong lời này, sôi nổi tỏ vẻ chính mình cũng vui sướиɠ thưởng thức khẳng định Vũ Văn Bùi, đương nhiên trong đó, cũng không thiếu những người giả vuốt mông ngựa.
Vũ Văn đế sớm đã thu được tấu chương tám trăm dặm, đã biết Vũ Văn Bùi xuất chinh ngắn ngủi không đến một tháng, cũng đã đạt được một lần thắng lợi.
Với ông mà nói, tin tức này thật sự là đại đại hỉ sự!
Lúc này lại thấy binh lính tới báo, biết được tổn thất chưa đến một vạn, lập tức càng thêm vui sướиɠ, trong lòng ông đối với Vũ Văn Bùi ưu ái hơn được một chút.
Ánh mắt lại dừng ở ba hoàng tử ©υиɠ kính đứng phía dưới, ông thấy được lão đại Vũ Văn Hoằng trên mặt không chút nào che dấu ghen ghét cùng phẫn hận, lão nhị Vũ Văn Lãng trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, lão tứ Vũ Văn Nhạc, trên mặt treo nụ cười vui tươi hớn hở.
Đối với điều này, Vũ Văn đế chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Mấy đứa con của ông, trừ bỏ lão nhị cùng lão lục, những đứa khác không đáng để nhắc tới, thật là…… Làm ông thổn thức không thôi.
Đương nhiên, ông cũng thấy được có một quyển tấu chương để phía bên cạnh, nhìn một lúc, chỉ cười lạnh.
……
Sau buổi lâm triều, Vũ Văn đế đơn độc để lại Ôn Cát.
Đi tới Ngự Thư Phòng, Ôn Cát hành lễ lúc sau liền yên lặng đứng ở một bên, không nói một câu, ông thần sắc bình đạm, không chút nào phập phồng.
Vũ Văn đế từ trong tay Phúc Toàn nhận lấy chén trà, uống xong một ngụm, không chút để ý mở miệng hỏi, “Ái khanh, ấu tử Ôn Như Ngọc năm nay đã hai mươi ba đi?” Ngữ khí ông như đang hỏi việc nhà Ôn Cát, bình bình đạm đạm.
Ôn Cát cung kính đáp: “Bẩm bệ hạ, Như Ngọc năm nay xác thật hai mươi ba.”
Vũ Văn đế lại hỏi: “Đã có hôn phối chưa?”
Ôn Cát tiếp tục cung kính trả lời: “Ấu tử tuổi nhỏ, thượng vô hôn phối.”
Tuy rằng đáp án này Vũ Văn đế đã sớm có dự liệu, nhưng ông vẫn là muốn hỏi, khi nghe được đáp án xác thật này, khóe miệng gợi lên mạt ý cười.
Vũ Văn Bùi là hoàng tử mà ông vừa lòng nhất, ông tuyệt đối sẽ không cho phép Ôn Như Ngọc tồn tại khiến cho Vũ Văn Bùi lung lạc, cho nên, nếu Vũ Văn Bùi không làm ra lựa chọn, như vậy ông liền đứng ở phía sau đẩy một phen, chỉ cần Ôn Như Ngọc cưới vợ, như vậy hoàng nhi của ông, cũng liền sẽ từ bỏ đi.
Nghĩ xong cái này, Vũ Văn đế mở miệng, “Nếu thượng vô hôn phối, như vậy, ái khanh cảm thấy, Thất công chúa của trẫm như thế nào?”
—— tứ hôn.
Đúng vậy, Vũ Văn đế chính là muốn tứ hôn cho Ôn Như Ngọc, tuyển y làm phò mã, trở thành muội phu của Vũ Văn Bùi.
Phương pháp này, sẽ khiến cho Vũ Văn Bùi buông tay, lại có thể lưu lại Ôn Như Ngọc, thật sự là đẹp cả đôi đàng.
Ôn Cát vừa rồi nghe được Vũ Văn đế hỏi ông những vấn đề này, cũng đã liệu đến kết quả này, ông cúi đầu, chắp tay thi lễ trả lời, “Bệ hạ, Thất công chúa tuổi còn nhỏ, vi thần cho rằng, Như Ngọc không xứng đôi cưới Thất công chúa.”
“Ôn Như Ngọc từ nhỏ đã có tiếng khen ‘công tử như ngọc’, lại là tiên sinh Lục hoàng nhi, việc hôn nhân này, trẫm cho rằng, lại rất xứng đôi.”
“Bệ hạ, thần……” Ôn Cát còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Vũ Văn đế đánh gãy lời nói.
“Được rồi, ái khanh chớ có lại khiêm tốn, chờ Ôn Như Ngọc lần này trở về, liền định ngày lành tháng tốt đi.” Thời điểm nói lời này, ngữ khí Vũ Văn đế đã loáng thoáng có chút áp bách, trong lòng Ôn Cát biết vô pháp từ chối, chỉ có thể đồng ý.
“Thần, cảm tạ bệ hạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giằng co lâu như vậy, yêu cầu phải có thêm tiến triển quan trọng, ừm, phải có người ở đằng sau thúc đẩy nha
-0-
Hiển nhiên, Vũ Văn đế lại là việc nhân đức không nhường ai.
Ha ha ha, đều đã đến đây, thịt thà sẽ còn xa sao?
→
hắc hắc hắc, kỳ
thật, còn rất xa nha
~