Sau giờ ngọ, Vũ Văn Bùi ăn cơm trưa xong lúc sau liền chạy đến trong phòng Ôn Như Ngọc, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc trên giường, sợ bỏ qua lúc y tỉnh lại.
Mãi cho đến buổi chiều cùng ngày, Ôn Như Ngọc mới tỉnh lại.
Lông mi dài mảnh run rẩy, vốn dĩ Vũ Văn Bùi vẫn luôn chú ý Ôn Như Ngọc nhất cử nhất động ngay lập tức mở to hai mắt không chớp mắt nhìn y.
"Tiên sinh, ngươi tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?" Vũ Văn Bùi vươn tay nâng Ôn Như Ngọc, ngữ khí rất quan tâm, ánh mắt dừng trên người Ôn Như Ngọc, xin lỗi rất nhiều.
"Bùi Nhi, không có việc gì." Ôn Như Ngọc dựa trên đầu giường mỉm cười với Vũ Văn Bùi, vẫy vẫy tay. Lại đối với Đông Nhi đứng ở một bên rõ ràng không vui hỏi: "Đông Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Đông Nhi đơn thuần, trước nay trên mặt không có bất luận biểu tình gì, Ôn Như Ngọc đối với đứa nhỏ này rất thích. Cho nên, tuy rằng trên danh nghĩa y xem Đông Nhi như tiểu thị, nhưng trên thực tế, y lại xem cậu như em trai mà đối đãi.
"Hừ, công tử không bao giờ chú ý đến thân thể mình Đông Nhi mặc kệ luôn." Gần một tháng sống chung, khiến Đông Nhi quên mất quan hệ chủ tớ, chỉ lo biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình, may mà, Ôn Như Ngọc cũng không có ý nghĩ trách tội gì.
Ôn Như Ngọc buồn cười nhìn Đông Nhi thở phì phò liếc mắt một cái, hảo ngôn nói: "Được rồi, công tử đã biết sai, Đông Nhi không cần tức giận. Khụ khụ ——" che miệng chặn lại cơn ho khan, Ôn Như Ngọc chân mày cau lại, thân thể này thật sự quá yếu ớt.
"Công tử, cậu làm sao vậy?" Đông Nhi nghe được cơn ho khan, vội vàng tiến lên một bước hỏi. Lại thấy được ánh mắt Vũ Văn Bùi ngồi ở trên mép giường, cả người run lên......
Thật là khủng khϊếp ——
Đông Nhi bị dọa ngừng bước chân, trên tay cầm cái chén, ngây ngốc đứng đó.
"Tiên sinh, uống thuốc trước đã, thái y nói ngươi là phong hàn gây ra, uống thuốc sẽ tốt ngay." Nói xong đứng dậy tiếp nhận chén trong tay Đông Nhi, tự mình đưa tới trong tay Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc ánh mắt ôn hòa nhìn Vũ Văn Bùi, giơ tay sờ lên đầu cậu, nói: "Ừm, tiên sinh đã biết."
Uống thuốc xong, Ôn Như Ngọc như thói quen nhíu mày.
—— thật đắng, thời điểm còn trong phủ Thừa Tướng sẽ được ăn bánh hoa quế ngọt ngào, còn ở chỗ này...... Haizz, Ôn Như Ngọc thở dài một hơi, y tự nói với chính mình, nghịch cảnh mới có thể bồi ra nhân tài, Câu Tiễn còn nếm mật đắng đây.
"Tiên sinh hảo hảo nghỉ ngơi đi, Bùi Nhi sẽ ngoan ngoãn đọc sách." Khuôn mặt nho nhỏ đầy nghiêm túc, nhìn Ôn Như Ngọc trong mắt chỉ toàn ý cười.
Này thật là......
"Bùi Nhi à, thật đúng là một hài tử muộn tao."
Vũ Văn Bùi chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Ôn Như Ngọc, "Tiên sinh, muộn tao là gì?"
Lúc này, Ôn Như Ngọc mới cảm thấy người trước mặt, chỉ là một thiếu niên mười tuổi, có thiếu niên nào lại có biểu tình cùng động tác như thế này ——
"Muộn tao hả...... Ý tiên sinh là nói ngươi còn nhỏ tuổi liền đem hết tất cả chuyện buồn để ở trong lòng không chịu nói ra." Buồn cười điểm điểm lên chóp mũi Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc không hề nhận thấy được động tác mình có bao nhiêu thân mật nhưng đối với Vũ Văn Bùi lại là việc đại chấn động ——
Vũ Văn Bùi cúi đầu, trầm thấp lên tiếng: "Tiên sinh là nói ta quá mức hướng nội sao?" Trong giọng nói lộ ra tịch lạc, "Chính là Bùi Nhi từ lúc nhỏ đã không có người cùng nói chuyện, chỉ có thể tự mình nói chuyện một mình."
Ôn Như Ngọc nghe xong, mày hơi hơi nhăn lại, y nhìn đứa bé trước mặt, sờ lên đầu đối phương, tính vỗ về an ủi, "Về sau, tiên sinh bồi ngươi nói chuyện được không?"
"Tiên sinh nói phải giữ lời?" Vũ Văn Bùi nâng đầu lên, đôi mắt ngăm đen lộ ra ánh sáng.
"Tiên sinh nói là làm được."
Vũ Văn Bùi cười, nụ cười thật lớn treo trên mặt, có vẻ có chút ngốc nghếch.
Ôn Như Ngọc thấy, khóe miệng cũng cong lên.
—— mãi cho đến nhiều năm về sau, hai người mới nhớ lại hồi ức này, Ôn Như Ngọc rúc vào trong lòng ngực Vũ Văn Bùi, hỏi: "Có phải ngươi đã sớm hạ bẫy rập lên người ta?" Đáp lại y, Vũ Văn Bùi trao những nụ hôn thật nóng bỏng cùng những lời ái ngữ lẩm bẩm không dứt......
X
Ngoài phòng vân khởi vân lạc, đảo mắt lại qua một ngày.
Ngày hôm sau, Ôn Như ngọc quả thật đã có thể đứng lên.
Ăn qua bữa sáng lúc sau lại phải uống nước thuốc đắng nghét, Ôn Như Ngọc đi đến hướng tới tiểu thư phòng ——
......
Bước vào tiểu thư phòng, y liền thấy Vũ Văn Bùi cung cung kính kíng ngồi đúng vị trí, trên gương mặt tươi cười chỉ còn thần sắc nghiêm túc, nhìn thư tịch trước mặt không chớp mắt, hiển nhiên là dụng công đến cực điểm.
Ôn Như Ngọc lại lần nữa thở dài một hơi, đứa nhỏ trước mắt này, chăm chỉ khiến người khác phải đau lòng.
Thật không biết hoàng đế nghĩ như thế nào, đứa nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy lại không thích, mặc kệ để nó tự sinh tự diệt. May mắn hoàng đế này không đến mức không màng phụ tử huyết mạch tình thân, không để bất cứ kẻ nào trong cung khinh nhục cậu......
Ôn Như Ngọc biết nếu mình không lên tiếng, Vũ Văn Bùi sẽ không biết chính mình đã đến, vì thế nâng tay lên đặt bên môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, cho thấy sự tồn tại của mình.
Quả nhiên, Vũ Văn Bùi nghe được tiếng ho khan, ngẩng đầu liền thấy Ôn Như Ngọc đứng phản quang ngay trước cửa, mở miệng liền nói, "Tiên sinh, ngươi bệnh còn chưa hết, đến đây làm gì?"
"Tiên sinh không có việc gì." Đối với việc Vũ Văn Bùi cau mày nhìn mình, Ôn Như Ngọc trước sau như một cất tiếng nói ôn hòa. Tiếp đó, y đi tới vị trí của mình ngồi xuống, mở ra thư tịch trước mặt, muốn bắt đầu dạy học.
Ôn Như Ngọc cầm trong tay, là một quyển thư tịch địa lý, bên trong miêu tả một bức tranh non sông gấm vóc. Mà phía trước mặt, còn lại là một quyển binh thư.
Y ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bùi, mở miệng nói: "Bùi Nhi đã đọc qua địa lý thư tịch chưa? Thiên hạ to lớn, tam sơn ngũ nhạc, chỉ có đem địa lý địa hình hoàn toàn ghi nhớ vào trong đầu, ngày sau mới có thể dụng binh thiên trợ chi kế. Những điều này, ngươi có biết?"
Vũ Văn Bùi ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Như Ngọc, cao giọng trả lời: "Bùi Nhi biết, trong Trung Nguyên này, có nhiều đồi núi, núi cao dễ thủ khó công, tuy ít có bình nguyên, nhưng phía trên bình nguyên, lại dễ công khó thủ."
Ôn Như Ngọc gật gật đầu, lại nói: "Trong thiên hạ, hay hoàng thổ. Bùi Nhi có biết, thế gian này có bao nhiêu địa thế có thể gây hại cho tính mạng?"
"Bùi Nhi biết. Trên cao sẽ có chỗ hiểm trở, mà xuống dưới sẽ tới gần con sông......"
......
Chỉ một buổi sáng, Ôn Như Ngọc đã đem các tri thức đổi mới truyền sang hết cho Vũ Văn Bùi.
Buổi trưa, Tầm ma ma tới gọi hai người bọn họ ăn cơm, lúc này mới kết thúc hình thức một hỏi một đáp này.
Ăn cơm xong, Đông Nhi bưng nước thuốc lên, Ôn Như Ngọc nhíu mày chết sống không chịu uống, y đẩy tay Đông Nhi ra, "Đông Nhi, ta đã ổn, không cần uống thuốc."
Đông Nhi nhíu mày, "Nhưng mà công tử, thái y nói phải dùng xong hết đơn thuốc này bệnh của cậu mới khá lên."
Ôn Như Ngọc: "......"
Quay mặt đi, chết sống không muốn xem chén thuốc đen tuyền kia nữa.
Vũ Văn Bùi nhìn, từ trong tay Đông Nhi tiếp nhận chén thuốc, đưa đến trước mặt Ôn Như Ngọc, nói: "Tiên sinh nếu uống chén thuốc này, buổi chiều Bùi Nhi sẽ nói cho tiên sinh biết vì sao Bùi Nhi muốn đi sông đào bảo vệ thành có được không?"
Vũ Văn Bùi biết Ôn Như Ngọc thập phần để ý chuyện ngày ấy chính mình vì sao một người lại ra sông đào bảo vệ thành hơn nữa ngay cả trời mưa cũng không biết, tuy rằng không hỏi cậu, nhưng mà cậu biết, nên lấy ra vấn đề này tới dụ dỗ Ôn Như Ngọc uống thuốc.
"Bùi Nhi nói phải giữ lời?"
"Tiên sinh biết Bùi Nhi không nói dối bao giờ."
Ôn Như Ngọc nhìn đôi mắt Vũ Văn Bùi, sau đó tiếp nhận chén thuốc uống một ngụm, chưa kịp định thần, y liền phát hiện trong miệng mình bị nhét một viên đường...... Nheo hai mắt lại, ừm, rất ngọt.
Trên mặt Vũ Văn Bùi nở nụ cười, nói: "Bùi Nhi biết tiên sinh sợ đắng, nên Bùi Nhi đến tìm ma ma lấy đường, như vậy sẽ không đắng nữa."
Đông Nhi nhìn Vũ Văn Bùi, bĩu môi, quay đầu sang hướng khác.
Cậu thề, cậu tuyệt đối không có nhìn lầm, ngày đó Vũ Văn Bùi dường như thay đổi thành một người khác, dọa cậu bị sốc, buổi tối ngủ thiếu chút nữa nằm mơ gặp ác mộng.
Vì thế, cậu thề, phải cách xa kẻ hai mặt này ra, càng xa càng tốt ——
Uống thuốc xong, Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi.
Vũ Văn Bùi tiến lên kéo Ôn Như Ngọc, nói với Ôn Như Ngọc: "Tiên sinh đi theo ta." Nói xong, liền kéo tay Ôn Như Ngọc đi ra ngoài.
Bọn họ một đường không nói gì, thẳng đến khi, bọn họ đi tới bờ sông hồ thành.
Vũ Văn Bùi buông tay Ôn Như Ngọc, đặt ở hai bên sườn, tay gắt gao nắm chặt, trong ánh mắt lộ ra tức giận cùng hận ý thấu triệt nhân tâm.
Cậu biết Ôn Như Ngọc đứng ở phía sau mình, cậu biết mình chỉ có thể tín nhiệm người này...... Cho nên, cậu quay đầu, nhìn Ôn Như Ngọc, như nguyện thấy được Ôn Như Ngọc ngày thường ôn nhuận ánh mắt đầy ý cười chậm rãi biến thành khϊếp sợ.
"Tiên sinh, ngươi có biết, mẫu phi ta...... Đã táng thân trong sông...... Thi cốt vô tồn?"
Hết chương 9