Ngọc Tiêu Kỳ

Chương 37

Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan mừng lắm. Hai nàng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng. Gìơ đây, tuy chẳng nói ra, nhưng cả hai đã xem cậu nhỏ là trượng phu của mình rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ sung sướиɠ khôn cùng. Cậu cảm tạ hai người đẹp đã không tiếc công sức và thân thể để giúp cho cậu được sáng mắt.

Tình cảm của Ngọc Tiêu Kỳ dành cho hai nàng cũng từ đó mà được nâng lên thấy rõ.

Bây giờ đây, Tiểu Thúy Loan mới nhắc tới chuyện tiểu thơ Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy. Nàng kể lại chuyện hai người bọn họ hiện vẫn đang bị giam vào một nơi biệt ph*ng sống cực kỳ khổ sở.

Tiêu Huệ Lan nói:

- Hạ trang chủ là một lão già keo kiệt. Chúng ta nếu không làm khó cho lão thì e rằng lão chẳng dễ dàng mà chịu buông tha hai vị tiểu thơ kia. Lại nữa, chuyện giữa Kỳ đệ và 2 vị cô nương kia sẽ như thế nào. Kỳ đệ có sẵn lòng đón họ về làm nương tử hay không ?

Tiểu Thúy Loan nghe Tiêu Huệ Lan nói vậy thì không để Ngọc Tiêu Kỳ kịp lên tiếng liền nói:

- Không được! Chuyện của tiểu thơ cũng là chuyện của muội. Chúng ta cùng hoạn nạn với nhau sao thể bỏ mặc người cho được.

Tiêu Huệ Lan đối với hai nàng tiểu thơ này nàng cũng chẳng có cảm tình gì mấy. Nàng nhớ khi xưa bọn họ đối xử với nàng hết sức tàn tệ nên vẫn còn tấm tức trong lòng. Có điều hiện nay nàng đã là nương tử của Ngọc Tiêu Kỳ rồi nên cũng chẳng thèm chấp nhất chuyện xưa nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài nói:

- Chúng ta giờ đây nhà cũng chưa có mà ở thì còn lo lắng chuyện kia mà chi. Đối với riêng ta thì chuyện của hai nàng Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy không thể giải quyết ngay được. Lỡ ra, 2 nàng nọ chỉ muốn chơi đùa cùng ta mà không muốn xem ta là phu tướng thì định lẽ nào. Tốt nhất, chúng ta cứ để chuyện này thư thả lại đã.

Thế rồi từ đó, ba người chuyển tới sống trong khu thị trấn cách Hạ gia trang gần 1 dặm. Tiêu Huệ Lan hơn chục năm trời bôn ba đó đây cũng có được một số vốn kha khá. Ba người quyết định mở một tiệm cầm đồ và mua một trang viên bỏ hoang gần đó.

Ngày ngày, Tiêu Huệ Lan ra tiệm cầm đồ làm việc, còn Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ ở lại trong nhà dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp.

Thời gian thấm thoát qua đi. Tiệm cầm đồ của Tiêu Huệ Lan ngày càng phát đạt và đông khách.

Phần lớn trong số này lại chính là các vị công tử con nhà giàu. Bọn này thấy ở đâu có một nàng mặt đẹp như ngọc đến mở tiệm nên tấp nập đến xem. Tiêu Huệ Lan bình thường chẳng mấy quan tâm đến bọn công tử nọ. Thế nhưng nàng vì kế sinh nhai nên cũng phải lịch thiệp chào đón, cười với bọn chúng.

Tiểu Thúy Loan cũng đã ra tiệm giúp việc sổ sách cho Tiêu Huệ Lan rãnh rang đi lại mua bán.

Ngọc Tiêu Kỳ thì từ ngày mắt sáng rồi cậu tích cực học tập để có thể đọc và viết như mọi người.

Cũng may, Ngọc Tiêu Kỳ bản tính thông minh nên học cũng nhanh lắm. Bây giờ Ngọc Tiêu Kỳ vừa học tập vừa ở nhà làm món ăn cho hai vị nương tử khi đi làm về.

Không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ lại có kiếu trong việc nấu nướng. Cậu đọc trong sách nấu ăn mà nấu được các món ăn ngon không kém gì ở các nơi tửu quán.

Tiêu Huệ Lan ăn món ăn do Ngọc Tiêu Kỳ nấu mà cũng phải ngạc nhiên. Nàng đi nhiều nơi, ăn uống cũng nhiều nên biết món ăn do Ngọc Tiêu Kỳ nấu không phải tầm thường.

Hóa ra, Ngọc Tiêu Kỳ trong lúc học đọc lại thường lấy quyển sách nấu ăn ra mà tập luyện nên việc nấu nướng tiến bộ không ngờ.

Càng lúc Ngọc Tiêu Kỳ càng thích thú việc chế tạo các món ăn. Mỗi ngày thường cậu phải làm đến mười mấy món thì mới vừa dạ.

Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan thấy cậu nấu ăn ngon thì phục vô cùng. Thế nhưng hai nàng đều sợ mập nên mỗi món chỉ nhúng đũa vài lần là đã thấy no rồi.

Tiêu Huệ Lan thấy Ngọc Tiêu Kỳ nấu ăn ngon như vậy thì quyết định đổi nghề. Ba người chuyển sang mở một tửu quán để kinh doanh.

Đầu bếp chính là Ngọc Tiêu Kỳ. Sổ sách thu chi thì có Tiểu Thúy Loan, còn quán xuyến cửa hàng là Tiêu Huệ Lan.

Ba người hợp sức lại cùng nhau làm việc thì thấy vui thú hơn trước nhiều.

Ngọc Tiêu Kỳ được tự mình thể hiện bản lãnh thì thích lắm. Cậu ra sức làm càng nhiều món ngon để khỏi phụ sự trông đợi của mấy vị cô nương.

Quán ăn do ba người hợp lại chỉ trong một thời gian ngắn đã nức tiếng đồn xa. Tài nghệ của Ngọc Tiêu Kỳ đã được nhiều người biết đến nên quán ăn ngày càng đông khách.

Ba người kiếm được nhiều tiền liền tìm đến Hạ gia trang hỏi cưới hai vị cô nương Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy.

Hạ lão trang chủ không ngờ kẻ hỏi cưới con mình chính là cậu bé mù Ngọc Tiêu Kỳ năm nào. Vì thế lão hoan hỉ vô cùng vội đồng ý nhận lời ngay.

Tiểu thơ Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy thì sững cả người ngay trong lễ động ph*ng khi nhận ra phu tướng lại chính là cậu bé mù năm xưa chung đ.ng cùng mình. Hai đằng gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, xúc động vô cùng.

Tiểu Thúy Loan y trang lộng lẫy bước tới ôm chặt Hạ Mộng Cầm mà khóc nức nở. Chủ tớ bọn họ đã 2 năm trời mới gặp được nhau thì bảo sao không xúc động cho được.

Một người nữa mừng rỡ không kém là Ngọc Thanh Thanh. Nàng tưởng rằng mãi mãi không gặp lại em nữa nhưng ngờ đâu ngày nay gặp được Ngọc Tiêu Kỳ mà còn thấy cậu được sáng mắt lại. Nàng đứng nhìn mọi người ôm nhau khóc mà nước mắt sung sướиɠ hoen lên mi mắt.

Tiêu Huệ Lan nhìn hai cô dâu mới và nhìn cảnh đoàn tụ đầy nước mắt kia thì cũng thấy nao lòng. Nàng chợt nghĩ con người ta sống với nhau phải có cái tình thì mọi sự mới vui thú và hạnh phúc được. Cái tình đó phải chăng là đang diễn ra nơi đây ./.

********************

Hết