Ngọc Tiêu Kỳ

Chương 33

Nhưng trái ngược với lo lắng của cả hai người. Khi Ngọc Tiêu Kỳ và Lã Mai ra đến ngoài cửa thì đã không còn Hoa Thiên Thiên đứng ở đó rồi. Hình như nàng nọ cũng chẳng muốn giáp mặt hai người vào lúc này.

Lã Mai quay sang nói vài lời cùng cậu nhỏ rồi giục cậu quay vào nhà. Bản thân nàng thì vội vàng chạy trở về nơi ở của nàng.

Qủa nhiên, trong căn ph*ng của Lã Mai, Hoa Thiên Thiên đã có mặt ở đó rồi.

Lã Mai không đợi Hoa Thiên Thiên hỏi tới liền tự mình nói toẹt ra mọi chuyện. Tất nhiên, chuyện hai người lúc gặp gỡ nhau và đυ. nhau như thế nào nàng cũng tình thật mà kể ra như vậy.

Hoa Thiên Thiên không ngờ mọi chuyện lại xảy ra tày đình mà nàng không biết tí gì. Nàng thật tình không hiểu vì sao Lã Mai lại bất chấp tất cả mà trao thân cho cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ kia.

Lã Mai thở dài rồi cúi đầu nói:

- Tỷ tỷ ngạc nhiên lắm ư ?

Hoa Thiên Thiên gật đầu nói nhỏ:

- Ta không ngờ muội lại có thể dại dột làm vậy ? Làm sao muội lại bỏ bê tất cả mà làm liều đến thế bao giờ. Muội có nghĩ đến tướng công của muội không ?

Lã Mai đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên bật khóc rồi nói:

- Tỷ làm sao biết được ! Tướng công của muội đã bỏ muội mà gá nghĩa cùng kẻ khác rồi. Hai người bọn họ chẳng bao giờ có thể về lại nơi này. Muội biết làm sao đây ...

Hoa Thiên Thiên kinh ngạc sững sờ. Nàng thật không dám tin điều Lã Mai vừa nói lại là sự thật. Có ai ngờ được một vị tiểu phụ xinh đẹp và vui vẻ như vậy lại dấu ở trong người một nỗi buồn đau lớn đến thế.

Lã Mai gạt nước mắt nói:

- Ngày thường muội cố vui cười để dấu diếm mọi người. Nhưng nổi buồn này càng dấu lại càng dầy. Làm sao mà muội chịu cho nổi. Hơn nữa, tỷ có biết không. Con người ta ai ai cũng là da là thịt. Cái thèm muốn được đυ. cho sướиɠ l*и có phải dễ dàng bỏ qua sao. Muội đã dồn nén dục tình nhiều quá rồi. Đã đến lúc muội phải sống để hưởng thụ ©ôи ŧɧịt̠ mới được.

Hoa Thiên Thiên không tưởng nàng nọ lại nói như vậy. Nàng không ngờ cái nỗi niềm riêng chỉ có mình nàng cố tình chôn chặt lại cũng hiển thị trên người Lã Mai. Có khác chăng là Lã Mai dám làm để đạt được ước nguyện, còn nàng thì chỉ dám bấu bíu vào cái “đạo đức” và cái “sĩ diện hão” để mà che dấu đi cái thèm muốn rất thật của mình.

Lã Mai thấy Hoa Thiên Thiên ngồi im thì khẽ hỏi:

- Thiên tỷ ! Tỷ không giận tiểu muội chứ. Chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ và muội vừa rồi tỷ hãy xí xóa đi nhé !

Hoa Thiên Thiên thấy nàng ta nói vậy thì chỉ còn nước cười gượng gạo rồi thở dài nói:

- Thôi vậy ! Chuyện này tỷ cũng chẳng muốn làm to chuyện. Nhưng muội ngày mai hãy trở về nhà đi. Tỷ không dám để muội ở đây thêm một ngày nào nữa.

Lã Mai biết việc nàng làm vừa rồi là vết nhơ rất lớn cho thanh danh mình. Nay nàng thấy Hoa Thiên Thiên chỉ đuổi nàng đi mà không truy cứu chuyện kia cũng đã là điều đáng mừng rồi. Làm sao nàng lại dám kháng lại ý kiến của Hoa Thiên Thiên nữa.

Thế là sáng hôm sau. Lã Mai rời khỏi nhà Hoa Thiên Thiên. Nàng ra đi mà không thể nói được một lời với cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ. Chuyện này quả là một nỗi đau rất khó chịu đối với người tiểu phụ xinh đẹp nọ.

Còn về phần Hoa Thiên Thiên, nàng không ngờ câu chuyện của Lã Mai lại có thể tác động đến nàng lớn như vậy. Hoa Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy thương cho phận mình và cảm cho cảnh ngộ của Lã Mai.

Một chuyện nữa khiến nàng rất lấy làm khó ngủ là cái hình tượng ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ cứ ẩn hiện trong tâm trí nàng. Hoa Thiên Thiên không sao dứt ra được trong đầu hình ảnh ©ôи ŧɧịt̠ thật bự của cậu nhỏ đang dựng đứng lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mặt nàng. Cái l*и của nàng cứ bức rức cực kỳ khó chịu mỗi khi nghĩ đến ©ôи ŧɧịt̠ nọ.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra trong 5 ngày liền. Đột nhiên đến sáng ngày thứ sáu, Hoa Bà Bà đột ngột xuất hiện.

Hoa Thiên Thiên ra cửa đón mẹ vào mà trong lòng cảm thấy bất an. Nàng biết mẹ mình tính tình cổ quái và rất rành rẽ chuyện nam nữ. Nếu nàng không biết cách che dấu cẩn thận thì thế nào cũng bị bà nhận ra chuyện nàng đang thèm ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ.

Thế nhưng Hoa Thiên Thiên đã thực sự lầm. Ngay khi Hoa Bà Bà nhìn thấy mặt con gái bà ta đã phát hiện ra có chuyện rồi.

Là một nữ nhân từng trải. Hoa Bà Bà chẳng cần suy nghĩ lâu cũng nhận ra con gái bà dạo này thể trạng bất an, ăn ngủ không đều.

Hoa Bà Bà làm bộ hỏi chuyện. Rồi trong khi nói cùng con gái, Hoa bà bà đột ngột nhắc đến Ngọc Tiêu Kỳ.

Chẳng ngờ, Hoa Thiên Thiên có tật giật mình. Nàng dù đã cố gắng lắm nhưng giọng nói cũng mất hẳn đi vẻ tự nhiên và hai má bất chợt hồng lên.

Hoa bà bà vốn dĩ có ý khi gửi Ngọc Tiêu Kỳ đến đây. Thế nên Hoa bà bà phát giác ra ngay tình cảnh đặc biệt vừa rồi của Hoa Thiên Thiên.

Là người từng trải, Hoa bà bà cũng chẳng vội vàng lên tiếng hỏi thăm bí ẩn của con gái. Đối với Hoa Thiên Thiên, cần phải để nó tâm phục, khẩu phục thì nó mới chịu nghe theo lời bà.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Hoa bà bà. Sau khi nghe xong chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ và Lã Mai từ miệng của cậu nhỏ. Hoa bà bà đã nhận ra cái “bất ổn” kia của con gái là gì rồi.

Một hôm, trong lúc Hoa Thiên Thiên đang còn say ngủ, Hoa bà bà đã gọi người trói chặt tay và chân con gái bà vào giường.

Người hỗ trợ đắc lực cho Hoa bà bà, không ngờ lại chính là cô ả Lã Mai kia.

Bọn tỳ nữ trong nhà Hoa Thiên Thiên bị Hoa bà bà cho nghỉ về nhà cả nên không ai ngờ nổi chuyện này.

Còn Lã Mai vì muốn đυ. nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ nên đã về phen cùng với Hoa bà bà.

Hai người sau khi trói chặt tay chân Hoa Thiên Thiên bấy giờ mới trở tay dùng kéo cắt nát y phục nàng nọ ra.

Hoa Thiên Thiên vừa kinh hãi vừa lo sợ kêu réo liên hồi.

Hoa bà bà cười cười nhìn cô con gái đã lõa thể ra đó nói:

- Con cưng ! Con cứ nằm yên nơi đây. Để nãi nãi giúp đỡ cho con được sung sướиɠ.

Hoa Thiên Thiên không hiểu gì cả ngơ ngác ra mà nhìn. Bất đồ, nàng nghe tiếng cánh cửa ph*ng ngủ được kéo ra. Trước con mắt kinh ngạc của Hoa Thiên Thiên, Ngọc Tiêu Kỳ xuất hiện với toàn thân trần trụi lõα ɭồ.

Hoa Thiên Thiên càng kinh ngạc hơn khi đi đằng sau Ngọc Tiêu Kỳ là cô nàng Lã Mai cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõa thể.

Hai người kéo nhau về phía giường ngủ mà Hoa Thiên Thiên đang nằm.

Hoa Thiên Thiên ngạc nhiên quá đỗi nên tròn mắt há miệng ra mà nhìn.

Không ngờ ngay lúc ấy, Lã Mai đi đến nơi liền nhanh tay nhét ngay khăn mùi xoa của nàng vào thẳng miệng Hoa Thiên Thiên.

Hoa Thiên Thiên bị bất ngờ chẳng kịp làm gì, nên chỉ còn cách giẫy giụa và ú ớ ở trong miệng một cách tức tối.

Phần Ngọc Tiêu Kỳ thì không biết nàng nọ là ai. Cậu chỉ nghe Hoa bà bà và Lã Mai nói có một nữ nhân rất tuyệt đang ở trên giường cần đến sự giúp sức của cậu để khỏi bệnh.

Theo hai người thì nữ nhân nọ bị chứng cuồng tâm, chỉ cần cậu đυ. thật nhiều vào l*и nàng thì mới có cơ cho nàng khỏi bệnh.

Ngọc Tiêu Kỳ không hiểu ra sao nhưng có người nhờ mình mà bản thân cậu được đυ. cũng sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ mình mà chẳng thiệt thòi gì nên cậu nhận lời ngay.

Chính vì mấy lý do đó mà Ngọc Tiêu Kỳ có mặt ở nơi này trong một cơ thể lõα ɭồ.

Hoa Thiên Thiên ú ớ muốn kêu mà không được, trong khi đó toàn thân nàng bắt đầu bị cậu nhỏ ôm chặt lấy và tấn công vào.

Đầu tiên là hai bầu vυ' trắng nõn được bàn tay và miệng cậu nhỏ chăm sóc.

Kế đến là những vùng da thịt trên người từ phía trước ngực cho đến tận gót chân cũng bị cậu nhỏ hôn hít liếʍ láp say mê.

Thế rồi, Hoa Thiên Thiên chợt cảm thấy rùng rợn chân tay khi bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ tiếp tục khám phá tòa thiên nhiên âm phong động của nàng.

Bàn tay cậu nhỏ, vừa vuốt vừa khe khẽ nắn bóp hai bên mép l*и đầy thịt làm cho thân hình Hoa Thiên Thiên run động từng hồi.