Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 70: Lâm tiên sinh mong ngài dơ cao đánh khẽ

Trần Hào chưa nói hết lời, chính mình không nhịn được, bắt đầu cười ha hả.

Những người khác đi phía sau cũng phụ họa theo, trong chốc lát bên trong khách sạn tràn ngập tiếng cười quang đãng, vô cùng vui sướиɠ.

Tuyền Khê sửng sốt, hắn không cười, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, "Trần tổng, người người nói đang ở đâu?"

Trần Hào chỉ ngón tay vào phía bên trong, "Đó, chính là tên kia."

Tuyền Khê nhìn theo hướng ngón tay, nhất thời thấy một người đàn ông ăn mặc bình thường, chân ngồi bắt chéo, ngồi trên ghế cắn hạt dưa, xung quanh hắn đều không có một người, hắn ta như bị cô lập, có vẻ trông rất cô đơn.

Tuy nhiên hắn không cảm thấy khó xử mà ngược lại trên mặt lộ vẻ thoải mái tươi cười, làm cho người ta có một cảm giác tự do và dễ chịu.

Thấy rõ được hình dáng của người đàn ông này, Tuyền Khê cả người chấn động, mở to hai mắt, lộ ra thần sắc kinh ngạc!

Đây không phải là chủ tịch của Tử Quỳnh mới gặp mặt cách đây hai ngày sao? Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Tuyền Khê không thể tin được, phản ứng đầu tiên chính là minh chắc đã nhìn lầm, chủ tịch của Tử Quỳnh là một nhân vật kiêu ngạo như vậy, như thế nào lại ở cùng với những người bình thường này?

Người đại diện ở bên cạnh hắn, lúc này cũng nhìn thấy Lâm Tử Minh, cả người bị sốc, cũng thấy giống như Tuyền Khê, bọn hắn đều thấy trong mắt của cả hai không thể tin được.

Từ bất ngờ, đến sợ hãi, bất an đủ thứ, tâm trạng trở nên phức tạp. Bọn hắn hiện tại chắc chắn người đàn ông đang cắn hạt dưa ngồi ở bên kia chính là chủ tịch của Tử

Quỳnh, chỉ là bọn hắn không hiểu, sao lại gặp được chủ tịch của Tử Quỳnh ở đây, chỉ là vô tình, hay là chủ tịch của Tử Quỳnh muốn đuổi gϊếŧ tận gốc?

Trong chốc lát, tâm tình của bọn hắn vô cùng căng thẳng, lo lắng.

Mọi người đều thấy biểu cảm của Tuyền Khê và người đại diện biến đổi, đều nghĩ Tuyền Khê đang tức giận, Trần Hào vội vàng hoà giải, "Ha ha, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi, hắn chính là đồ thần kinh, chúng ta không cần để ý đến hắn."

Tuyên Khê không có phản ứng Trần Hào, cùng với người đại diện chị Trương thấp giọng nói, Chi Trương, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?"

Chị Trương cười khổ nói: "Còn có thể làm gì bây giờ Đã gặp mặt rồi thì tới chào hỏi người ta! Hy vọng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Đột nhiên, chị Trương nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng ngời nói: "Hắn đây chỉ là ngẫu nhiên, xem chừng, chủ tịch của Tử Quỳnh rất khiêm tốn, những người này cũng không biết thân phận thật của ngài ấy đầu, chúng ta nhất định phải thể hiện sự tôn trọng và khiêm nhường tuyệt đối, phối hợp cùng với chủ tịch củaTử Quỳnh! Nếu làm tốt, không chừng chúng ta có thể phá kỷ lục thành công, ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình Tử Quỳnh nữa chứ!"

Nghe được chị Trương Tỷ. Tuyên Khê cũng kích động, hắn vội vàng gật đầu điều chỉnh lại biểu cảm sau đó bước nhanh về phía Lâm Tử Minh. "Này, Tuyền Khế? Trần Hào sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

Những người khác đều vui sướиɠ khi thấy có người sắp gặp hoa, nhất thời cho rằng Tuyền Khê đang tức giận, muốn gây phiền toái cho Lâm Tử Minh. "Chồng của Sở Phi xui xẻo rồi, ha ha!" "Họa là từ miệng mà ra, không hiểu điều kiện của Sở Phi tốt như vậy, tại sao lại chọn một người ngốc như thế này để ở rể." "Đây rõ ràng là một kẻ ngốc, những lời này cũng có thể nói ra được, giờ thì hay lắm, gặp phải đại họa ." "Chờ xem, sắp có kịch hay để xem rồi."

Bọn họ vừa nói, vừa đi theo Tuyền Khê.

Lúc này, Tuyền Khê đi tới trước mặt Lâm Tử Minh, hít sâu một hơi, sau đó, hành động của hắn khiến mọi người sửng sốt.

Chỉ thấy thân thể Tuyền Khê đứng thẳng, đối mặt với Lâm Tử Minh, cúi đầu chín mươi độ, vô cùng cung kính và kính sợ gọi một tiếng, "Chủ tịch, chuyện lần trước là Tuyền Khê không đúng, Tuyền Khê có mắt như mù, đắc tội chủ tịch, hy vọng chủ tịch đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, giờ cao đánh khẽ, tha cho Tuyền Khê một con đường sống."

Tuyền Khê thật lòng nói ra những lời này, mắt đỏ hoe, thái độ cực kỳ thành khẩn và cầu xin, hoàn toàn không còn sự cao ngạo và lạnh lùng mà người khác từng thấy, nếu chủ tịch của Tử Quỳnh còn không chịu tha thứ cho hắn, hắn sẽ không có một chút do dự quỳ xuống.

Mọi người trong đại sảnh lập tức im lặng, đến nỗi kim rơi còn có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, não nhất thời hiện ra sự trống rỗng, không thể tin được trước mặt chính là sự thật, Tuyền Khê cư nhiên cúi đầu cung kính với chồng của Sở Phi, còn cầu xin tha thứ? Đây là tình huống gì? Không phải nói chồng của Sở Phi là một tên ở rể phế vật, ngay cả công việc còn không kiếm được.

Làm thế nào vẫn cảm thấy không phải là sự thật?

Nhất là Trần Hào, hắn hoàn toàn choáng váng, đầu óc rối tung lên, căn bản không thể hiểu, tại sao xảy ra chuyện như thế này, thật là khôngcó thực tế!

Chị Trương người đại diện ở bên cạnh cũng vội vàng cúi đầu, vô cùng khiêm tốn nói: "Chủ tịch. . . . . "Gọi tôi là Lâm tiên sinh." Lâm Tử Minh ngắt lời cô.

Chị Trương nhanh chóng thay đổi cách nói: "Lâm tiên sinh, chuyện lần trước, là lỗi của chúng tôi, ngàn không nên vạn không nên, không nên đắc tội Lâm tiên sinh, mong Lâm tiên sinh có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tôi, được không?"

Lâm Tử Minh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía bọn hắn, lộ ra một chút tươi cười, "Nghe nói cậu đến ca hát"

Nhìn thấy Lâm Tử Minh cười, tâm trạng căng thẳng của Tuyền Khê mới nói lỏng, vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi lần này là tới ca hát Lâm tiên sinh, ngài có chỉ thị gì sao?"

Lâm Tử Minh nói: "Vậy cậu hát ca khúc của cậu đi." "Được được!" Tuyền Khê ngập ngừng hỏi: "Chủ tịch, ngài đã tha thứ.

Không đợi hắn nói xong, chị Trương lập tức đẩy hắn một phen, đưa cho hắn một ánh mắt, Tuyền Khê khó xử, không dám hỏi nhiều

Mãi cho đến lúc này, nhiều người ở đây, mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ rốt cục ý thức được, chuyện vừa rồi đều là thật sự, không phải ảo giác!

Trong lúc nhất thời bọn họ đều nói không nên lời, chấn động nhìn Lâm Tử Minh.

Cho dù bọn hắn ngu xuẩn, nhưng cũng ý thức được,Lâm Tử Minh tuyệt đối không phải là phế vật, mà là một nhân vật lớn, ông chủ lớn! Bằng không ngay cả Tuyền Khê một minh tinh lớn như vậy, lại cung kính ở trước mặt người ta như vậy?

Phải biết rằng, Trần Hào là một ông chủ có cấp bậc như vậy, gặp được Tuyền Khê hoàn toàn xưng là “ngài”, khoảng cách giữa bọ họ quá lớn.

Lập tức, thái độ của mọi người đối với Trần Hào lụng lùng hơn nhiều, hoàn toàn không có ngưỡng mộ và kính nể như vừa rồi, ngược lại không ít người cảm thấy Trần Hào rất giả tạo, kiếm được một chút tiền liền khoe khoang, nhìn chồng của Sở Phi người ta xem, một ông chủ lớn, đều thật sự rất khiêm tốn. Đối với bọn họ, Lâm Tử Minh mặc quần áo nhàu nát, đều biến thành một loại phong thái tự nhiên thoải mái.

Đối với vấn đề này, sắc mặt Trần Hào khó coi tới rồi cực điểm, so với ăn cứt còn khó chịu hơn.

Đánh chết hắn cũng không hiểu, vì sao một minh tinh lớn như Tuyền Khê, lại cung kính Lâm Tử Minh.

Giờ khắc này hắn muốn hộc máu, rõ ràng hắn dùng rất nhiều tiền mời Tuyền Khê đến biểu diễn, như thế nào liền biến thành Lâm Tử Minh cool ngầu?

Vừa rồi Lâm Tử Minh cùng Hà Tự Cường xảy ra xích mích, lúc này mặt hắn bị dọa cho đến trắng bạch, lạnh run, chạy nhanh tới cúi đầu xin lỗi Lâm Tử Minh, mong Lâm Tử Minh không tính toán với hắn.

Lâm Tử Minh phất tay, xua đuổi hắn đi.

Lúc này, Sở Phi ra khỏi phòng vệ sinh, cô thấy một đám người vây quanh Lâm Tử Minh, điên cuồng lấy lòng Lâm Tử Minh, đều ngây ngẩn cả người.

Trong lòng nghi hoặc, đã xảy ra chuyện gì ?