Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 54: Đưa Tần Dao về nhà

“Tử Minh, Tử Minh, anh chậm một chút, em đuổi không kịp...”

Tần Dao mang giày cao gót chạy không nhanh, thở hồng hộc đuổi theo ở phía sau, thấy Lâm Tử Minh không có ý định đợi mình, cô nhanh chóng gọi to.

Lâm Tử Minh vẫn không dừng cước bộ, Tần Dao đánh phải bước chân nhanh hơn, đêm nay gặp được Lâm Tử Minh, bất luận thế nào cô cũng phải nắm lấy cơ hội này. Chính là cô mang giày cao gót, thực sự c chạy không kịp nổi, mới chạy được hai bước, gót giày liền gãy, ôi, một tiếng thét kinh hãi, cô té lăn trên mặt đất.

Nghe được âm thanh, Lâm Tử Minh quay đầu lại, nhìn thấy Tần Dao té lăn trên mặt đất, đầu gối đều bị xước da, ánh mắt ngấn lệ, đáng thương hề hề nhìn hắn.

Lâm Tử Minh than nhẹ một hơi, một lần nữa quay trở về, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống “Cô chạy nhanh như vậy làm cái gì?”

Tần Dao nhín đến Lâm Tử Minh vẫm chịu quay lại quan tâm mình, nội tâm mừng thầm, lại giả bộ đáng thương, nước mắt ào ào rơi xuống, “Em đây không phải là muốn đuổi kịp anh sao, ai bảo anh chạy nhanh như vậy?”

Cô âm thầm ủy khuất, hoa lê đái vũ, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp, khiến nam nhân đều phải sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc, không đành lòng làm cho cô bị tổn thương, dấy lên ý nghĩ muốn bảo VỆ CÔ.

Lâm Tử Minh là đàn ông, trong phút chốc cũng sinh ra chút không đành lòng nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, giúp Tần Dao kiểm tra một chút thương thế, phát hiện đều bình thường, liền tức giận nói “Cô đuổi theo tôi làm gì, có bệnh à?"

Tần Dao nói “Anh vừa rồi đã cứu em, em muốn cảm ơn anh cũng không được sao? Mẹ em từ nhỏ đã dạy, phải biết ân báo đáp, từ hôm nay trở đi anh chính là ân nhân cứu mạng của em”.

Thấy Lâm Tử Minh tiến lại gần mình, tim Tần Dao liền dập nhanh hơn, khẩn trương đứng lên, loại cảm giác này trước nay cô chưa từng trải qua, thực sự đêm nay Lâm Tử Minh bày ra bộ dáng tràn đầy mi lực, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trước nay của cô về Lâm Tử Minh. “Thu hồi bộ dạng kia của cô đi, đối với tôi vô dụng”. Lâm Tử Minh đối với vẻ mặt câu dẫn của Tần Dao là thờ ơ, lạnh mặt nói “Tần Dao, đừng tưởng đôi không biết trong lòng cô có cái chủ ý gì, thu hồi tâm tư của cô đi, tôi xem cô là bạn tốt của Sở Phi, nên mới không cùng cô so đo, nếu không, tôi đã sớm đá cô ra khỏi Tử Quỳnh”.

Tần Dao cắn răng, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tử Minh, trong lòng cô thập phần không cam lòng, bộ dáng của mình rõ ràng so với Sở Phi không hề thua kém, dựa vào cái gì Sở Phi có thể gả cho một con rùa vàng, chính mình lại lẻ loi hiu quạnh. “Tử Minh, anh hiểu lầm em rồi, em đối với anh là thật tâm. Em thừa nhận trước kia thái độ của em là không đúng, nhưng không phải là vì Sở Phi đối với anh như vậy sao, em là bạn của cô ấy, cũng không có quen biết anh, dù sao cũng không thể làm trái ý cô ấy" Tần Dao mở lớn mắt, bộ dáng đáng thương.

Lâm Tử Minh nghe vậy quả thực có chút đạo lý, lúc trước Sở Phi đối với hắn quả thật thái độ có chút ác liệt, phàm là bạn của Sở Phi, đều không cho hắn sắc mặt hòa nhã.

Tần Dao khẽ quan sát biểu tình của Lâm Tử Minh, cẩn thận nói “Tử Minh, anh có thể đưa em về nhà không? Em hiện tại đi không nổi, có chút sợ...”

Lâm Tử Minh lập tức nhíu mày, không cần suy nghĩ lập tức từ chối “Không được”.

Sắc mặt Tần Dao lập tức ỉu xìu, đung đưa ống tay áo Tử Minh, làm nũng cầu xin nói “Tử Minh, xin anh đấy, em bây giờ ngay cả đúng cũng đứng không nổi, chẳng lẽ anh lại trơ mắt nhìn em bị đám đàn ông làm khó sao? Nơi này có nhiều tên côn đồ, em sợ..."

Cô nũng nịu nói chuyện, làm cho Lâm Tử Minh rùng mình, Tần Dao này cũng quá bám người rồi, Lâm Tử Minh kéo không được cô ta ra.

Lâm Tử Minh ngẩng đầu nhìn một chút, địch thức có không ít người đang nhìn về phía bên này, theo suy nghĩ của Tần Dao, nếu hắn rời đi, quả thực Tần Dao sẽ gặp phiền toái lớn. “Cô gọi điện thoại cho người thân, bảo bọn họ đến đây đón cô, tôi có thể chờ cho đến lúc đó”. Lâm Tử Minh trầm giọng nói.

Tần Dao thấy Lâm Tử Minh có điểm buông lỏng, chắc là không đành lòng nhìn cô bị đám đàn ông làm khó dễ, cô trong lòng mừng rỡ, đây là một cơ hội tốt, có thể thuyết phục Lâm Tử Minh đưa cô về nhà! Mặt ngoài có biểu hiện vẻ mặt mất mát, đáng thương nói “Người nhà em sớm đã xuất ngoại, bản than cũng khó giữ, nói gì đến quan tâm em”.

Lâm Tử Minh trầm mặc, bởi Tần Dao cúi đầu xuống nên hắn không nhìn được một tia giảo hoạt trong mắt Tần Dao chợt lỏe “Vậy bạn bè câu đầu? Bảo họ đến đón cô đi”. “Bạn bè của em?” Tần Dao tự giễu “Từ sau khi nhà gặp chuyện, em làm gì còn bạn bè”.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói “Bạn bè xác thực bằng lòng tới đó em, liền chỉ có Sở Phi, nhưng hiện tại đã muộn rồi, một mình cô ấy qua đây cũng không an toàn”.

Này thật đúng làm Lâm Tử Minh khó xử.

Suy xét một lúc, Lâm Tử Minh trừng mắt nói “Lần sau không có ngoại lệ”.

Tần Dao nhất thời hoan hô nhảy nhót, như con gà mổ thóc ra sức gật đầu “Nhất định, nhất định”.

Lâm Tử Minh không vui, sau đó nâng Tần Dao dậy hỏi “Cô có thể đi được không?

Tần Dao thử đi hai bước, vẻ mặt đau khổ, chân toàn toàn không có lực, trong ánh mắt hàm chúa lệ quang nói “Đi không nổi”. Lâm Tử Minh thấy cô cái dạng này, chốc lát cũng không đi nổi, nói “Tôi đem cô đến bệnh viên, cô ở lại chữa trị, ngày mai là có thể tự mình về nhà”.

Tần Dao đâu chịu đi bệnh viện, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, có thể để cho Lâm Tử Minh đưa cô về nhà, nếu phát triển tốt một chút, chính là có hi vọng tóm được Lâm Tử Minh “Em không cần đi bệnh viện, về nhà dùng đá đắp một chút, ngày mai là đỡ rồi”. “Vậy thôi được”.Lâm Tử Minh nhìn một chút, cô ta chỉ bị thương một chút, xác thực không cần đi bệnh viện.

Cũng may quán Bar tọa lạc trên một con phố lớn, xe taxi đón khách rất nhiều, tùy tiện là có thể bắt được, Lâm Tử Minh đỡ Tần Dao lên xe, đi tầm hai mươi phút thì đã đến dưới nhà Tần Dao.

Tên lái xe vừa hâm mộ vừa thu hồi lại ánh mắt không minh bạch, Lâm Tử Minh đỡ Tần Dao xuống xe “Cô hiện tại có thể tự đi được không?” “Không thể” Tần Dao ánh mắt lóe lên.

Lâm Tử Minh thở dài một hơi, đành phải tiếp tục dìu cô đi về phía trước, chính là mới đi được hai bước, Tần Dao liền thở hổn hển, trên mặt toàn là mồ hôi, biểu tình cũng tràn ngập thống khổ “Em đi không nổi rồi". “Làm sao vậy?”Lâm Tử Minh hỏi.

Tần Dao nói “Đau quá rồi, em đi không nổi. Anh không có chuyên tâm dìu em, em giống như ôn thần vậy hả, đau chết mất, thực sự đi không nổi rồi".

Lâm Tử Minh có chút xấu hổ, hắn thực không có dùng lực dìu Tần Dao, dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thần, hắn cũng không thể ôm lấy Tần Dao diu di.

Lâm Tử Minh họ khan hai tiếng che dấu xấu hổ, nói “Nếu không thì có nắm bả vai tôi, nhảy một chân đi thôi, dù sao cũng sắp về đến nhà”.

Tần Dao mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Minh, tựa hồ thật không ngờ Lâm Tử Minh sẽ nói mấy lời lãnh huyết như vậy, vô cùng ủy khuất “Em đã bị thương thành như vậy, anh còn...Quên đi, anh về đi, em tự mình về nhà cũng được”.

Cô bộ dáng giận dỗi nói. “Được. Lâm Tử Minh không có một chút do dự, lập tức đi xuống cầu thang. "Này, này....” Tần Dao lập tức gọi hắn quay lại, mếu mão nói “Anh thực sự nhẫn tâm rời đi?"

Lâm Tử Minh làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, Tần Dao cảm thấy thực ủy khuất, cái mũi đau xót, dĩ nhiên nước mắt trào ra.