Wechat Tình Yêu: Đơn Phương Công Khai

Chương 1: Em và anh, tất cả và mọi thứ sắp bắt đầu...

Chương 1 : Em và anh, tất cả và mọi thứ sắp bắt đầu...

Buổi sáng hôm đó, Lãnh Hàn Băng thức dậy với khuôn mặt xanh lè, có vẻ như cô nàng đã thức cả đêm để hoàn thành bản báo cáo. Cô lảo đảo bước đến gần bàn làm việc, mở laptop lên.

"Ting !"

Có tin nhắn mới rồi.

Có vẻ như đó là tin nhắn từ app Love Wechat đang thử nghiệm giai đoạn đầu.

"Băng Băng, dậy chưa?""

"Em dậy rồi. ""

Mỗi sáng nào cũng có anh chàng này hỏi thăm, cô thật an tâm hơn chút.

Dạ Phong Thần...Một cái tên thật hay...

Cô gập màn hình máy tính xuống, chuẩn bị thay quần áo đi làm.

"LÃNH!HÀN!BĂNGGGGGG!"

Là tiếng của Lam Tuyết Y- Cô bạn thân của Hàn Băng.

Hàn Băng giật mình. Cô vừa lật quyển lịch vừa lẩm bẩm:""Ôi trời.. Hôm nay là ngày gì vậy? Mình đắc tội với ai lúc nào vậy?"

-Đắc tội với ai? Còn hỏi nữa! Cậu có mà đang đắc tội với chính sức khỏe của mình thì nghe còn đúng hơn đấy!

-Y Y? Hơ hơ... Mình chỉ làm việc có xíu thui mà.

-Có chút xíu? Có chút xíu mà cậu nhìn lại khuôn mặt mình trong gương xem đi! Thâm có khác gì gấu trúc không?

Nghe Y Y nói vậy, Băng Băng liền lấy gương soi, phản chiếu lại gương mặt của mình:

-AAAAA! Mắt của mình, quầng thâm hết rồi này!

-Cậu có kêu cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đây?

-Được rồi mà Y Y... Mình chỉ là đang hoàn thành bản báo cáo, nếu..nếu.. nếu như không hoàn thành, trưởng phòng sẽ không phát lương với tiền thưởng cho mình... Mà với lại, tiền thưởng còn lên tới 1000 tệ đấy!

-Báo cáo? Tiền thưởng? Mất ít tiền thì cậu phá sản à? Coi lại sức khỏe của bản thân còn có đáng hơn không?

-Được rồi, được rồi, bớt giận đi mà.

-Giận cái gì chứ!

-Được rồi! Tuần này mình bao đi ăn!

-Nghe... nghe được đấy.

Trong lúc cô nàng đang lay dỗ Y Y, một mùi thơm cuốn hút bay vào trong phòng .

-Òa~ Mùi gì thơm vậy?- Băng Băng khịt mũi, cô lần theo mùi hương tới phòng bếp.

Một bàn ăn siêu thịnh soạn được bày ra.

-Trời! Y Y, cậu làm cơm đấy à? Trông ngon quá!

-Đúng rồi đó, vì chỉ là đang sợ có ai đó mới ngủ dậy đã đói rỗng bụng. Nhắc mới nhớ, tối qua cậu ăn cơm chưa?