Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 19: Tiểu mộc bị bệnh

” Người phụ nữ duy nhất và cuối cùng anh muốn chỉ có thể là em! “

” Nhưng tôi không muốn! “

Mặc kệ lời cô nói anh lại cúi xuống gặm cắn cổ cô tham lam mà cắn ʍút̼. Sau đó anh lại gặm cắn xương quai xanh của cô. Xé rách áo cô rồi cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của cô, cắn cắn trêu đùa nhũ hoa. Cô hét lên: ” Tôi không muốn!!!! ”

” Vẫn còn cứng miệng như vậy? ” Nói rồi anh cúi đầu hôn cổ chân cô hôn từ cổ chân lên không chỗ nào không có vết đỏ tím do anh tạo ra.

Anh gặm cắn đùi non một chút mới đưa chiếc lưỡi đến hoa huy*t của cô. Anh ɭϊếʍ ʍút̼ hết ɖâʍ thủy của cô. Khi anh nghe thấy tiếng rêи như mèo kêu của cô.

Thì cũng không chờ được nữa liền đưa ” Tiểu Lãnh Vân ” vào bên trong cơ thể cô. Cô vẫn chặt khít như thế.

Anh ra vào cô thể cô hết lần này đến lần khác, tốc chỉ tăng chứ không có giảm. Lần này anh như một con sói ham ăn, ” ăn ” cô hết lần này đến lần khác vẫn không muốn dừng lại.

Anh muốn dùng lần này nói cho cô biết nỗi nhung nhớ của anh, nỗi đau của anh và còn cả tình yêu của anh dành cho cô nữa.

Sau khi cả hai đều rã rời anh mới buông cô ra. Cô không biết mình thϊế͙p͙ đi lúc nào khoảng nửa đêm cô lại tỉnh dậy.

Cô bị cánh tay ôm chặt lấy, đầu cô đang gối trêи ngực anh cô rất khó di chuyển thân mình một phần vì bị ôm chặt một phần phía dưới vẫn còn hơi đau. Cô vặn vẹo một lúc thì quay người ra phía cửa sổ sát đất.

Nước mắt cô lại rơi xuống: Anh đã không cần em tại sao còn muốn dày vò em như thế? Em đã cố quên đi sự hiện diện của anh tại sao anh còn xuất hiện trước mặt em?

Thấy cô cựa quậy trong ngực anh cũng tỉnh dậy. Anh xoay người cô lại vuốt lên má cô. Trêи má cô vẫn còn đọng nước anh mới biết cô khóc! Anh nói: ” Vẫn còn chưa tin anh sao? “

Cô khóc nói gì vẫn lặng lẽ rơi nước mắt: Anh nói xem em phải làm sao để tin anh? Anh còn vị hôn thê của mình em còn con em. Nếu em có tin anh thì sao chứ!

Lần này anh ôm chặt cô vào ngực nói: ” Anh không muốn cho em nói quan hệ của chúng ta cho cô ta nghe vì anh muốn đợi đến khi đưa em về nhà rồi nói cho mọi người đều biết! Anh muốn mọi người biết em là vợ anh chứ không phải một cô bạn gái có thể chơi qua đường! Áo sơ mi em mua cho anh có mùi nước hoa của cô ta là cô ta tự ý ôm anh còn anh không có ý khác! Giường của anh và em là cô ta tự vào phòng để nằm anh không hề biết! Còn chuyện tối hôm đó em thấy? Có lẽ lại là chiêu trò của cô ta thôi! Em biết mà! Anh chỉ muốn duy nhất một mình em! “

Cô lại rơi nước mặt những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống ngực anh.

Anh nói: ” Anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc! Nhìn thấy em khóc anh thật sự rất đau lòng. “

Cô không khóc nữa nhưng trái tim cô lại rỉ máu: Em tin anh thì sao chứ? Tất cả đều muộn rồi.

Cô nhẹ nhàng nói: ” Tất cả đều đã muộn rồi. Cái gì qua hãy để cho nó qua đi! “

” Tất cả đều đã muộn rồi! “

” Được gặp lại em đối với anh không bao giờ là muộn! “

” Nhưng muộn rồi tôi có con rồi! Con tôi cũng 3 tuổi rồi! “

” Em mãi mãi vẫn là người phụ nữ của anh! Cho dù thế nào anh cũng không buông tay em một lần nữa! “

” Anh vẫn bá đạo như thế! Sau này có quen bạn gái đừng áp dụng lại chiêu đó nữa! Người ta sẽ chạy mất dép đấy! ” Cô cười nói nửa đùa nửa thật.

” Em vẫn quyết định buông tay anh? “

” Chứ anh muốn tôi phải làm thế nào? Ly hôn sao? Thế nào cô ta thì sao?

” Ý em là Jenny sao? Anh sẽ giải quyết ”

Lòng cô lại nhói lên mỗi anh gọi tên cô ta trong cuộc nói chuyện của hai người trước đây hay ngay bây giờ vẫn thế.

Cô nói giọng mỉa mai: ” Tôi không muốn con tôi bị người đời chỉ trích mẹ nó là kẻ thứ ba đi cướp hạnh phúc của người khác ”

” Em…. “

Anh chưa nói hết câu đã có điện thoại gọi đến là của cô. Cô ngồi dậy thoát khỏi cánh tay anh, vươn tay cầm điện thoại cất tiếng khàn khàn: ” A lô “

” A lô Tiểu Uyển, con mau về nhà! Tiểu Mộc bị bệnh rồi “

Cô nghe xong thì lo lắng nói: ” Được, mẹ đưa Tiểu Mộc đến bệnh viện trước đi con sẽ ngay lập tức đến đó “

Lúc này đã gần sáng. Cô xuống giường tìm quần áo nhưng quần áo cô đã bị xé rách rồi.

Anh nhanh chóng vào phòng quần áo lấy cho cô một cái váy maxi vừa hay có thể che đi vết tím đỏ ở chân của cô. Thay xong cô nói: ” Con gái tôi bệnh rồi tôi đến bệnh viện luôn đây! “

” Anh đưa em đi “

Cô không trả lời chạy thẳng ra ngoài anh cũng nhanh chóng thay quần áo rồi lấy xe chở cô đến bệnh viện.

Vừa đến anh và cô đã chạy thẳng lên phòng bệnh hỏi mẹ Nhan: ” Mẹ, Tiểu Mộc làm sao? “

” Tiểu Mộc bị sốt cao thôi, tại nó hôn mê nên mẹ mới gọi cho con giờ đã tỉnh rồi!

Mẹ Nhan đảo mắt thấy Lãnh Vân đi cùng Nhan Thiên Uyển lại hỏi: ” Cậu là…? “

” Cháu tên là Lãnh Vân, là bạn.. “

Anh chưa nói hết cô đã chen lời: ” Anh ấy là bạn của con. Nghe Tiểu Mộc bị bệnh nên đến thăm. “

” Được vậy hai đứa chờ bác sĩ ra rồi vào thăm Tiểu Mộc mẹ đi mua đồ ăn cho nó.”

” Vâng “

Hai người ngồi xuống ghế chờ lúc này anh mới ngờ ngợ hỏi: ” Em thật sự có con gái rồi? “

” Không thì anh nghĩ là gì? Em gái tôi sao? “

” Vậy ba của Tiểu Mộc đâu? Tại sao không đến? “

Anh vừa hỏi xong thì bác sĩ bước ra nên cô nhanh chóng bước lên hỏi bác sĩ: ” Con bé có chuyện gì không bác sĩ? “

” Cô bé không sao ở lại theo dõi sáng mai có thể về được “

” Vâng cảm ơn bác sĩ “

Nói rồi cô bước vào phòng bệnh, anh cũng nhanh chân bước theo. Tiểu Mộc thấy tiếng động thì thấy mẹ liền nói: ” Tỷ tỷ ”

Cô bước đến ngồi xuống nói: ” Con đã khoẻ chưa? Nghe bà ngoại nói con bệnh mẹ rất lo “

” Con không sao “

Anh nghiêng đầu nhìn cô bé hỏi: ” Là con sao? Là Tiểu Mộc sao? “

” A sao chú Lãnh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy? ” Giọng nói vui mừng của cô bé vang lên.

Cô nhìn mặt 2 người rồi ngạc nhiên hỏi: ” Hai người biết nhau?

Lãnh Vân và Tiểu Mộc đồng thanh: ” Phải/Vâng “

Rồi Lãnh Vân hỏi Nhan Thiên Uyển: ” Uyển Nhi, Tiểu Mộc gọi em là tỷ tỷ mà em còn nhận là mẹ nó? “

Cô chưa kịp trả lời Tiểu Mộc cười khúc khích nói: ” Chú Lãnh không thấy mẹ cháu rất trẻ sao? Dù có gọi là mẹ thì cũng chẳng ai tin nên Tiểu Mộc vẫn luôn gọi như vậy! “

” Cái con bé này! ” Nhan Thiên Uyển nói.

Lãnh Vân lại nói: ” Mẹ cháu cũng không trẻ hơn chú Lãnh là mấy sau này cháu cứ gọi mẹ là tốt nhất! “