Chương 10
Sáng sớm hôm sau, Viêm Nương cả đêm lăn lộn không ngủ được nhưng vẫn trang điểm cho lên tinh thần, cô biết hôm nay là cơ hội cuối cùng của cô, nếu như thất bại, như vậy tất cả tâm huyết lúc trước của cô đều uổng phí rồi.Cô trang điểm rất cẩn thận, làm như vậy là để che lại gương mặt mệt mỏi, cô không muốn nhận thua, không muốn Hoắc Đông Lưu biết anh ta ảnh hưởng tới mình, đó là điều cô không muốn nhất.
Cô ở trước gương nhìn một chút mình cảm thấy hài lòng, xác định tất cả đều đã rất hoàn mỹ, đồ công sở đơn giản hiện ra dáng người thon dài cùng — cặp chân dài của cô, sau đó cô coi lại gương một chút, rồi mới cầm cặp tài liệu rời phòng.
Đi tới công ty của Hoắc Đông Lưu, cô mới nói lên tên của mình với cô gái tiếp khách, thì lập tức đã có người tiến lên kêu, thái độ thân thiết như vậy làm cô cảm thấy không thoải mái; liền nghĩ tới đây nhất định là có liên quan tới Hoắc Đông Lưu, vì thế làm cho cô tâm tình vốn đã không tốt lại càng xuống thấp hơn, cô thay biểu tình giải quyết công việc, một chút cũng không muốn có bất kỳ liên quan tới Hoắc Đông Lưu.
Sau khi cô được đưa đến phòng họp, trong lòng suy nghĩ nên nói như thế nào với đối phương; cô vội vã lấy tài liệu ra tɧẩʍ ɖυyệt lần nữa, bởi vì quá chuyên tâm, nên cô cũng không phát hiện có người đang tiến vào phòng họp.
Cho đến khi đối phương mở miệng, lúc này cô mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Thật xin lỗi." Cô cho rằng người tới là Hoắc Đông Lưu, nhưng kết quả không phải, xuất hiện ở trước mặt cô là một cô gái có số tuổi tương tự cô.
"Xin chào, Viêm tiểu thư, tôi là Nguyên Trinh; nghiệp vụ công ty lần này do tôi bàn bạc trực tiếp với cô."
Nguyên Trinh hướng về phía cô đưa tay ra. Mà Viêm Nương phát hiện trong mắt đối phương có ý quan sát, điều này khiến cô có chút buồn bực, nhưng cô vẫn im lặng gật đầu mỉm cười với cô ta.
"Xin chào, Nguyên tiểu thư." Nguyên Trinh, cô nhớ kỹ cái tên này.
Đợi sau khi hai người ngồi xuống, Viêm Nương định bắt đầu thảo luận dự án thiết kế, mà ngược lại vẻ mặt của vị Nguyên tiểu thư kia cười nhàn nhã.
"Không cần vội như vậy, dù sao vẫn còn thời gian, có muốn uống ly cà phê nữa hay không?"
Nhìn ra được thái độ của Nguyên Trinh tiểu thư hết sức ung dung, vì vậy, thái độ của Viêm Nương cũng hòa hoãn theo, quyền quyết định ở trong tay đối phương, cô gấp cũng không có tác dụng gì, vậy không bằng thích ứng trong mọi hòan cảnh.
Trong chốc lát liền có người mang cà phê vào, Viêm Nương ung dung mà mυ'ŧ lấy cà phê, nhìn Nguyên Trinh tiểu thư trước mắt, trong lòng cô thật tò mò, rõ ràng dự án này nên do Hoắc Đông Lưu đàm phán với cô, tại sao lại đổi thành cô gái này đây? Nhưng mà cô cũng không có ý định hỏi tới điểm này, mục đích của cô là bàn xong dự án, sau đó đi, còn lại cô cũng không muốn để ý tới.
Nguyên Trinh lúc này cũng đang lặng lẽ quan sát Viêm Nương, lần đầu tiên gặp mặt, cô liền phát hiện tại sao Hoắc Đông Lưu gặp cô gái động lòng này, thời gian đã qua lâu như vậy, phụ nữ ở bên cạnh anh ta không tính là ít, nhưng trái tim của anh ta luôn cột vào cô ấy, nếu không có nhìn thấy con người của Viêm Nương, cô vẫn rất khó tưởng tượng, đến tột cùng là cái dạng phụ nữ gì có thể kẹp chặt trái tim không bình yên kia.
Cô đã từng thích Hoắc Đông Lưu, lúc đại học bọn họ là bạn học, bởi vì trò chuyện hợp ý, cho nên trở thành bạn bè, lúc cô muốn tiến thêm một bước thì Hoắc Đông Lưu trực tiếp nói cho cô biết, trong lòng anh ta đã có người, lời như vậy làm cho cô do dự hồi lâu, nên tiếp tục tình bạn của bọn họ, hay là chấm dứt như vậy? Cuối cùng cô lựa chọn tiếp tục làm bạn của anh ta, bởi vì cô thật sự quý nhân phẩm của Hoắc Đông Lưu, coi như không được làʍ t̠ìиɦ nhân; thì làm bạn cũng không tồi.
Đã nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp cô tiến vào làm việc trong công ty của Hoắc gia, dựa vào năng lực của mình mà thăng lên chức vị như bây giờ, mà quan hệ của bọn họ vẫn là giống như thời còn đi học, không có bất kỳ thay đổi nào.
Viêm Nương có thể cảm thấy rõ ràng đối phương đang nhìn mình chằm chằm, cô nghênh đón ánh mắt của cô ta, trên mặt có nụ cười nhạt, "Nguyên tiểu thư, sao nhìn chằm chằm tôi thế?"
"Cô gọi tôi là Nguyên Trinh là được rồi, không cần khách sáo như thế."
"Vậy được, cô cũng gọi tôi là Viêm Nương là được rồi."
Hai người bèn nhìn nhau cười, không khí vì vậy trở nên hòa hợp, giữa hai người dường như không còn xa lạ nữa.
"Tên của cô rất đặc biệt." Hai chữ Viêm Nương này làm cho người ta cảm thấy cực kỳ nhu hòa, nhưng bản thân Viêm Nương lại kiên nghị, cô gái như vậy ngay cả cô cũng thích.
"Viêm Nương, về dự án lần này, tôi muốn nghe cô báo cáo một lần nữa, có thể không?" Nguyên Trinh hỏi dò, bởi vì cô còn phải trình báo với Hoắc Đông Lưu, anh ta mới chính là người hạ quyết định. Thật ra thì cô cảm thấy kế hoạch dự án này căn bản không có bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn hợp với yêu cầu của công ty, nhưng không biết Hoắc Đông Lưu không hài lòng chỗ nào, muốn người ta đến công ty rồi mới nói.
"Không thành vấn đề, bây giờ tôi có thể nói trực tiếp cho cô rõ."
Cô không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian, công việc quan trọng hơn, muốn giao thiệp với người bạn này cô có thể chậm một chút lại nói, cô thích người như Nguyên Trinh vậy, không điệu bộ, thành thật, cùng với cô có mấy phần tương tự, nhưng Nguyên Trinh tóc ngắn gọn gàng hợp với khí chất mềm mại đáng yêu của cô ta, càng nhiều hương vị, mà cô phải thừa nhận, Nguyên Trinh rất đẹp, cái loại xinh đẹp đó không chỉ là dáng ngoài xuất sắc, còn có khí chất mà người khác không có.
"Cũng tốt." Nguyên Trinh vừa mới nói xong, thì điện thoại vang lên, sau khi cô ta cười một tiếng xin lỗi với Viêm Nương, thì tiếp nhận điện thoại.
Viêm Nương vô tình tiếp tục uống cà phê, cũng thừa dịp thời gian này mà nghĩ nên làm như thế nào để nói rõ cái kế hoạch dự án này.
"Đông Lưu? Ừ, Viêm tiểu thư đang ở chỗ này."
Hoắc Đông Lưu? Cô rất nhạy cảm với tên này, cô muốn mình không quan tâm, nhưng vẫn không tự chủ được mà chú ý, mặc dù cô hiểu đó là chuyện riêng của người ta.
"Được, vậy thì có vấn đề gì, chẳng qua tôi muốn hỏi đối phương thử xem, anh chờ tôi một chút."
Nguyên Trinh che lại ống nói, cười rất vui vẻ, giống như đó là tình nhân gọi điện thoại tới.
Tình nhân? Nguyên Trinh cùng với Hoắc Đông Lưu?
Làm thế nào cô cũng không có nghĩ ra khả năng này, cô sớm nên nghĩ tới chứ, cô gái xuất sắc như thế cùng với Hoắc Đông Lưu vừa vặn xứng thành một đôi, hơn nữa cô ta vừa là người của công ty anh, nước gần lâu đài, lâu ngày sinh tình, cơ hội tốt như vậy, làm sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Nghĩ tới đây, cô bất giác cúi đầu, không biết làm thế nào, tâm tình tốt của cô đột nhiên biến mất rồi.
"Viêm Nương, một lát cùng ăn cơm được không?"
Nguyên Trinh mở miệng hỏi cô, làm Viêm Nương có chút luống cuống mà ngẩng đầu.
"Cái gì? Không cần."
"Mời cô nhất định phải nể mặt, đây là vinh hạnh của chúng tôi."
Nguyên Trinh yêu cầu, vẻ mặt nhìn cô mong đợi, làm Viêm Nương không thể từ chối nữa.
"Tôi. . . . . ." Cô muốn tìm lý do thoát thân.
Không đợi cô nói xong, Nguyên Trinh đã mở miệng lần nữa: "Đến lúc đó chúng ta có thể bàn bạc dự án một chút."
"Được; vậy thì quấy rầy." Như thế cô cũng không tiện từ chối nữa rồi.
Nguyên Trinh rất vui vẻ mà báo lại với Hoắc Đông Lưu, khi cô ta kết thúc trò chuyện thì Viêm Nương ra vẻ vô tình nhìn tài liệu trên tay.
"Xin lỗi, điện thoại của cấp trên."
"Không sao."
Nguyên Trinh tuy là nói hời hợt, nhưng lại hết sức chú ý thái độ của Viêm Nương, cô có thể cảm giác được, khi Viêm Nương nghe đến tên của Hoắc Đông Lưu thì trên mặt thoáng qua một vẻ mặt tương đối không tầm thường, nhưng mà cô ấy rất thông minh đã che giấu đi, cô có thể xác định rằng, Viêm Nương cũng không phải là không có cảm giác với Hoắc Đông Lưu, đã nhiều năm như vậy, cô ấy có để ý đến đọan tình cảm kia giống như Hoắc Đông Lưu hay không, cô cũng không rõ ràng, nhưng mà cô chúc phúc cho hai người bọn họ, đặc biệt là sau khi Hoắc Đông Lưu đợi những năm này.
"Viêm Nương, nghe nói cô từng ở Đài Loan một thời gian?"
"Đúng vậy."
"Vậy khẳng định có một chút hiểu rõ đối với Đài Loan chứ nhỉ!"
"Cũng được, khi đó tôi vẫn chỉ là học sinh."
"Vậy sao? Thời đại học sao?"
"Không, cấp ba." Đó là một thời kỳ làm cho cô không thể quên lãng.
"Là trường cấp ba nào vậy?"
Viêm Nương suy nghĩ trong chốc lát, mới nhẹ nhàng nói: " Trung học Tử Dương."
Nguyên Trinh vừa nghe đến lời của cô ấy, liền nhìn chằm chằm vào cô ấy, "Trung họcTử Dương?"
Đó là trường học Quý tộc nổi danh, nếu không có bối cảnh thân phận nhất định thì không vào được, Hoắc Đông Lưu ban đầu chính là học trường học này, nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao trước khi tốt nghiệp thì anh ta chuyển trường rời đi.
"Thế thì sao?"
"Tôi có người bạn cũng học trường trung học này, đáng tiếc chưa tốt nghiệp đã chuyển trường rồi."
Viêm Nương không trả lời, bởi vì cô không xác định người trong miệng Nguyên Trinh có phải là Hoắc Đông Lưu không.
"Nhưng mà tuy rằng là như thế, bây giờ anh ta cũng đã có thành tựu, có thứ anh ta muốn."
"Vậy thật sự nên chúc mừng anh ta."
Năm đó cô cũng bị buộc rời khỏi Tử Dương, mặc dù khi đó cô rất thích trường này, nhưng cô vẫn phải ra đi.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Nguyên Trinh lúc đứng dậy đi mở cửa thì quay đầu lại nói với cô: "Người bạn của tôi chính là Chủ tịch công ty —— Hoắc Đông Lưu."