Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 80: Hư hỏng (H)

“Anh…” Diệp Liên huơ tay về phía anh.

Duẫn Hạo nắm cổ tay cô, sau đó hung hăng đâm vào trong. Ban đầu anh còn để cho cô có thời gian thích ứng, bây giờ thì chịu không được cảm giác được vây quanh bởi vách tường mềm mại ấm áp bên trong cô nữa. Anh đẩy hai chân của Diệp Liên về phía trước, động tác này khiến mông cô hơi nhếch lên, vừa vặn đem nơi đó tiến đến gần anh hơn.

“Anh xin lỗi.”

Duẫn Hạo đột nhiên nói ra lời này rồi nhích người tới, đem toàn bộ thứ cứng rắn của mình nhồi vào bên trong hang động chật hẹp của cô.

“Không, sâu quá…” Diệp Liên nắm chặt ga trải giường, kêu thành tiếng.

“Suỵt! Bé ngoan đừng kêu quá to!”

Anh cúi người che miệng cô lại, nửa người dưới di chuyển như điên, giống như là một cái máy đóng cọc liên tục hoạt động. Âm thanh hai cơ thể va chạm mỗi lúc một nhanh hơn, Diệp Liên thấy mình sắp ngất mất, nửa thân dưới bị căng đầy, không thể bắt kịp tiết tấu của anh.

Duẫn Hạo mê mệt cảm giác hiện tại, anh dùng hai tay đè chặt chân Diệp Liên mà ra vào nhiệt tình, hoàn toàn không thấy được sự cầu xin của cô.

Đâm vào, rút ra, lại đâm vào, rút ra, lặp đi lặp lại cho đến khi Diệp Liên không còn kêu khóc nữa. Cô chuyển sang mơ màng, hai mắt mở không lên nổi, chỉ biết cơ thể bị anh kéo lấy, lật úp xuống. Trong quá trình này anh thậm chí không rút thứ kia ra mà để yên nó bên trong cơ thể cô!

“Anh sắp xong rồi, một lát nữa thôi.’

Duẫn Hạo lại nói chuyện với cô, anh kéo hông cô lên, để cô nửa bò nửa nằm trên giường, sau đó từ phía sau nhắm chuẩn hoa tâm và đâm tới. Bởi vì có dịch thể của cô nên việc cắm vào rất dễ dàng không hề có trở ngại gì. Tư thế hiện tại làm cô cảm nhận được nơi đó của anh chạm đến một góc độ hoàn toàn mới trong cơ thể mình.

Chỉ một cái chạm, Diệp Liên run lên, hai bên lập tức co bóp ôm chặt lấy phân thân của anh. Duẫn Hạo rít một tiếng, vỗ mạnh lên mông cô rồi nắm lấy hai bên mông cô mà kéo về phía mình, đồng thời đẩy hông về phía trước.

Anh ngửa đầu thở dốc, dù rằng đã thấm mệt nhưng không dừng lại được, không muốn dừng!

Duẫn Hạo thật sự đã phát điên bởi cơ thể mềm dẻo của người dưới thân, ánh mắt anh đυ.c ngầu như dã thú, điên cuồng “làm” Diệp Liên.

Không biết qua bao lâu, Diệp Liên xụi lơ nằm dưới thân anh.

Duẫn Hạo muốn hơn nữa, muốn nhiều hơn, muốn đem cô hòa tan vào cơ thể mình, nhưng khi nhìn thấy cô mệt mỏi khép hờ mắt, anh cắn răng đem mầm mống của mình bắn ra.

Phân thân co giật liên tục bên trong cơ thể Diệp Liên, chất dịch trắng đυ.c chảy vào trong bao, đảm bảo không khiến cô mang thai.

Bởi vì nghĩ cho Diệp Liên nên anh mới dùng thứ này, nó làm giảm cảm giác khi hai người quan hệ, nhưng anh không thể không có nó.

Duẫn Hạo thấy có chút tê dại, anh rút phân thân ra khỏi nơi đó của Diệp Liên. Bởi vì thời gian dài đâm chọc nên hiện tại hai cánh hoa vẫn còn đang mấp máy rất khẽ, giống như khao khát không muốn anh rời khỏi.

“Anh… hư hỏng…” Diệp Liên mệt thở không ra hơi, cô thều thào mắng anh.

“Quá khen!”

Duẫn Hạo cười nói, hôn lên mặt cô một cái rồi bắt đầu giúp cô xử lý sơ qua. Kế tiếp, anh ôm Diệp Liên vào nhà tắm để vệ sinh sạch sẽ. Cả quá trình này mắt cô dính chặt vào nhau, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cảm giác đau rát vẫn còn, cô thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau khiến anh xót xa.

Vừa rồi vui vẻ quá mà quên mất điều chỉnh lực, anh nhiệt tình như lửa mà quấn lấy cô, hết tư thế này sang tư thế khác, đối với người vừa nếm trải tìиɧ ɖu͙© như cô là hơi quá sức.

Diệp Liên ngủ quên trong vòng tay của anh, được anh ôm về phòng mình từ lúc nào không hay.

Đó là ngày mà Duẫn Hạo chính thức có được người anh yêu, anh hôn lên tóc cô, ôm chặt cô vào lòng rồi mới đi ngủ.

Đồng hồ số trên tường nhảy lên, hai giờ ba mươi tám phút.

Một đêm này đối với Duẫn Hạo mà nói là thỏa mãn, còn Diệp Liên thì chỉ biết đau và mệt.

Sáng hôm sau, Diệp Liên mở mắt và cảm thấy cơ thể mình nặng như chì, nơi nào đó thì hơi đau một chút. Cô không dám nhớ lại cảnh mình bị anh lật qua lật lại rồi hung hăng “làm” nữa, nhưng sao trong đầu cứ bật lên hình ảnh đó?

Cô nhắm tịt mắt lại, cố nghĩ về một chuyện khác, nhưng khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Duẫn Hạo bên tai, cô biết mình không có cách nào tạm thời quên đi chuyện đêm qua.

Cô vừa đủ mười tám, không còn ngây thơ bé bỏng gì nữa, không sao cả! Tự an ủi xong cô quay người sang chỗ anh, tìm tư thế thoải mái để nằm.

Dù sao cái gì cần nhìn cũng đã nhìn, nơi nào ăn được anh ấy cũng đã ăn rồi, rối rắm thêm nữa cũng chẳng được gì.

Người con trai này chính là chồng tương lai của cô, có hôn ước, có sự đảm bảo của mẹ Tiêu. Nếu anh ấy dám ăn xong bỏ cô lại, mẹ Tiêu nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho cô!