Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 78: Sớm muộn gì cũng phải làm

“Được rồi được rồi, chỉ là bạn cùng câu lạc bộ, anh cứ như vậy sẽ dọa mấy người bạn của em đó.”

Duẫn Hạo không thể cấm cản cô kết bạn với người khác, vì vậy chỉ còn cách...

“Anh cũng muốn tham gia câu lạc bộ này.”

“Ha ha, anh không sợ mệt chết hả? Cả ngày phải chạy qua chạy lại công ty, học xong liền đi làm, rồi lại đến đón em nữa.” Diệp Liên ôm cánh tay anh, cọ cọ mấy cái như chú mèo con đang làm nũng.

Duẫn Hạo hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ khi Diệp Liên ôm mình, vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút:

“Không mệt, anh chỉ mệt khi tên Lập Trì kia hẹn em ra ngoài đi dạo. Hắn ta không tìm bạn gái đi, sao cứ dính lấy em?”

Diệp Liên nghe anh nhắc đến tên của bạn tốt thì phân bua:

“Cái này em cũng không biết đâu. Mà anh xem anh, đi đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm, em có ghen bóng ghen gió bao giờ chưa?”

Anh là một người bạn trai tốt, một người chồng tương lai mẫu mực, Diệp Liên có thể chấm cho anh mười trên mười điểm nếu anh bỏ được cái tính hay ghen. Động một chút là bảo có tình địch!

Nghe cô nói xong, anh búng trán cô một cái:

“Anh đang mong em ghen đây, tại sao em không ghen? Hả?”

Diệp Liên đưa tay đỡ nhưng đỡ hụt, bị anh trêu mãi nhưng chưa bao giờ né nổi. Cô hừm một tiếng:

“Ghen làm gì?”

Anh căn bản không cho người khác lại gần, hơn nữa xung quanh anh toàn là con trai, ngoại trừ những lúc ở cạnh cô thì hầu hết thời gian đều tất bật với công việc. Cô nghĩ nếu anh còn có đủ thể lực để qua lại với người con gái khác thì anh là thần thánh rồi.

Hai người ở trước cổng trường thân mật như thể chốn vắng vẻ, Duẫn Hạo sờ tóc cô, nói:

“Sợ em rồi. Lên xe đi.”

Diệp Liên chờ anh mở cửa xe thì chui tọt vào trong, Duẫn Hạo bây giờ đã có thể tự lái xe chở cô đi học, chở cô về nhà, lúc nào họ cũng dính lấy nhau như hình với bóng vậy. Nhiều lần cô muốn hỏi anh sao không để chú Nhị Bình đưa cô đi học, anh lại nói:

“Sợ phí mất thời gian rỗi, ở cạnh em cũng là một loại hình giải trí, thư giãn đấy.”

Được rồi, đường về não của những người đang yêu rất là kỳ cục mà.

Tối đó từ phòng tắm ra, Diệp Liên phát hiện trên bàn của cô xuất hiện một hộp quà nhỏ màu đỏ xinh đẹp. Hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì, sao lại có quà?

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Duẫn Hạo mặc quần áo ngủ ngồi trên giường đang quan sát cô. Cô hơi rụt cổ lại:

“Anh lại chạy sang phòng em à?”

“Đêm nào anh cũng ngủ không ngon, phải có em bên cạnh mới được.”

Anh đến gần cầm lấy khăn trên tay, cẩn thận giúp cô lau tóc.

“Lần sau đừng tắm vào buổi tối nữa, em không nghe lời gì cả.”

Diệp Liên bặm môi:

“Nhưng mà em thích tắm trước khi ngủ.”

Bởi vì như vậy khá thoải mái, cảm giác cơ thể sạch sẽ dễ ngủ.

Sau khi sấy tóc giúp cô xong, Duẫn Hạo mới nhắc đến món quà trên bàn:

“Em muốn mở quà không?”

Nhắc mới nhớ, Diệp Liên nhìn về phía hộp quà rồi hỏi:

“Hôm nay là ngày gì vậy anh?”

“Ngày tặng quà cho em.”

Duẫn Hạo hôn lên trán cô một cái, câu trả lời của anh khiến cô thấy vô cùng buồn cười. Cái gì mà ngày tặng quà cho cô chứ?

Thấy cô không có hứng thú với món quà kia, Duẫn Hạo gấp gáp:

“Mỗi ngày có em bên cạnh đều rất đặc biệt, mau mở quà đi!”

“Anh đang định làm trò mờ ám gì thế?”

Diệp Liên chịu thua trước khuôn mặt mong chờ của anh, cô đến gần rồi mở nắp hộp ra, những món đồ bên trong làm cô giật mình đậy nắp lại ngay lập tức. Trái tim cô đập nhanh hơn một chút, càng nghĩ càng thấy mặt nóng hừng hực.

Sao anh có thể chuẩn bị một món quà vô cùng ý nghĩa như vậy? Trời ạ! Cô nhìn thấy mấy hộp bαo ©αo sυ!

Hai tai Diệp Liên bắt đầu đỏ lên, vết hồng khả nghi này lan rộng xuống tận cổ cô:

“Anh điên rồi! Sao lại tặng cái thứ này!”

“Em biết nó là gì à?”

“Tất nhiên là biết!” Bởi vì cô đã tìm hiểu rồi đó!

Trả lời xong, Diệp Liên mới thấy mình hơi nhanh mồm. Quả nhiên, Duẫn Hạo nghe xong cười ái muội, ở bên tai cô thổi khí:

“Vậy em có biết món quà này dùng thế nào không?”

Không chờ Diệp Liên trả lời, người nào đó đã ngậm lấy vành tai xinh đẹp mềm mại của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai mang theo chút hơi ấm và ẩm ướt. Từ trước đến giờ cô sợ nhất là bị người khác chạm vào tai, chạm nhẹ đã đủ rợn người, còn bị anh trêu như vậy thì quá sức chịu đựng. Cô đỏ mặt che tai mình lại, không cho anh trêu nó.

“Vốn dĩ anh đã muốn ăn em từ ngày sinh nhật rồi, nhưng khi đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh bận chạy đôn chạy đáo nên dời lại, hôm nay em đừng nghĩ sẽ thoát được.”

Duẫn Hạo nói bên tai cô, bàn tay hư hỏng không biết từ lúc nào đã vòng qua eo thon nhỏ, dùng sức ôm chặt cô. Sau lưng Diệp Liên bị cọ ra nhiệt, cô hơi sợ:

“Em chưa chuẩn bị tâm lý, em…”

“Không sao cả, sớm muộn gì cũng phải làm.”

Anh nói xong ôm lấy cô và đi về phía giường, quá trình này cô không phản kháng chút nào, bởi vì anh dùng ánh mắt quá đỗi dịu dàng nhìn cô. Cô không nỡ từ chối!