Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 70: Nam Cung Tuyết Liên

Tầm chiều, cha mẹ Diệp đến Hoắc gia để chuẩn bị tham dự tiệc đính hôn. Cha ruột chưa bao giờ thấy mặt, mà Diệp Liên cũng không có ý định gặp ông ta, còn mẹ ruột thì đã qua đời sau khi sinh ra cô. Nhắc mới nhớ, hôm nay cũng là ngày giỗ của bà ấy...

Diệp Liên thở dài một tiếng, đi đến ôm chặt lấy cha mẹ nuôi của mình. Cha Diệp thấy cô đã khôn lớn thì rất cảm động, suýt chút nữa khóc tại đương trường, mẹ Diệp cứng rắn hơn một chút, nhắc nhở ông:

“Kiềm chế một chút, anh đừng có làm em mất mặt.”

“Anh chỉ đang cảm thán vì con gái đã trưởng thành thôi mà.” Cha Diệp liếc xéo bà.

Hai người đã ở với nhau mười mấy năm nhưng vẫn như trước hay đấu khẩu, Diệp Liên lâu rồi chưa nhìn thấy họ, vui đến nỗi òa khóc. Thấy cô như thế, cha Diệp luống cuống:

“Ôi ôi, con gái ngoan đừng khóc!”

“Sắp trở thành con dâu nhà người ta rồi mà còn nhõng nhẽo nữa.” Mẹ Diệp bóp lấy mũi cô.

Diệp Liên ôm chặt hai người họ, sụt sịt nói:

“Con nhớ cha mẹ quá.”

Cô rời nhà mới hai năm mà cứ ngỡ là hai mươi năm rồi, thời gian trôi nhanh đến đáng sợ, như gió lướt qua kẽ tay, không thể nào nắm bắt được.

Nếu lúc đó cô không phát hiện ra sự thật mình là con nuôi, không chạy khỏi nhà, có lẽ mọi chuyện đã khác đi rất nhiều. Nhưng cô không hối hận, trải qua tất cả những đau khổ trước đó cô mới biết mình may mắn đến nhường nào khi có nhiều người yêu thương cô như vậy.

“Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đừng khóc nữa, con đi chuẩn bị đi.” Cha Diệp cười nói. “Còn chưa trang điểm nữa.”

“Vâng, con biết rồi ạ.” Diệp Liên lau nước mắt, hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc.

Sau khi chào hỏi cha mẹ xong, Diệp Liên được người kéo đi trang điểm. Hôm nay không chỉ là sinh nhật mà còn là tiệc đính hôn của cô nên phải cẩn thận một chút, tỉ mỉ chuẩn bị từ đầu đến chân.

Nhị Bình vẫn luôn túc trực ở bên ngoài để đảm bảo an toàn cho Diệp Liên, hy vọng hôm nay sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Đêm, các vị khách lần lượt đến tham gia tiệc mừng. Trước cửa Hoắc gia không ngừng có các loại siêu xe tấp vào, không ít những kẻ nhà giàu mới nổi thích khoe của còn đeo vô số trang sức đắt đỏ.

Diệp Liên nhìn vòng tay may mắn của mình, gần đây giặt nó làm màu bị phai đi nhiều, trông hơi cũ kỹ không thích hợp với quần áo trên người cô, nhưng cô chưa bao giờ tháo nó xuống. Đây là tín vật tình yêu của cô và Duẫn Hạo, cũng là thứ giúp họ giữ vững niềm tin vào giây phút gặp bất trắc, cho nên nó rất quan trọng.

Các vị khách đến chúc mừng sinh nhật hai đứa trẻ mang theo đủ loại quà sinh nhật quý giá, còn có quà riêng dành cho việc đính hôn của họ. Diệp Liên lần đầu tiên tham gia loại sự kiện này, có hơi choáng ngợp giữ chặt tay Duẫn Hạo:

“Anh…”

“Đừng sợ, đi theo anh là được.”

Duẫn Hạo vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô trấn an.

MC bắt đầu cầm mic giới thiệu về lý do tổ chức bữa tiệc, khi Hoắc Tư Thần và Tiêu Linh bước lên sân khấu, mọi người đang có mặt đều im lặng ngẩng đầu.

Hoắc Tư Thần chỉ đứng một chỗ như vậy cũng khiến người khác phải ngước nhìn, đó là một loại phong thái mà chỉ những người đàn ông trưởng thành, thành đạt mới có được. Tiêu Linh ở bên cạnh thì trông bình thường hơn một chút, nhưng bởi vì những năm này bảo dưỡng kỹ càng nên vẫn còn rất trẻ đẹp.

“Xin chào, tôi là Hoắc Tư Thần, hoan nghênh các vị đến dự buổi tiệc nhỏ của gia đình chúng tôi ngày hôm nay.”

Lời giới thiệu ngắn gọn, súc tích, nghe có vẻ “khiêm tốn”. Một số người không nhịn được mà cười gượng, buổi tiệc nhỏ quá, mời hầu hết người có máu mặt ở trong thành phố đến, cả chủ tịch thành phố cũng đến đây này.

“Tôi rất vui mừng khi được đón tiếp các vị khách quý đến chung vui cùng gia đình, hôm nay không chỉ là sinh nhật mười tám tuổi đánh dấu bước trưởng thành của Duẫn Hạo, mà còn là lễ đính hôn của thằng bé.”

Hoắc Tư Thần ngoắc tay, sau đó để Duẫn Hạo nắm tay Diệp Liên đưa cô lên sân khấu. Xung quanh quá nhiều người, bầu không khí trang trọng và phức tạp khó hiểu, cô đi mà chân run lên không ngừng. Nếu không có Duẫn Hạo ôm eo đỡ cô, có lẽ từ bước đầu tiên cô đã ngã quỵ xuống. Sợ quá đi mất!

“Đừng sợ, không sao đâu, rồi sẽ quen thôi.”

Duẫn Hạo giữ chặt người Diệp Liên, kéo cô lên sân khấu cùng mình. Anh đã quen đứng trước nhiều người, năng lực thích ứng cực kỳ mạnh, vừa lên đã cười chào mọi người, còn Diệp Liên cứ như một chú gà con đứng trước bầy sói, trốn tránh ánh mắt của họ.

Bên dưới bắt đầu vang lên tiếng nghị luận, tò mò không biết Diệp Liên có thân phận gì, sao lại được chỉ đích danh trở thành con dâu Hoắc gia. Bọn họ chưa từng thấy qua cô trong các bữa tiệc!

“Ai vậy?”

“Không rõ, là con gái của nhà nào?”

“Trông rất lạ mặt.”

“Tôi cũng không biết.”

Hoắc Tư Thần giải thích đơn giản một chút:

“Nam Cung Tuyết Liên, mọi người cũng có thể gọi cô ấy là Diệp Liên.”

Nhiều người biết Nam Cung gia, nhưng trên đất nước này nhiều người họ Nam Cung đến nỗi họ chẳng biết cô đến từ gia tộc nào.

Diệp Liên cũng khá ngạc nhiên khi chú Tư Thần nhắc đến bốn chữ Nam Cung Tuyết Liên, bởi vì mẹ cô tên là Diệp Tuyết Hoa, nên khi anh trai lấy tên cho cô đã chọn chữ Tuyết này đi kèm. Mặc dù hiện tại cô thích cái tên Diệp Liên hơn, nhưng trước khi anh trai rời đi đã đưa cho cô ký giấy xác nhận thân phận, tên quả thật là Nam Cung Tuyết Liên.

Hoắc Duẫn Hạo cũng được đưa cho một cái mic, anh nói với mọi người:

“Xin chào, cháu là Duẫn Hạo, tin chắc các vị đã nhiều lần nhìn thấy cháu trong những bữa tiệc trước. Còn đây là vị hôn thê của cháu - Liên Liên, mọi người có lẽ khá tò mò về thân phận của cô ấy.”

Anh cho MC mang lên một cặp nhẫn đính hôn bằng kim cương xanh, sau khi hình ảnh được máy chiếu phóng to, mọi người đều khá trầm trồ trước vẻ đẹp của hai chiếc nhẫn đó.

“Đây là Trái Tim Hải Dương được bán đấu giá ở Hong Kong, là quà tặng đính hôn mà anh trai của Liên Liên đã chuẩn bị. Tin chắc mọi người cũng biết giá trị của nó, chỉ có Nam Cung gia ở thành phố S mới sở hữu nổi thứ này.”

Sau khi nói cho họ biết thân phận thật sự của Diệp Liên, Duẫn Hạo dựa theo hướng dẫn của MC bắt đầu đeo nhẫn lên tay cô.

Khoảnh khắc Duẫn Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Diệp Liên hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa rơi nước mắt.