Phương Ngọc vô cùng sợ hãi khi bị tài xế taxi ném xuống một nơi xa lạ. Cả con phố dài tối tăm, đèn đường chỗ sáng chỗ tối kỳ lạ. Ở thành phố A mười mấy năm trời mà cô chưa bao giờ biết đến gần thành phố có một nơi như thế này, đây giống như một vùng nông thôn vắng người. Làm sao đây?
Đưa mắt nhìn xung quanh, Phương Ngọc run rẩy ôm chặt lấy ba lô của mình. Phải tìm khách sạn trước! Cô đi lòng vòng và rồi tìm được một nhà trọ trông có vẻ ổn, bảng hiệu trước cửa hơi lệch, tuy vậy, nơi này đã là nhà trọ bình thường nhất trên cả con đường.
Phương Ngọc vốn muốn thuê taxi hoặc bắt xe buýt để đi đến nơi khác, nhưng cô chờ một lát cũng không thấy ở đây có xe, bất đắc dĩ đành tìm nhà trọ để ở.
Chủ trọ là một người đàn ông cao lớn, mặt mũi bặm trợn, vừa thấy Phương Ngọc đã cười liếʍ môi:
“Cô bé muốn thuê nhà trọ à?”
Phương Ngọc không thoải mái trước ánh mắt của người nọ, nhíu mày nói:
“Thuê một đêm.”
Người đàn ông hỏi tên của cô, sau khi Phương Ngọc đưa giấy chứng minh ra thì được xếp cho một phòng trọ ở tầng hai. Chỗ này kỳ lạ đến nỗi làm cô thấy sởn tóc gáy, sau khi trời sáng cô sẽ đi ngay.
Đặt lưng xuống giường, Phương Ngọc mệt mỏi nhắm mắt lại.
Gần sáng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộp cộp. Cánh cửa phòng liên tục phát ra âm thanh lạch cạch rất khẽ, sau đó bật mở. Phương Ngọc ngủ say nên không phát hiện ra, mãi cho đến khi có người xuất hiện trong phòng, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt. Nhìn thấy bên giường hiện ra bóng đen cao lớn, cô hét to một tiếng rồi bật dậy.
Phương Ngọc vội vàng bổ nhào xuống phía bên kia giường, đưa tay chụp lấy điện thoại để chuẩn bị gọi cảnh sát. Người này là ai? Sao lại vào được phòng của cô?
Bàn tay vừa mới chạm vào màn hình điện thoại thì lập tức cảm giác được một cái tát đau điếng, người đàn ông vung tay vào mặt Phương Ngọc, đánh cô ngã đập đầu xuống sàn nhà. Điện thoại văng khỏi tay, rơi xuống cách đó không xa.
Cú đập đầu mạnh đến nỗi làm Phương Ngọc choáng váng, cơn đau đột ngột làm cô rên ra tiếng. Người đàn ông không nói không rằng xông về phía Phương Ngọc, bịt lấy mồm cô.
“Suỵt! Ngoan nào, đừng la, nếu la lên thì người xung quanh sẽ nghe thấy đó.”
Ông ta dùng chất giọng khàn khàn nói vào bên tai Phương Ngọc, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi làm cô buồn nôn. Hai tay bị đè trên sàn nhà, cả cơ thể yếu ớt nằm dưới thân người đàn ông kia, cô vẫn cố sức vùng vẫy. Càng cố gắng thoát ra, người nọ càng hứng thú. Bàn tay to mang theo vết chai sờ lên gương mặt non mềm, sau đó sờ xuống ngực cô. Động tác ấy làm Phương Ngọc sởn da gà, cô lại ra sức giãy mạnh, sau đó điên cuồng cắn vào bàn tay đang che miệng mình.
“A! Con nhỏ này!” Người đàn ông bị đau rụt tay về.
Nhân lúc ấy, Phương Ngọc la hét:
“Cứu tôi với! Aaaa, cứu… Ưm…”
Một lần nữa, người đàn ông nhào lên bịt miệng cô lại, sau đó liên tiếp tát vào mặt cô hai cái. Lực tay của một người trưởng thành vốn đã rất lớn, mà ông ta còn bực mình vì bị cắn nên dùng sức cực nhiều, mới tát hai cái, Phương Ngọc liền chảy máu môi.
Cảm giác được vị mằn mặn trong miệng và hai gò má đau rát, Phương Ngọc biết bản thân sai rồi, vội khóc lóc cầu xin:
“Tôi xin lỗi, làm ơn thả tôi đi, nhà tôi có tiền… Tôi sẽ cho ông tiền…”
Giờ Phương Ngọc mới nhận ra ông ta là chủ nhà trọ. Ánh mắt da^ʍ tà của người này di chuyển từ đầu đến chân cô một lần, ánh trăng bên ngoài vừa đủ để họ nhìn thấy mặt nhau, khuôn mặt ông ta mang theo du͙© vọиɠ làm cô sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Không, trời ơi, thật kinh khủng...
Nghe cô cầu xin, ông ta nói:
“Mày có biết nơi này là khu vực trị an kém nhất nước không?”
Phương Ngọc lắc lắc đầu, nước mắt chảy dài trên mặt. Càng yếu đuối mỏng manh thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của người kia, ông ta túm tóc cô kéo cô đến bên giường, đưa mắt nhìn lên góc phòng, canh chuẩn góc độ của camera rồi cười khà khà:
“Không biết mà dám xông vào đây? Nói cho mày biết, chỉ có mấy con điếm mới sống ở trong khu này, phố đêm toàn là đàn ông thôi. Mày vừa la lên như vậy, lát nữa có người tới gõ cửa thì tao không chịu trách nhiệm đâu.”
Mới nói đến đây, bên ngoài thật sự vang lên tiếng gõ cửa. Ban nãy Phương Ngọc còn cầu mong ai đó giúp mình, nhưng sau khi nghe ông ta nói thì không còn chút hy vọng nào. Cô cố gắng cắn, đấm, đá người đàn ông, đổi lại là những cái tát liên tiếp.
Chát.
“Mày đừng có làm ông đây cáu!”
Người đàn ông đập mạnh đầu của Phương Ngọc vào đầu giường, dùng sức không chuẩn khiến trán cô sưng vù lên. Rầm một tiếng, cô ngã xuống không nhúc nhích được, tay chân co giật khe khẽ.
“Mẹ nó!”
Người nọ giật mình, sau khi thấy Phương Ngọc giật giật vài cái rồi bất tỉnh thì đưa tay lên mũi cô kiểm tra.
“May mà chưa chết, chết thì to chuyện.”
Nói xong, ông ta đi ra mở cửa. Người bên ngoài không ngờ là một người quen của ông ta. Người nọ hỏi:
“Có hàng à?”
“Không phải, con bé này có lẽ bị ai chơi xỏ rồi chạy nhầm vào phố đêm.” Chủ trọ giải thích.
“Đưa mày hai mươi đô, cùng lên được không?”
Hai người đàn ông đứng trước cửa bàn một lúc lâu, sau đó chủ trọ đồng ý thu tiền và cho bạn mình nhập cuộc. Mặc dù Phương Ngọc đã bất tỉnh nhưng chẳng liên quan gì đến việc họ thấy hứng thú.
Cả hai đi vào phòng, điều chỉnh camera về phía giường rồi cùng nhau đè Phương Ngọc ra.
...
Sáng sớm, ở một quán cà phê cách phố đêm không xa, Phi Vũ buồn chán hỏi Duẫn Hạo:
“Nếu để Diệp Liên biết cậu cho người làm chuyện ghê tởm đó thì con bé sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”
Duẫn Hạo thản nhiên cười:
“Anh nói vậy là vu oan cho tôi rồi, tôi không sai bảo ai cả.”
Anh chỉ để người đưa Phương Ngọc vào trong phố đêm, nơi những kẻ coi thường pháp luật sống, còn kế tiếp ra sao thì là vận mệnh của cô ta.