Trong cùng ngày, Nam Cung Phi Vũ cũng nhận được tin tức từ Duẫn Hạo. Sau khi biết kẻ đứng phía sau, hắn quyết định chạy xuống miền Nam chơi một chuyến, còn mang theo kha khá người. Duẫn Hạo nói không cần, nhưng hắn ta bảo chuyện này kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên muốn tham gia.
Những ngày kế tiếp, Phương gia bị nhấn chìm trong biển nước bọt của người qua đường, bị khủng bố tinh thần ở khắp nơi. Rất nhiều người đọc báo xong thì cho rằng Hoắc gia đang khoác lác, mang vài người tới nói có nhân chứng nhưng không có bằng chứng cụ thể thì ai tin được đây?
Mặc kệ họ tin hay không, đại đa số mọi người đều đang chửi mắng Phương Ngọc còn nhỏ mà độc ác thiếu giáo dưỡng, mắng Phương gia không biết dạy con. Những học sinh từng học chung trường với Diệp Liên cũng đứng ra làm chứng, nói rằng thấy hội học sinh bắt nạt cô nhưng vì khi đó sợ dính vào Phương gia nên không dám can ngăn.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có lỗi, tội gì im lặng để người ta mắng chửi? Phương gia lựa chọn cách không lên tiếng trước scandal này càng làm người khác có cái cớ nhục mạ họ.
Diệp Liên hoàn toàn không hay biết những chuyện này, ở nhà ngoan ngoãn học tập bù lại lượng kiến thức thiếu hụt, sau đó đan len.
Tối đến, Duẫn Hạo mặt dày đi qua ôm cô rồi hỏi:
“Thấy anh giỏi không?”
“Giỏi.” Cô còn chẳng biết anh đang nói tới chuyện gì, nhưng cứ trả lời là được.
“Vậy cho anh xin chút phần thưởng đi.” Duẫn Hạo từ phía sau ôm chặt cô rồi hôn xuống.
Bọn họ chưa chính thức hẹn hò, nhưng Duẫn Hạo cho rằng sớm muộn gì Diệp Liên cũng là của anh nên rất ngang nhiên chiếm tiện nghi từ trên người cô. Đôi môi nhỏ của cô như mang theo mật ngọt, anh nghiêng đầu tới trước, đè cô ra hôn sâu vào.
Sinh nhật mười tám tuổi còn cách một khoảng thời gian ngắn, có điều anh nhịn lâu như vậy rồi, nên hưởng chút lợi ích mới được.
Anh vừa hôn vừa nâng cằm cô lên, Diệp Liên không có kỹ thuật gì, chỉ biết hé miệng để anh tiến tới. Đầu lưỡi trơn mềm khuấy đảo một vòng trong miệng cô, cái hôn mang theo mùi hương nam tính, có chút thô bạo làm cô thở không được. Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, hai gò má nóng bừng bừng như phát sốt.
Duẫn Hạo được voi đòi tiên, bàn tay không biết từ lúc nào đã trượt vào trong cổ áo của Diệp Liên. Động tác bất ngờ của anh làm cô giật nảy mình:
“A…?”
“Ngoan, anh giúp em mát xa.”
Người nào đó thì thầm bên tai cô, hôn lên vành tai nhạy cảm và cần cổ trắng ngần của cô. Mỗi lần như vậy, cô đều cảm giác được hơi thở ấm nóng phả lên da thịt của mình, mới bị anh hôn mấy cái đã mơ mơ màng màng không phản kháng được.
Trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại đàn hồi, Duẫn Hạo hơi kinh ngạc. Em gái ngoan của anh lớn lên nơi này không hề nhỏ chút nào. Anh một tay sờ lên ngực cô, một tay đỡ lấy gáy cô rồi tiếp tục triền miên hôn sâu.
“Đừng… Anh đừng sờ nữa…”
Hai mắt Diệp Liên long lanh ánh nước, khuôn mặt ửng hồng quyến rũ cùng với đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ như biến thành chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm nơi nào đó của Duẫn Hạo bừng bừng khí thế mà thức tỉnh.
Duẫn Hạo vội vàng rút tay về, ở trên mặt cô lại hôn một cái thật kêu mới thôi. Hai đứa còn chưa đủ tuổi, chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi là có thể “ăn” em ấy rồi. Anh đành nhịn thôi.
So với cha của mình, Duẫn Hạo giỏi kiềm chế hơn một chút.
Diệp Liên thở hổn hển ngồi trên ghế, xấu hổ đánh Duẫn Hạo một cái:
“Sao anh lại làm thế? Lần sau không được như vậy nữa.”
Anh chụp lấy bàn tay mềm của cô hôn một cái rồi mới nói:
“Đây là phần thưởng của anh mà.”
“Anh…”
“Đừng vội, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
“Còn có lần sau?” Diệp Liên ngượng, rụt tay về.
Duẫn Hạo cười cười xoa tóc cô, hiện tại Diệp Liên đã phát dục hoàn toàn rồi, thật khiến người khác muốn đè ra ăn một lần rồi lại một lần nữa. Nhưng mà không được, hiện tại anh phải làm sao với cậu nhóc của mình bây giờ nhỉ?
Thấy anh đột nhiên đăm chiêu suy nghĩ, Diệp Liên hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
“Không có gì, hơi khó chịu.”
“Khó chịu? Em giúp gì được cho anh không?”
“...”
Duẫn Hạo rất muốn nói có thể, nhưng anh không dám dọa Diệp Liên ngây thơ. Anh xoa xoa trán rồi nói:
“Cái này em chưa giúp được, đợi em đủ mười tám đã.”
“Sao phải đợi em đủ mười tám?”
Duẫn Hạo nghe xong cũng sững lại, đúng, sao phải đợi nhỉ? Quan hệ tự nguyện khi cả hai đủ mười sáu tuổi đã là hợp pháp rồi, đây là kiến thức thông thường, nhưng anh cảm thấy còn hơi sớm, nên mới định chờ đến khi em ấy mười tám...
Bình tĩnh, Duẫn Hạo, nếu bây giờ vượt rào sẽ khiến em ấy sợ hãi! Anh cố gắng hít sâu một hơi rồi nói:
“Em đừng hỏi nữa, đừng làm anh biến thành kẻ xấu.”
“Nhưng em có làm gì đâu.” Diệp Liên bĩu môi với anh.
Duẫn Hạo thấy cô chu môi về phía mình thì không nhịn được, lại muốn hôn một cái. Kết quả là cả buổi tối anh ở trong phòng Diệp Liên hôn cô không dưới mười lần, mỗi lần như vậy cũng hôn rất lâu. Cô cảm thấy người bắt đầu nóng lên, khi anh kéo cô đến bên giường và đè cô xuống, tim cô như muốn vỡ tung.
Diệp Liên muốn ngồi dậy, lại vô tình phát hiện có thứ gì đó cứng rắn cọ vào đầu gối cô. Khuôn mặt cô như quả cà chua chín, lắp ba lắp bắp:
“Anh... tránh ra đi.”
“Nếu anh không tránh thì sao?”
Duẫn Hạo nhớ mong em ấy đã lâu, khó khăn lắm hai người mới tạo được một chút không khí lãng mạn, anh có nên tiến tới luôn?
“Anh không tránh thì… thì… em…”
Thấy cô che mặt không dám nhìn chính mình, Duẫn Hạo bật cười:
“Anh không làm gì em đâu, ngốc.”
Nói rồi anh ngồi xuống bên giường, hít sâu một hơi. Động tác hít thở của anh có hơi đáng ngờ, cô dùng chăn che kín cả người rồi chỉ chừa một đôi mắt ra nhìn anh:
“Anh có khó chịu lắm không?”
“Một chút.” Anh không hề giấu giếm.
“Em giúp anh nhé?”
“Em có biết mình đang quyến rũ anh không?” Duẫn Hạo nuốt nước bọt, kề sát mặt đến gần cô rồi khẽ thì thầm bằng chất giọng trầm ấm: “Chờ em đủ mười tám, anh nhất định sẽ không tha cho em.”
A a a a! Diệp Liên bị anh trêu mà cơ thể run rẩy không chịu được, cô che mặt lại trốn anh, sau đó thì nghe được tiếng cười của anh. Anh sờ lên tóc cô lần nữa, nói:
“Liên Liên ngoan, anh yêu em.”
Diệp Liên hơi bất ngờ vì anh nói ra lời yêu ngay lúc này, cô lí nhí đáp lại bằng tất cả dũng khí:
“Em… cũng yêu anh.”