Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 48: Bán đấu giá

Đám buôn người không để họ quá bẩn, cũng không cho họ tắm rửa đàng hoàng, sau khi qua loa để họ ở chỗ biển cạn tẩy rửa thân thể thì cho họ lần lượt rời đi. Diệp Liên bị phân vào nhóm cùng với chị gái tóc ngắn kia, chị ấy rất bình tĩnh cho dù bị che mắt lại.

Diệp Liên bị đưa đến hội đấu giá của thế giới ngầm, ở đây, cô cùng những thiếu nữ khác đã gặp lại nhau. Có vẻ như mỗi người bị đưa đến đây theo một đường riêng, bọn họ đều rất hoang mang và lo lắng.

Chị gái tóc ngắn dặn dò cả đám người:

“Sau khi bị bán đi, đừng phản kháng, hãy nghe lời người mua mình. Hiểu chưa?”

Một đám thiếu nữ gật đầu như gà mổ thóc, sau đó chị ấy còn nói thêm:

“Cố gắng sống sót, không được mất niềm tin vào tương lai.”

Nói xong, chị là người đầu tiên bị đưa ra ngoài. Có lẽ vì lớn tuổi nhất nên chị gái đó lên sàn đấu giá đầu tiên, đám người cũng dần hiểu được tình thế của bản thân. Họ bị đưa đến một hòn đảo tư nhân để bán đấu giá.

Diệp Liên không may mắn như những người khác, váy của cô bị xé rách nên bị xếp vào nhóm người không còn trong trắng, những người thế này giá thường không cao, vì thế nên đám người ở phòng đấu giá đối xử với cô rất tệ. Họ xích tay cô lại rồi kéo và đẩy ngã cô trên sàn đấu giá.

Cú va chạm mạnh khiến toàn thân Diệp Liên một lần nữa đau đớn đến nỗi cô hoa mắt, cô lồm cồm bò dậy, cố gắng nheo mắt nhìn lên trên khán đài. Nhưng bởi vì có những ánh đèn chiếu thẳng về sân khấu nên cô không thể nhìn được mặt của bất kỳ ai, cô như một món hàng rẻ tiền mặc họ quan sát.

Khuôn mặt của Diệp Liên giống mẹ của cô, là một thiếu nữ đáng yêu và có nét dịu dàng, không phải loại quyến rũ mà đàn ông thích. Ban đầu, không có mấy người tình nguyện lên tiếng mua cô. Nhưng khi màn ảnh lớn chiếu đến sợi dây chuyền không có gì bắt mắt trên cổ cô, một người đứng ngoài lan can trên tầng hai đột nhiên giơ thẻ trong tay lên. Đó là phòng dành riêng cho khách VIP, chủ nhân bên trong căn phòng kia muốn mua Diệp Liên.

Không ai tranh giành, không có ai nâng giá, Diệp Liên cứ như vậy bị bán cho một kẻ xa lạ.



Trong căn phòng nhỏ sạch sẽ tươm tất, Diệp Liên ngồi thu mình trên giường, cứ ngỡ đây như một giấc mộng. Cô được một người ta mua và đưa về khách sạn, tuy rằng không biết vì sao người đó lại muốn mua cô, nhưng cô nghĩ tương lai của mình sẽ chẳng tốt đẹp gì. Cô sợ, sợ bản thân bị bắt ép làm mấy việc dơ bẩn kia… Nhưng cô lại muốn vượt qua hết thảy, muốn sống tiếp.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên tiến vào làm Diệp Liên giật mình ôm lấy chăn. Thấy cô sợ hãi, ông ấy không đến gần mà chỉ nói:

“Thiếu gia của tôi có điều muốn hỏi cháu, cháu chỉ cần trả lời thành thật câu hỏi của tôi thì chúng tôi sẽ không làm gì cháu cả.”

Diệp Liên nhìn ông bằng ánh mắt nghi ngờ.

Người đàn ông kia lấy ra một cái cái vòng cổ, thứ này là Diệp Liên tiện tay mua được trên đường vào một ngày đi dạo cùng mẹ Tiêu, không có gì đặc biệt cả. Cô thậm chí vẫn luôn đeo nó trên người mà không hề chú ý đến.

“Đây là vòng cổ của cháu?” Ông chú hỏi.

Cô khe khẽ gật đầu, không biết họ lấy nó từ lúc nào.

“Bức ảnh bên trên là của mẹ cháu?”

Diệp Liên giật mình. Phải rồi, sợi dây chuyền này có mặt dây chuyền hình tròn, lớp ngoài trong suốt, dùng để chứa ảnh người thân, và đúng thật cô đã nhờ ông chủ cửa hàng in ảnh của mẹ mình nhét vào trong đó.

Người đàn ông kia lại hỏi: “Có phải mẹ cháu không?”

“Ông hỏi cái này để làm gì?” Diệp Liên vẫn rất cảnh giác.

Nhìn biểu cảm của Diệp Liên, ông có thể đoán được tám phần đây là ảnh của mẹ cô. Ông hỏi tiếp:

“Cháu tên gì?”

Từ lúc đưa cô về đến giờ còn chưa hỏi được, Diệp Liên nhớ đến lời của chị gái tóc ngắn đã bảo cô nhớ ngoan ngoãn, cô nói:

“Diệp Liên.”

Người đàn ông nghe thế kích động: “Mẹ cháu có phải là người trong ảnh này, tên Diệp Tuyết Hoa?”

Bàn tay ông run lên bần bật, đây là trời định, đây là ý trời! Chỉ cần Diệp Liên gật đầu xác nhận, ông sẽ lập tức báo cho thiếu gia nhà mình! Mặc dù rất chậm rãi, nhưng Diệp Liên thật sự đã gật đầu một cái.

Ông chú quá đỗi phấn khích, suýt chút thì không kiềm được mà hét lên, ông không nói thêm lời nào mà đóng sầm cửa lại rồi chạy đi.

Ông về đến phòng bên cạnh, đập cửa gọi thiếu gia nhà mình:

“Thiếu gia, thiếu gia! Là em gái của cậu! Là em gái của cậu! Trời cao có mắt, trời cao có mắt!”

Cửa phòng mở ra, một khuôn mặt anh tuấn mang theo nét dịu dàng xuất hiện trước mắt ông.

“Thiếu gia, con bé nói nó họ Diệp, tấm ảnh đó là ảnh của mẹ nó! Là em gái cùng cha khác mẹ của cậu!”

“Chắc chắn?”

“Tôi… Tôi nghĩ thế, chẳng lẽ không phải? Thiếu gia cũng vì tấm ảnh của bà Diệp Tuyết Hoa hiện lên trên màn hình chiếu nên mới quyết định mua thiếu nữ này mà?”

“Tôi sẽ qua nói chuyện với em ấy.”

Nam Cung Phi Vũ gật đầu, sau đó chậm rãi hướng về phía cửa phòng của Diệp Liên.

Người đàn ông này đến đây chỉ để vui chơi, không ngờ lại vô tình bắt gặp một thiếu nữ mang trong mình tấm ảnh của Diệp Tuyết Hoa. Mặc dù cha của hắn đã dặn dò không ai được phép nhắc về bà ấy nữa, nhưng Phi Vũ vẫn luôn chưa từng từ bỏ khi biết mình có một người em gái, cho nên anh đã tìm tung tích của bà rất nhiều năm rồi. Chỉ là, vô vọng, người phụ nữ đó vô tình bước vào Nam Cung gia, lại lẳng lặng biến mất không rõ tăm hơi.

Đối với việc Phi Vũ muốn tìm em gái, mọi người đều cảm thấy quái lạ. Một tên mặt ngoài hiền hòa bên trong tàn độc như hắn cũng quan tâm đến em gái cùng cha khác mẹ à?