Hoắc Duẫn Hạo đã nghĩ đêm nay sẽ có một giấc ngủ ngon cho đến khi anh bị những cú đấm của Diệp Liên làm cho tỉnh ngủ, con bé giống như mơ thấy ác mộng, hết đấm rồi lại đá anh. Đời không như mơ, anh đã đánh giá cao tướng ngủ của Diệp Liên rồi!
"Em thật sự là…"
Hoắc Duẫn Hạo gỡ cái tay đang đặt trên mặt mình xuống, nghiêng đầu nhìn bé con ngủ mà dang rộng tay chân trên giường như thể muốn nói "ô, đây là giang sơn của ta" thì không khỏi buồn cười.
Anh chống một tay lên trán, nằm nghiêng rồi dùng tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Diệp Liên.
"Khuôn mặt khi ngủ trông cũng ngốc."
Anh vừa mới đưa tay xoa xoa tóc cô, cô liền nhích người qua chỗ anh, cọ cọ vài cái rồi tìm vị trí thoải mái trong lòng anh làm tổ, tay ôm cổ, chân gác lên hông anh.
Hoắc Duẫn Hạo chịu thua, cứ thế nằm xuống và cố gắng ngủ.
Sáng hôm sau, khi Diệp Liên tỉnh giấc thì người nào đó đã đi học mất rồi, hội trưởng hội học sinh rất chịu khó dậy sớm nhỉ?
Cô không biết rằng mình là thủ phạm khiến Hoắc Duẫn Hạo cả đêm qua ngủ không yên ổn, mắt thâm quầng, ban đầu có lẽ do tướng ngủ của cô hơi xấu, nhưng về sau thì lại là lý do khác.
Hoắc Duẫn Hạo đến trường rất sớm, vừa mở cửa phòng hội học sinh ra thì nhìn thấy một cô gái đang loay hoay sắp xếp lại mớ tài liệu trên bàn giúp mình.
“Cậu tới rồi à?”
“Ừm, đến sớm vậy?” Hoắc Duẫn Hạo khép cửa lại.
Cô gái với mái tóc dài màu nâu nhạt, khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp này là phó hội trưởng của hội học sinh, cũng là người có rất nhiều tin đồn tình ái với Duẫn Hạo - Phương Ngọc.
Phương Ngọc trông thấy quầng thâm mắt và sắc mặt vô cùng kém của Hoắc Duẫn Hạo thì ngạc nhiên:
“Hôm qua cậu ngủ trễ lắm à?”
“Cũng không tính là trễ.” Mà là hoàn toàn không ngủ được.
Hoắc Duẫn Hạo vô tình bị ngực của Diệp Liên cọ trúng, cảm giác mềm mại co giãn đó nói cho anh biết em gái của anh lớn rồi, nơi đó cũng vô cùng lớn. Khuôn mặt anh đột nhiên xuất hiện một vệt ửng đỏ làm Phương Ngọc cười trêu:
“Làm gì mờ ám mà không ngủ đó?”
Hoắc Duẫn Hạo đưa nắm tay lên che miệng, nghe đến hai chữ “mờ ám” kia thì ho khẽ một tiếng rồi nói:
“Đừng nói bậy bạ, đã chuẩn bị xong hết chưa? Có cần hỗ trợ gì thì báo lại với tôi một tiếng.”
“Đã xong hết rồi.” Phương Ngọc ngồi lên bàn, vắt chéo cặp chân thon dài của mình rồi nghiêng người sang một bên để lộ đường cong trên cơ thể, cười nói. “Duẫn Hạo, sắp sinh nhật mười bảy tuổi của cậu rồi, cậu có muốn quà gì không?”
Hoắc Duẫn Hạo không chú ý đến Phương Ngọc, trong đầu toàn là hình ảnh của Diệp Liên khi áo ngủ bị hở ra một mảng lớn, anh đi đến bên bàn rồi trả lời qua loa:
“Không cần quà đâu.”
Những năm gần đây mẹ vẫn làm bánh sinh nhật cho anh như trước, tổ chức tiệc gia đình sớm, sau đó tối đến thì theo ý bà nội mở một bữa tiệc to mời đủ những người có máu mặt đến tham dự, có thứ quà gì anh chưa sở hữu đâu?
Nhắc sinh nhật anh mới nhớ, sáu năm này anh chưa từng tặng quà sinh nhật cho Diệp Liên! Thất trách quá!
Hoắc Duẫn Hạo lập tức nhắn tin báo với cha mẹ, hỏi họ còn năm ngày nữa là sinh nhật Diệp Liên rồi, cha mẹ có về kịp không. Một lát sau, điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn:
“Tất nhiên phải về, mẹ đã mua rất nhiều quà cho Liên Liên rồi.”
Đi kèm với tin nhắn là những hình ảnh quà cáp chất thành đống lớn, Hoắc Duẫn Hạo thầm thở phào vì họ còn nhớ đến sinh nhật của hai anh em mình.
Mẹ lại nhắn thêm một tấm ảnh: “Cái này là quà của con.”
Trong số những túi quà kia chỉ có một cái là của anh? Hoắc Duẫn Hạo giả vờ đau lòng:
“Mẹ, sao lại mua cho con có một món? Đây là phân biệt đối xử!”
“Con muốn cái gì thì tự kiếm tiền mua đi, con trai nên tự lập, còn phải mua quà cho Liên Liên nữa đó!”
Có một người mẹ luôn nghĩ cho tương lai của mình thế này, Hoắc Duẫn Hạo cảm thấy rất áp lực!
Hôm nay ngoại trừ việc phê duyệt vài đơn thành lập câu lạc bộ mới ra thì không có gì nhiều nữa, Hoắc Duẫn Hạo nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng lên đi ra ngoài. Phương Ngọc tò mò đi ở phía sau rồi ríu rít nói:
“Đi đâu thế? Hoắc thiếu gia?”
“Đi trực.”
Hoắc Duẫn Hạo nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, thẳng tiến đến lớp của em gái mình. Mặc dù miệng nói đi trực nhưng bước chân mau lẹ và có chủ đích của anh khiến Phương Ngọc rất tò mò. Cô chưa thấy Hoắc Duẫn Hạo siêng năng đi trực bao giờ, bởi vì vốn công việc của hội học sinh vừa nhiều vừa khiến cậu ấy mệt mỏi.
Đến trước lớp học của Diệp Liên, bước chân dần chậm lại, Hoắc Duẫn Hạo im lặng quan sát qua cửa sổ bằng kính trong suốt. Lúc này có không ít người cũng đã nhìn thấy anh, ở xa xa đứng ngắm, còn nhỏ giọng phấn khích.
Bộ đồng phục màu đen được thiết kế riêng dành cho hội học sinh tựa như tây trang nhưng được giản lược một chút, dáng người Hoắc Duẫn Hạo lại rất cao, thậm chí có xu thế vượt qua cha mình. Anh sắp mười bảy tuổi đã cao một mét tám, gần như không ai trong trường cao bằng anh, ngoại trừ một người.
Ánh mắt của Hoắc Duẫn Hạo chăm chú nhìn về một hướng, học sinh đó hình như là một trong những kẻ thích quậy phá nhất trường? Anh không nhớ là mình đã để Diệp Liên học chung lớp với cậu ta, trở về phải hỏi giáo viên phụ trách lại mới được.
“Cậu nhìn ai thế?” Bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào của Phương Ngọc. “Ánh mắt tóe lửa này là sao?”
Hoắc Duẫn Hạo hơi nhếch lông mày, anh cũng không biết mình đang nhìn ai nữa? Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu khi Diệp Liên khen cái tên kia?
*_________________________*
*Xin mọi người hãy đọc truyện chính chủ (miễn phí) tại app s1apihd.com/s1apihd.com để ủng hộ tác giả.
*