Tinh Lạc chớp chớp mắt to, không nghĩ Bạch Cố vậy mà đánh Bạch Tỉnh Nhiên không nương tay. Có vẻ quan hệ giữa hai người không tốt đẹp như lời đồn, con nuôi Bạch gia không được chủ nhân Bạch gia yêu thích. Cũng đúng… Bạch Tỉnh Nhiên là do cha Bạch Kỳ, Bạch Đông nhận nuôi, đâu phải Bạch Cố nhận nuôi.
Nghĩ nghĩ, cổ tay Tinh Lạc khẽ chuyển động, nhanh như chớp đậy nắp lọ sứ nhỏ thả lại vào trong túi áo. Cô nước mắt lưng tròng, sụt sịt nói.
“Anh Tỉnh Nhiên… anh thật quá đáng. Anh cùng các nữ diễn viên khác chơi trò quy tắc ngầm, không có nghĩa tôi cũng dùng quy tắc ngầm. Tôi là cháu dâu Bạch gia, anh như thế là đang gián tiếp phỉ báng Bạch gia.”
Nói đoạn, nước mắt long lanh theo khóe mắt chảy xuống, hoa lê đái vũ. Tinh Lạc khóc đến lợi hại, Bạch Cố tưởng thật, càng giận dữ đạp Bạch Tỉnh Nhiên.
“Cút đi về! Đừng đứng đây làm ngứa mắt!”
Bạch Tỉnh Nhiên hoa mắt chóng mặt, còn muốn vớt vát.
“Ông nội, con không…”
Thế nhưng Bạch Tỉnh Nhiên có giải thích thế nào thì Bạch Cố cũng không buồn nghe, việc này thêm việc kia, Bạch Cố đã thất vọng về anh ta đến cùng cực. Những tưởng Bạch Tỉnh Nhiên nho nhã, lễ độ, không ngờ anh ta lại thô lỗ, độc mồm độc miệng như thế. Quả thật thường ngày mang mặt nạ!
Bạch Tỉnh Nhiên nghiến răng nghiến lợi, trước sự mắng nhiếc của Bạch Cố, anh ta không mấy tình nguyện nói lời xin lỗi bạn nhỏ Tinh Lạc, sau đó lầm lì ra về.
Quản gia Châu Phúc gặp Bạch Tỉnh Nhiên ngay cổng ra vào lặp tức niềm nở chào hỏi, ông ta đến sớm không sớm, đến muộn không muộn, đến đúng lúc Bạch Tỉnh Nhiên mang một bụng lửa. Châu Phúc không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao đã bị Bạch Tỉnh Nhiên cho một đấm xả giận, ngã lăn quay.
Rầm!
Bạch Tỉnh Nhiên thô bạo đóng cửa xe ô tô, chửi rủa.
“Du Tinh Lạc, Bạch Cố… chuyện này chưa xong đâu!”
Tức thì tức, cơ mà Bạch Tỉnh Nhiên có một thắc mắc làm thế nào cũng không giải đáp được. Bạch Tỉnh Nhiên có niềm tin tuyệt đối vào định lực và sức nhẫn nại của chính mình, anh ta không nói ngoa, ở Bạch gia mà không nhẫn nhịn thì anh ta đã bị đá đít từ lâu rồi.
Nhưng mà không hiểu sao… vừa nãy anh ta như bị mất khống chế vậy, không tự chủ nói ra hết lời trong lòng. Cảm giác như anh ta uống rất nhiều rượu nồng độ cao, không giữ được lý trí, làm bậy làm bạ.
Rốt cuộc do cái gì?
Gặp quỷ!
“Tinh Lạc, con không sao chứ?”
Bạch Cố ân cần hỏi Tinh Lạc, bộ dáng chỉ sợ cô buồn lòng, hôm sau nhỡ đâu cô bỏ nhà ra đi hoặc đòi ly hôn với Bạch Kỳ thì toi.
“Ông nội, con không sao. Cảm ơn ông!”
Tinh Lạc lau nước mắt cá sấu qua loa, cô sờ sờ lọ sứ nhỏ man mát trong túi áo, hài lòng thầm nghĩ. Thuốc của Nguyệt Tích Lương có công dụng bá đạo thật, duy độc mùi hương thôi cũng đủ làm người hít phải mất kiểm soát. May mắn cô đã được người ta cho uống thuốc giải từ trước, nếu không hôm nay cô cũng không dám mang ra thử nghiệm trên người Bạch Tỉnh Nhiên.
Bạch Cố kéo Tinh Lạc ngồi xuống ghế êm, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói.
“Tinh Lạc, con không cần để ý lời thằng nhóc Tỉnh Nhiên, nó chẳng qua bụng dạ hẹp hòi, tâm địa ác độc một tí. Con nên nhớ, con là cháu dâu ta đích thân công nhận, Bạch gia mãi là nhà của con.”
Tinh Lạc: “…”
Hẹp hòi? Độc ác? Ai đời có người ông nội nào nói cháu nuôi mình thế?
Bây giờ thì cô cá chắc… Bạch Cố không ưa Bạch Tỉnh Nhiên một tẹo nào! Vật cá cược là năm cái kẹo mυ'ŧ.
“Tiểu Lạc, ông nội nói đúng. Anh Tỉnh Nhiên xấu tính, không chơi với anh ấy nữa!”
Bạch Kỳ không biết đã đứng nghe cuộc nói chuyện của ba người từ khi nào, anh hai, ba bước chạy đến bên Tinh Lạc, sợ cô không vui nên học cách người lớn vỗ vỗ đầu cô an ủi.
Bạch Kỳ không rõ tường tận câu chuyện, anh chỉ là vừa vặn nhìn thấy Bạch Tỉnh Nhiên mắng Tinh Lạc làm cô bật khóc, Bạch Kỳ trực tiếp quy cho Bạch Tỉnh Nhiên có tội.
Ai bắt nạt Tiểu Lạc của anh đều có tội!
Tinh Lạc bất ngờ đưa mắt nhìn khuôn mặt Bạch Kỳ gần trong gang tấc, bàn tay anh vừa to vừa ấm áp, vuốt nhẹ mái tóc cô dỗ dành. Được Bạch Kỳ xoa đầu, bất tri bất giác Tinh Lạc đỏ mặt, cô quẫn bách nghiêng người tránh đi, mở miệng.
“Được, không chơi với anh ta nữa, chơi với Kỳ Kỳ là tốt nhất.”
Bạch Kỳ thỏa mãn nhoẻn miệng cười, lưỡng lự giây lát, anh lấy ra món đồ chơi anh yêu thích nhất cho Tinh Lạc mượn.
“Cái này… cái này chơi hay lắm. Tiểu Lạc chơi chơi là hết buồn ngay.”
Tinh Lạc dở khóc dở cười, nghịch nghịch món đồ chơi trẻ con dễ thương, buột miệng đùa cợt.
“Sau này Kỳ Kỳ sẽ là một người cha tốt đó nha.”
Biết dỗ trẻ con thế này cơ mà. Có năng khiếu, nhưng đáng tiếc là áp dụng sai người. Kỳ Kỳ mà có con thì chẳng khác nào trong nhà có hai đứa trẻ, cảnh tượng không được bình thường cho lắm.
Bạch Kỳ e thẹn cúi đầu, hai vành tai đỏ lự, ấp a ấp úng.
“Kỳ Kỳ… Kỳ Kỳ cũng muốn làm cha. Nhưng Tiểu Lạc phải sinh vịt con cho Kỳ Kỳ mới được, Kỳ Kỳ làm vịt bố đưa vịt con đi chơi.”
Bạch Kỳ ngây thơ tin lời Bạch Cố, đến hiện tại vẫn đinh ninh Tinh Lạc có thể đẻ ra vịt con cho anh chơi.
Tinh Lạc giật giật khóe miệng, búng vào trán Bạch Kỳ, bĩu môi nói.
“Muốn có vịt con thì bảo vịt mẹ, tôi chịu thua!”
Bạch Kỳ rụt rụt cổ, nghĩ bụng: Tiểu Lạc không phải là vịt mẹ đó sao? Vịt mẹ sinh ra vịt con, quá đúng còn gì! Tiểu Lạc không chịu sinh vịt con, thật hư. Nhưng nể tình Tiểu Lạc vừa khóc xong, Kỳ Kỳ mới không có đánh mông cô, tha cho đấy!
Bạch Cố thấy không khí giữa hai người hòa hợp, bất thình lình cũng góp vui.
“Vậy thì ta là cụ nội!”
Bạch Kỳ cười khanh khách hùa theo Bạch Cố, hai người bàn bạc về tương lai chăm vịt con ra sao, dựng tổ thế nào, may quần áo gì cho chúng nó. Thế nhưng, Tinh Lạc lại im lặng, cô chứng kiến Bạch Cố và Bạch Kỳ hào hứng dự tính tương lai, trong đó có cả cô, tận sâu đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Năm năm sau hợp đồng hôn nhân kết thúc, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi Bạch gia, lúc đó… Bạch Kỳ làm như thế nào?
Thật tâm… Tinh Lạc có chút lưu luyến Bạch gia. Bạch Cố vì cô mà đánh Bạch Tỉnh Nhiên làm cho một người đã rất lâu không cảm nhận được hơi ấm tình thân như cô vô cùng cảm động.
Trực giác mách bảo Tinh Lạc, Bạch Cố và Bạch Kỳ đối xử với cô là thật lòng, cô phải trân trọng đoạn tình cảm này…
Tinh Lạc suy tư đôi chút, cô nhân lúc hai người họ Bạch kia không để ý đã lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn cho Ngô Vũ Hằng. Nội dung tin nhắn không có gì nhiều, chỉ là số điện thoại riêng của Bạch Cố và một câu nói ngắn gọn, xúc tích.
Một lúc sau, Bạch Cố nhận được cuộc điện thoại lạ gọi đến, ông vô tư bắt máy. Không biết ông đã nghe người ở đầu dây bên kia nói những gì, biểu cảm từ kinh ngạc, ngờ vực tới vui vẻ, sảng khoái, cười không khép được miệng.
Mọi việc dường như ổn thỏa, Tinh Lạc vươn vai, mặc kệ Bạch Cố nói chuyện điện thoại liến thoắng, cô kéo Bạch Kỳ lên phòng ngủ, không quên cầm đống snack yêu quý. Tinh Lạc lé mắt nhìn Bạch Kỳ ‘âu yếm’, cười tà tứ.
“Kỳ Kỳ, xem phim ma không? Đảm bảo hay không ngủ được, ha ha ha!”
Bạch Kỳ rùng mình dựng tóc gáy, miệng méo xệch.
“Không xem, Kỳ Kỳ sợ ma lắm…”
Tinh Lạc hết sức dụ dỗ trẻ nhỏ, vô sỉ nói.
“Xem đi mà, tôi cho anh hai gói kẹo.”
“Không xem…”
“Hai gói kẹo thêm hai gói bánh.”
“…”
“Thành giao!”