Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 47: Victoria

Mấy ngày sau đó, tin tức của Bạch Tỉnh Nhiên quả thật không phải tin tức dởm, tập đoàn SA công bố cạnh tranh hợp tác dự án làm xáo động cả thương trường nước X. Đương nhiên, Hạ Mai và Du thị cũng không nằm ngoài vòng ứng cử viên, đang chuẩn bị rục rịch hành động. Mặc dù bà ta biết khả năng Du thị chiến thắng không cao, nhưng nhân cơ hội tiếp cận SA cũng không tồi.

Hạ Mai ngồi trên ghế chủ tịch vốn là vị trí của Du Trạch khi ông còn điều hành công ty, có lẽ nhân viên đã quen nên không ai dám hé nửa lời phản đối, ai nấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm im thin thít.

Hạ Mai ăn mặc theo phong cách quý bà thời thượng, khuôn mặt đứng tuổi được bảo dưỡng cẩn thận, đoan trang và uy nghiêm, hoàn toàn không giống với bộ dáng bà ta lúc đối đầu với Du Tinh Lạc. Nếu Tinh Lạc ở đây, cô không thể không cảm khái, Hạ Mai đúng là rất biết diễn.

Đọc sơ qua về dự án của tập đoàn SA, tham vọng của Hạ Mai tăng vọt. Bà ta thổi thổi móng tay đỏ chót, chắc như đinh đóng cột nói.

“Tôi không cần biết mấy người làm thế nào, nâng cao hiệu suất làm việc cho tôi, phải đạt được tư cách tranh đoạt dự án SA!”

Giám đốc bộ phận tài chính Thường Ngôn có chút e ngại, ngập ngừng mở miệng.

“Phu nhân, vũng nước này không biết có bao nhiêu động vật ăn thịt cùng húp, chúng ta làm sao so được với bọn họ? Theo tôi biết… tập đoàn Bạch thị phi thường coi trọng chuyện này, tổng giám đốc Bạch Tỉnh Nhiên của họ đích thân xuất mã, sợ rằng chúng ta đến cặn cũng không còn.”

Hạ Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ gõ hai chữ SA to tướng trên tập tài liệu báo cáo, gằn giọng.

“Đầu của ông dùng để trưng à? Đây là SA, ông nghĩ tôi ngu ngốc cho rằng Du thị sánh ngang Bạch thị? Dự án này chúng ta có không tới 1% hy vọng.”

Thường Ngôn nhăn mày, rất không thích cách Hạ Mai sỉ nhục ông ta, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn hỏi.

“Vậy sao phu nhân còn muốn hết sức cạnh tranh?”

Bà không thấy câu trước, câu sau của bà mâu thuẫn với nhau à?

Hạ Mai lắc lắc đầu, thấy hầu hết mọi người còn lơ tơ mơ liền phá lệ giải thích cặn kẽ.

“Chúng ta cạnh tranh khốc liệt, nhưng mục đích của chúng ta không giống bọn người cao cao tại thượng kia. Mục đích của tôi chính là thu hút sự chú ý của SA, không cần chiến thắng, để SA ghi nhớ sự tồn tại của Du thị là được. Tập đoàn SA khổng lồ như vậy, các người nghĩ bọn họ duy độc có một dự án lớn này ư? Không không, tôi nói cho mà biết… SA chắc chắn sẽ có hàng tá dự án nhỏ nữa cần hợp tác phát triển. Chúng ta cứ từ từ mà tiến tới, không bắt được cá rô thì bắt con săn sắt.”

Hạ Mai luôn là một người suy tính chu toàn, bà ta mưu mô xảo quyệt, cũng biết thân biết phận. Vì thế mà bà ta đã chọn Du Trạch, một người ở tầng lớp thượng lưu nhưng không quá cao, cũng không quá thấp, thích hợp nhất cho bà ta nuốt trọn.

Về dự án của SA cũng là như vậy, đương nhiên, nếu SA tự động vừa mắt Du thị, hợp tác với Du thị thay vì các tập đoàn khác thì không còn gì tuyệt vời hơn. Có ai không muốn một bước lên tận trời cao đâu?

“Hóa ra là thế! Không hổ là phu nhân!”

Thường Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, cùng những lãnh đạo cấp cao khác nhao nhao khen Hạ Mai tâm tư sâu xa.

“Được rồi, giải tán đi. Nhớ lấy… phải không từ thủ đoạn lấy lòng SA.”

Hạ Mai muốn bắt con săn sắt, Bạch Tỉnh Nhiên thì trái ngược, anh ta bằng mọi giá phải bắt được con cá rô, thậm chí là con cá mập.

Cùng vào thời gian SA chính thức lên tiếng, Bạch Tỉnh Nhiên không biết bằng cách nào tìm được địa chỉ biệt thự tư nhân của giám đốc SA. Theo điều tra, người này đã làm lên chức giám đốc thì chắc hẳn anh ta là người đại diện không sai. Bạch Tỉnh Nhiên lấy phận phận tổng giám đốc Bạch thị đến thăm hỏi, đối phương dù kênh kiệu cỡ nào cũng không từ chối.

Đối diện Bạch Tỉnh Nhiên là hai người đàn ông tướng mạo bất phàm, khí chất đè nặng như núi khiến anh ta bất giác cảm thấy căng thẳng. Rõ ràng là tuổi đời hai người kia không lớn, nhưng Bạch Tỉnh Nhiên quanh năm suốt tháng thân cận Bạch Cố, ở trên người bọn họ anh ta có thể nhìn thấy bóng dáng Bạch Cố phảng phất. Bóng dáng ở đây ám chỉ khí chất trời sinh lãnh đạo, sát phạt quyết đoán mà Bạch Tỉnh Nhiên cố gắng bao nhiêu năm cũng không bắt chước nổi.

“Bạch tổng, tôi nói rồi, tôi không phải người đại diện SA, tôi là đi theo trợ giúp mà thôi, anh đừng phí công vô ích nữa.”

Một trong số hai người bên phía SA lãnh đạm nói, không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục tiếp chuyện Bạch Tỉnh Nhiên.

Khác với suy đoán của Bạch Tỉnh Nhiên, giám đốc SA một mực phủ nhận việc anh ta là người đại diện. Giám đốc là một chuyện, người đại diện là một chuyện, nó không hề liên quan đến nhau. Ngồi cạnh anh ta là phó giám đốc SA, giám đốc đã không là đại diện thì phó giám đốc làm sao có thể?

Bạch Tỉnh Nhiên mới đầu còn không tin, nhưng sau hàng loại phép thử, cuối cùng anh ta không tin không được. SA không có lý do để lừa dối anh ta, cũng không cần thiết lừa dối.

Vậy thì có một khả năng… chức vụ của người đại diện còn cao hơn giám đốc!

Bạch Tỉnh Nhiên cười gượng, anh ta mặt dày mày dạn nói.

“Ngô tổng, cái kia… anh không phải người đại diện cũng không sao. Anh thân là giám đốc, tiếng nói của anh không nhỏ, chỉ cần anh nói tốt giúp Bạch thị chúng tôi. cùng chúng tôi hợp tác tiếp nhận dự án thì anh sẽ thu về không ít lợi nhuận. Anh thấy đấy, trong nước X, Bạch thị đã là tập đoàn đỉnh cao, SA hợp tác Bạch thị tuyệt đối không thiệt thòi.”

Ngô tổng, họ tên đầy đủ là Ngô Vũ Hằng.

Đúng vậy, Ngô Vũ Hằng, không phải trùng họ trùng tên, đích thị là Ngô Vũ Hằng vừa về nước, thiếu gia xã hội đen, bạn thân Du Tinh Lạc. Người ngồi bên cạnh anh không ai khác ngoài Lucas.

Ngô Vũ Hằng xoa xoa thái dương, híp đôi mắt hẹp dài, thẳng thắn đáp.

“Bạch tổng, tôi không ngờ anh là người dai dẳng thế đấy. Thứ lỗi cho tôi không thể giúp anh, SA có nguyên tắc của SA, cảm phiền anh đợi đến ngày đấu thầu đi.”

Bạch Tỉnh Nhiên bị Ngô Vũ Hằng mỉa mai đỏ bừng mặt lại chẳng thể phát tác, anh ta những tưởng SA khi nghe tên Bạch thị sẽ niềm nở lắm, không nghĩ lại phũ phàng như vậy, điều đó đã lật đổ thế giới quan của anh ta.

Bạch Tỉnh Nhiên hít sâu một hơi, nhớ lời Bạch Cố, anh ta lịch thiệp mỉm cười thương mại hóa.

“Được, tôi không làm mất thời gian của Ngô tổng nữa, vậy thì anh cho tôi thông tin liên lạc của người đại diện cũng được.”

Ngô Vũ Hằng cứng đầu, Bạch Tỉnh Nhiên lại không muốn làm anh ta khó chịu, đành xin thông tin người đại diện thì tốt hơn.

Ngô Vũ Hằng chưa kịp nói gì thì Lucas vẫn yên lặng nãy giờ bất chợt cất lời.

“Bạch tổng, anh làm phiền chúng tôi không đủ còn định làm phiền người khác à? Bạch thị các anh rốt cuộc còn liêm sỉ hay không?”

Bạch Tỉnh Nhiên cứng họng, da mặt dần chuyển thành màu gan heo. Anh ta nỗ lực kiềm chế tức giận, không nói không rằng đứng dậy ra về.

Đằng sau, thanh âm của Lucas từ tốn vang lên.

“Victoria.”

Chỉ là một cái tên như ban phát sự thương hại, ban phát ân huệ. Bạch Tỉnh Nhiên cắn răng, bàn tay nắm chặt kêu lên những tiếng răng rắc, anh ta khó nhọc nhả từng từ.

“Cảm ơn.”

Về đến nhà, Bạch Tỉnh Nhiên cho thư ký tìm hiểu về người có tên Victoria, cuối cùng anh ta nhận lại vỏn vẹn một câu: Giới tính nữ, là tổng giám đốc mới nhậm chức của SA. Còn lại… không có.

Không còn cách nào khác, Bạch Tỉnh Nhiên đành chờ đợi buổi đấu thầu trực tiếp mà SA tổ chức công khai, có sự tham gia của tất cả các doanh nghiệp, tập đoàn lớn nhỏ. Buổi đấu thầu được tổ chức ở trung tâʍ ɦội nghị lớn, trang hoàng lộng lẫy, phóng viên, nhà báo và lãnh đạo những công ty, tập đoàn ngồi chật kín chỗ.

Ngô Vũ Hằng mặc một thân âu phục xám bạc đứng trên sân khấu, giọng nói anh nhẹ nhàng, kéo dài.

“Cảm ơn mọi người đã đến buổi đấu thầu của tập đoàn SA chúng tôi. Không để mọi người đợi lâu nữa, đầu tiên, tôi xin giới thiệu người đại diện của chúng tôi, tổng giám đốc Victoria!”