Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 36: Mẹ con Hạ Mai tìm tới cửa!

“Thiếu phu nhân, cô về rồi?”

Người hầu Bạch gia nhìn thấy Tinh Lạc kéo vali từ ngoài cổng tiến vào, hơi sững sờ tiến lên đón. Bây giờ là gần sáng đó! Nếu không phải cô ta bắt buộc dậy sớm đi mua nguyên liệu tươi ngon cho bữa sáng thì cũng không biết thiếu phu nhân lại về nhà trong âm thầm thế này.

Tinh Lạc ậm ừ, cô ngáp dài, đưa vali cho người hầu đi cất, nhỏ giọng.

“Cầm giúp tôi, tôi đau tay quá. À đúng rồi, bữa sáng không cần đợi tôi đâu, tôi buồn ngủ lắm.”

“Vâng!”

Người hầu nhanh chóng mang vali của Tinh Lạc lên phòng, nhưng vì Bạch Kỳ đã ngủ rồi nên Tinh Lạc không nỡ làm phiền anh, cô đành sang phòng khác ngủ tạm. Tinh Lạc vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào mộng đẹp, cả ngày quay cuồng đóng máy tiệc tùng, ban đêm di chuyển máy bay hàng trăm cây số khiến sinh khí của cô gần như bị rút cạn.

Ngủ ngon lành cành đào bảy tiếng đồng hồ, Tinh Lạc đi ra khỏi phòng tìm Bạch Kỳ thì được biết anh đang trong giờ học với gia sư. Bạch Kỳ ngốc vẫn hồn nhiên vô tư không biết Tiểu Lạc của anh đã ở nhà, anh ngồi trước bàn, cầm quyển sách văn nặn ra câu thơ.

“Đa tình chỉ hữu… xuân đình nguyệt. Do vị… ly nhân… chiếu lạc hoa.”

Gia sư gật gù, mặc dù đọc còn vấp váp, ngắc ngứ nhưng ít ra anh không đọc sai. Ông ta nhẫn nại hỏi Bạch Kỳ.

“Thiếu gia, câu thơ này là của nhà thơ nào? Ngày hôm qua học rồi, tôi đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, anh còn nhớ chứ?”

Bạch Kỳ nghiêng đầu, hàng loạt dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện, anh ấp úng.

“Kỳ Kỳ… không nhớ.”

Gia sư bất lực đẩy gọng kính, nếu ông ta không nhớ nhầm thì đã giảng về bài thơ này ba lần, lần nào hỏi Bạch Kỳ cũng nói không nhớ.

“Thiếu gia, anh cố nghĩ kỹ xem.”

Gia sư ngoài cười nhưng trong không cười, bàn tay nắm chặt cây thước gỗ, cật lực kiềm chế ý muốn đánh người. Trong cuộc đời dạy học của ông ta, chưa bao giờ ông ta thấy ức chế như dạy Bạch Kỳ. Là các học sinh khác của ông ta, ông ta chắc chắn đánh bọn chúng nát mông. Nhưng cố tình ông ta lại vướng phải Bạch Kỳ con ông cháu cha, thái tử Bạch gia được nuông chiều không ai dám đυ.ng. Đến Bạch Cố còn không nỡ quát anh nói gì đến gia sư nhỏ bé như ông ta.

Bạch Kỳ phồng má, anh chán nản nằm úp mặt xuống bàn, lèo nhèo.

“Không nhớ được, Kỳ Kỳ không nhớ được, Kỳ Kỳ không học nữa, muốn đi chơi cơ! Kỳ Kỳ còn phải gọi điện cho Tiểu Lạc!”

Rắc!

Cây thước yếu đuối không chịu nổi lực tay tập gym mỗi ngày của gia sư, vỡ thành bốn, năm đoạn.

Gân xanh trên thái dương ông ta giật đùng đùng, nụ cười tắt ngúm.

“Thiếu… gia!”

Mẹ kiếp! Ông ta muốn bỏ việc!

Thế nhưng tưởng tượng ra xấp tiền mặt dày cộp màu đỏ hấp dẫn, gia sư nghiến răng nghiến lợi nhịn.

Ta nhịn! Ta nhịn! ta nhịn!

Khóe mắt Bạch Kỳ rưng rưng, anh ủy khuất trề môi, nói không thành có.

“Ông mắng Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ đi mách ông nội! Mách Tiểu Lạc!”

Ha ha, anh thông minh thật sự, mách Tiểu Lạc để Tiểu Lạc đuổi việc gia sư là anh sẽ không phải học toán, học thơ,... nữa. Anh quả thực là tiểu thiên tài! Kỳ Kỳ năm tuổi thiên tài!

“Kỳ Kỳ, anh mách tôi cái gì? Nói lại coi.”

Nét diễn không hề giả trân của Bạch Kỳ cứng đờ, anh máy móc ngoái đầu, bắt gặp ánh mắt lành lạnh của bạn nhỏ Du Tinh Lạc.

Tinh Lạc đứng tựa vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không rõ hỉ, nộ, ái, ố. Cô đến đây khi nào? Nghe thấy những gì? Câu trả lời là… cô cái gì cũng nghe thấy!

Xin chào người anh em, tôi đứng đây từ mười phút trước.

Tôi mà không chủ động tìm anh, chắc tôi còn khuya mới biết anh học hành chểnh mảng thế này, cứ ngu ngốc tin vào lời nói dối của anh qua điện thoại. Bạch Kỳ, anh học hư, học cách nói dối từ ai?

Nào? Tôi cho anh cơ hội giải thích, giải thích đi!

“Tiểu Lạc! Tiểu Lạc về từ bao giờ thế? Kỳ Kỳ rất nhớ Tiểu Lạc!”

Bạch Kỳ nhào qua chỗ Tinh Lạc định ôm cô nhưng lại bị Tinh Lạc xảo diệu tránh thoát, anh vồ hụt thiếu chút nữa ngã chỏng vó với tư thế chó ăn phân.

Bạch Kỳ bảy phần vui mừng vì được gặp Tinh Lạc, còn ba phần còn lại… là đánh trống lảng.

“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc không nhớ Kỳ Kỳ ư? Tiểu Lạc đi lâu quá, Kỳ Kỳ buồn…”

Tinh Lạc nhếch miệng cười thấu hiểu, vỗ vai Bạch Kỳ, kề sát môi vào tai anh nói nhỏ.

“Tôi nhớ anh chứ. Nhưng mà, nhớ anh để sau hãy tính... anh nói cho tôi, tại sao không học bài hẳn hoi?”

Bạch Kỳ: “.........”

Thiếu gia họ Bạch đưa con mắt tiểu cẩu cầu cứu gia sư, gia sư giả vờ nhìn trần nhà, miệng huýt sáo.

Tôi không biết gì hết!

Bạch Kỳ nuốt nước miếng, anh chọc chọc hai ngón tay trỏ trước mặt, ngước mắt ngó Tinh Lạc, đáng thương mở miệng.

“Kỳ Kỳ xin lỗi, là Kỳ Kỳ sai rồi, lần sau Kỳ Kỳ không dám...”

Ông nội từng nói, đứa trẻ ngoan là đứa trẻ biết nhận lỗi trước khi bị đánh. Ông nội nói cấm có sai!

Chậc!

Thế này là phạm quy!

Tinh Lạc chậc lưỡi, nhìn người chồng bán manh không có hình tượng, cô phát hiện mình vậy mà không thể nổi nóng, chỉ thấy buồn cười. Tinh Lạc ho khan che giấu tâm tình thất thố, cô nghiêm túc nói.

“Đừng tưởng xin lỗi là xong. Anh bị cấm không được ăn đồ ngọt trong vòng một tuần!”

Hả?!

Bạch Kỳ nghệt mặt, khóc không ra nước mắt.

Anh có thể mường tượng ra viễn cảnh một tuần tới, tập thể bánh kẹo thân yêu đột ngột mọc thêm đôi cánh bay đi thật xa… thật xa…

Gia sư mừng rỡ ra mặt, ông ta hướng Tinh Lạc tạo ra thủ thế tán thưởng, thầm nghĩ… nếu thiếu phu nhân ở nhà mỗi ngày thì tốt rồi. Thiếu gia gặp thiếu phu nhân như nghé con sợ cọp, ngoan ngoãn lạ thường, ông ta bớt đau đầu hẳn.

Giờ học chưa kết thúc, Tinh Lạc không làm phiền gia sư giảng bài nữa, cô dặn dò Bạch Kỳ một hồi sau đó đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.

Gia sư hít sâu một hơi lấy lại cảm hứng, đang lúc định cất tiếng thì tự nhiên cánh cửa mở ra, cái đầu nhỏ của Tinh Lạc thò vào, cười tươi rói.

“Quên mất! Bạch Kỳ, quà của anh!”

Tinh Lạc không biết lôi đâu ra hộp quà nhỏ ném cho Bạch Kỳ, hộp quà lượn trên không trung tạo thành một vòng cung đẹp mắt, Bạch Kỳ phản xạ có điều kiện đỡ lấy, ngẩn tò te.

Có quà? Anh có quà? Là quà của Tiểu Lạc đích thân mua tặng anh?

Nỗi buồn vì không được ăn đồ ngọt của Bạch Kỳ bỗng dưng biến mất đi tận đẩu đâu, anh ngắm nghía hộp quà xinh xinh bọc bằng giấy gói quà hình quả dâu tây, sung sướиɠ nhoẻn miệng cười.

“Cảm ơn Tiểu Lạc!”

Gương mặt Bạch Kỳ sáng rỡ tỏa ra vầng hào quang như mặt trời chói lóa, chói mù mắt gia sư đứng sát cạnh. Ông ta mặt không biểu cảm trở nên tàng hình.

Tinh Lạc mấp máy môi, không nói không rằng đóng sầm cửa. Cô nhấc chân xuống lầu, ở một góc không ai để ý, gò má Tinh Lạc nổi lên rặng mây đỏ hồng mê người đến chính cô cũng không nhận ra.

…….

“Mẹ, cô ta ở đây thật sao? Dinh thự to lớn thế này, Du Tinh Lạc không lẽ được người ta bao nuôi thật?”

Du Điềm Điềm và Hạ Mai thời khắc này đang đứng trước cổng Bạch gia, hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt, một bộ không mấy tin tưởng.

Du Điềm Điềm đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, soi mói nên cô ta chẳng thể diện những bộ váy ưa thích, chẳng thể trang điểm tỉ mỉ, luôn luôn đeo khẩu trang và kính râm trốn trốn tránh tránh. Cuộc sống hai tháng nay của cô ta là sống không bằng chết, tinh thần uể oải trầm trọng, nhan sắc tàn tạ thê thảm.

Hạ Mai dẫu không ghét bỏ con gái, thế nhưng bà ta cũng cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vì sở thích dâʍ ɭσạи của cô ta. Hạ Mai dường như đã quên mất chính bà ra là người đã đẩy Du Điềm Điềm xuống vực sâu, không phải bà ta ích kỉ thì Du Điềm Điềm đâu đến nỗi thân bại danh liệt.

“Không rõ. Nhưng theo thám tử điều tra báo cáo, nửa năm này Du Tinh Lạc hay ra vào nơi đây nhất, địa chỉ không sai.”

Hạ Mai nhăn mặt, bà ta ngửa cổ nhìn kiến trúc đồ sộ của dinh thự Bạch gia, bất giác mơ ước xa vời.

So sánh với căn biệt thự trung trung của nhà họ Du, tòa nhà trước mắt xứng đáng được gọi là một tòa lâu đài. Quả là không có so sánh thì không thấy đau thương!

Du Điềm Điềm nuốt nước miếng, dè dặt.

“Vậy… chúng ta vào chứ?”

Hạ Mai chỉnh trang lại quần áo, bà ta ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.

“Vào chứ sao không vào? Đừng quên chúng ta cũng là giới thượng lưu, chủ nhân của dinh thự này chưa chắc đã không biết chúng ta. Du Tinh Lạc ở đây thì tốt, không ở đây cũng không sao. Con đó… nắm bắt cơ hội tìm mối ngon đi.”

Mối ngon chẳng phải đâu xa, ngay tầm mắt đấy thôi. Sở hữu dinh thự xa hoa như vậy, chủ nhân nó không phú cũng quý. Du Điềm Điềm mà ôm đùi được đại gia thì cơ hội đổi đời coi như cũng không khó. Với điều kiện… người ta không chê Du Điềm Điềm bẩn.

Du Điềm Điềm nhu thuận gật đầu, cô ta đi theo sau Hạ Mai bấm chuông cổng chính, ngay tức khắc bảo vệ Bạch gia mũ áo chỉnh tề bước đến chào hỏi.

“Phu nhân, tiểu thư, không biết hai người tìm ai?”

Hạ Mai hắng giọng, bà ta đạm nhiên nói.

“Tôi đến tìm Du Tinh Lạc, tôi là mẹ con bé, còn kia là em gái nó.”

Bảo vệ Bạch gia ngạc nhiên, anh ta không hoàn toàn tin Hạ Mai nhưng vẫn khách khí mở miệng.

“Thì ra là mẹ của thiếu phu… khụ… của Du tiểu thư. Bà đợi tôi một lát, tôi sẽ liên lạc với Du tiểu thư xác nhận.”

Tinh Lạc nhắc nhở rồi, trước mặt người ngoài không nên gọi cô là ‘thiếu phu nhân’.

Hạ Mai khi ở ngoài đường cũng hay tỏ vẻ mình là một vị phu nhân rộng lượng có tấm lòng vị tha, bà ta không so đo với bảo vệ tép riu, lặng yên đợi anh ta liên hệ Tinh Lạc.

Một lúc lâu sau, bảo vệ trở ra, anh ta mở rộng cánh cổng, làm tư thế mời, cười nói.

“Mời phu nhân và tiểu thư vào, Du tiểu thư đang đợi hai người trong phòng khách, để tôi dẫn đường...”

Hạ Mai và Du Điềm Điềm liếc nhau, đồng thời mở cờ trong bụng.

Hóa ra Du Tinh Lạc thực sự ở đây!

Tinh Lạc bình thản uống trà, Bạch Kỳ ngốc học xong ngồi kế bên cô chơi món đồ chơi Tinh Lạc mua tặng anh, là một khối rubik đủ sắc màu. Bạch Kỳ lắp mãi mới lắp được một mặt, các mặt còn lại anh có nghĩ nát óc cũng không ra, anh bất đắc dĩ cầu cứu Tinh Lạc.

“Tiểu Lạc, lắp hộ Kỳ Kỳ một nửa.”

Tinh Lạc cứng rắn lắc đầu từ chối.

“Không được, anh tự lắp mới có ý nghĩa. Nếu anh lắp được hết, tôi sẽ dẫn anh đi chơi thủy cung.”

Có phần thưởng làm động lực, Bạch Kỳ sung sức hẳn, anh xắn tay áo, hùng hùng hổ hổ xoay rubik.

Hãy đợi đấy! Chuyến đi chơi thủy cung Kỳ Kỳ nắm chắc rồi!

Tinh Lạc thu hồi nét cười, tầm mắt cô di chuyển từ người Bạch Kỳ sang hai người phụ nữ đang được bảo vệ dẫn vào. Tinh Lạc sờ mó chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, thờ ơ hất cằm.

“Ghế kia, ngồi đi.”

Bảo vệ Bạch gia ngơ ngác đứng như trời trồng, anh ta nghe nói người phụ nữ trung tuổi là mẹ của Du tiểu thư. Nhưng vì sao Du tiểu thư lại nói chuyện với mẹ mình như vậy?

Bất quá, anh ta chỉ là gã bảo vệ quèn, anh ta biết vị trí mình ở đâu, anh ta không có tư cách xen vào chuyện riêng tư của chủ nhân. Chờ bảo vệ lui ra ngoài, Hạ Mai và Du Điềm Điềm phân biệt mỗi người ngồi một chỗ. Tinh Lạc đánh giá thái độ của hai mẹ con ả, giương môi cười.

“Du phu nhân, bà tìm tôi cực khổ lắm không? Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng làm phí thời gian của tôi.”

Khuôn mặt Hạ Mai lúc trắng lúc xanh, nhưng kỳ quái là bà ta không nổi cáu hay tỏ ra bất mãn. Hạ Mai tha thiết nhìn Tinh Lạc, vành mắt hồng hồng, hiền từ như người mẹ đang trông con gái yêu ngỗ nghịch, bà ta dịu giọng.

“Tinh Lạc, ta đến đây để xin lỗi con. Ta và Điềm Điềm xin lỗi con vì đã đối xử không tốt với con trong quá khứ. Con hãy chấp nhận tha thứ cho chúng ta và trở về nhà đi, nhà họ Du cần con.”