Trâm ngọc vấn tóc đen, dung mạo tài tử tựa bích ngọc.
Nhạc Chí lại gặp mặt Tần Thái Hòa, y vận y phục trắng, gương mặt đã phai nhạt vẻ yêu mị, trông càng thêm tuấn tú.
“Thái Hòa Chân nhân.” Nhạc Chí cung kính mở lời.
Tu vi của Tần Thái Hòa đã tiến vào giai đoạn Nguyên Anh cấp Tám, ở giới Tu Chân cũng không mấy ai có tu vi đạt đến cấp bậc này, đối với Nhạc Chí thì người này là bậc tiền bối, nên hiển nhiên y rất xứng với danh hiệu “Chân nhân.”
Tần Thái Hòa mỉm cười, gật gật đầu.
Hai người sóng vai bước đi.
“Tính từ lần gặp mặt trước đây, chỉ trong chớp mắt mà ba tháng đã trôi qua.” Tần Thái Hòa nói.
Nhạc Chí nghĩ y đang cảm thán thời gian trôi nhanh, bèn phụ họa theo: “Thời gian như nước chảy, trôi nhanh thật.”
“Dạo này các hạ có khỏe không?” Tần Thái Hòa hỏi.
“Tại hạ vẫn ổn.”
“Thế còn Dược thần đại nhân thì sao? Hình như lần trước ngài ấy rất tức giận.”
“Chẳng qua ngài ấy không chấp nhận được việc có người đến tận cửa cầu thân mà thôi, hiện giờ đã nguôi ngoai rồi.”
“Đường Tu Chân lắm gian nan, giữa đạo lữ dù không có ái tình vẫn có thể gắn bó như bằng hữu, tương trợ lẫn nhau, sư huynh của ta cũng không có ý khinh khi gì.” Tần Thái Hòa nói.
“Lời Chân nhân dạy chí phải, qua một thời gian nữa, hẳn là Dược thần đại nhân sẽ nghĩ thông suốt thôi.” Nhạc Chí đáp.
“Đường Kỳ Chân nhân thì thế nào?” Tần Thái Hòa lại hỏi tiếp.
“Ngài ấy vẫn khỏe.”
“Còn các đệ tử Bà Sa Phong vẫn bình an chứ?”
“… Ổn hết ạ.”
Trước khi Tần Thái Hòa lại hỏi “Đệ tử U Thảo Tông vẫn ổn chứ?”, Nhạc Chí đã vội vàng hỏi: “Đã ba tháng không gặp, không biết Thái Hòa Chân nhân có khỏe không?”
Nét cười trên mặt Tần Thái Hòa sâu thêm: “Khỏe lắm.”
“Vậy…” Là tốt, chỉ là Nhạc Chí còn chưa dứt câu, đã bị Tần Thái Hòa ngắt lời.
“Thật ra cũng không ổn lắm đâu.”
“…”
“Cuối tháng trước, vốn dĩ ta có thể đột phá Nguyên Anh bậc Chín, nhưng bỗng nhiên
linh căn*
gặp trở ngại, chân khí trong đan điền chuyển hướng loạn xạ, không biết tại vì sao, khiến ta rất khó chịu.” Nét cười trên mặt Tần Thái Hòa phai đi, y nói với vẻ rầu rĩ.
*Linh căn: Một khái niệm trong lĩnh vực tu tiên, tạm hiểu là “cội nguồn linh lực”, giúp cảm ứng linh khí. Người không có linh căn thì không tu tiên được.
Sao lại nói với hắn nhiều vậy chứ…
Hắn chỉ hỏi cho có lệ thôi mà…
Nhưng người ta đã bày tỏ nhiều như thế, hắn cũng không thể giả vờ như không nghe thấy.
Đời trước, tu vi của Nhạc Chí chỉ dừng ở Kết Đan, nên việc “làm sao để Nguyên Anh bậc Tám thăng tiến thành Nguyên Anh bậc Chín một cách suôn sẻ”, hắn không thể đưa ra lời khuyên hữu ích nào.
Hắn chỉ có thể nghiêm mặt, khẩn khoản đáp: “Chỉ cần tu luyện thêm nữa, hẳn ngài có thể đột phá Nguyên Anh bậc Chín thôi.”
Vẻ âu sầu trên mặt Tần Thái Hòa vơi đi chút đỉnh: “Lời này dễ nghe làm sao, đa tạ đã an ủi, hiện giờ lòng ta đã nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“…”
Hai người đi xa hơn, Nhạc Chí chợt nhận ra chân đã mỏi nhừ, Ma giới cách nơi đây hơn ngàn dặm, nếu cứ đi bộ thế này, chắc chắn hắn sẽ gục ngã trên đường mất.
Nghĩ đến việc trở thành Tu giả đầu tiên gục ngã vì phải cuốc bộ đường dài, Nhạc Chí không hề thích thú chút nào, hắn nghĩ bọn họ nên mượn sức của linh thú thì hơn.
Nhạc Chí triệu hồi Tất Phương điểu.
“Từ đây đến Ma giới còn khá xa, không bằng chúng ta cưỡi linh thú đi.” Hắn đề nghị.
“Được lắm.”
Nhạc Chí đợi một lúc lâu, không kiềm được phải hỏi: “Chân nhân, linh thú của ngài đâu?”
Nếu hắn nhớ không lầm, Tần Thái Hòa không phải Kiếm tu, nên cũng phải dùng linh thú thay cho việc cuốc bộ.
Y cho tay vào trong tay áo, lục lọi một lúc mới móc ra một con gì đó đen trùi trũi như con chuột bé.
“Đây là Hỏa Quang, rất mạnh khi gặp lửa, là linh thú của ta.”
“…”
Nhạc Chí tưởng tượng cảnh Tần Thái Hòa đặt mình ngồi trên người lão chuột bé tẹo này, quả thật là làʍ t̠ìиɦ làm tội Hỏa Quang thú.
Thế nên cuối cùng, hai người cùng ngồi chung trên Tất Phương điểu.
Ma giới nằm ở
vùng mây tía*
phương Bắc, có bốn tòa chủ thành và vô số phụ thành, bị cai quản bởi bốn vị Ma Tôn, mỗi vị cát cứ một thành.
*Vùng mây tía: Lúc hoàng hôn, mây nhuốm màu đỏ tía dưới nắng chiều.
Thẩm Mạn và Tần Tô dám phản bội trốn khỏi U Thảo Tông, đầu nhập Ma Tông, chắc chắn là có kẻ trợ giúp, mà cha của Thẩm Mạn là Thẩm Kỳ Ngọc cũng là một ma đầu, vậy kẻ đã trợ lực cho hai người phải chăng chính là Thẩm Kỳ Ngọc?
Nếu thế, xem ra muốn tìm được Thẩm Mạn, trước tiên phải tìm Thẩm Kỳ Ngọc.
Từ trước đến nay, Chính đạo và Ma đạo vốn không qua lại với nhau, tin tức không liên thông, nên Nhạc Chí cũng không biết được Thẩm Kỳ Ngọc ở tòa thành nào.
Suy nghĩ một chút, Tần Thái Hòa quyết định đến thành Viêm Dương, đây là tòa chủ thành đầu tiên, khá gần với thành Mộng Hàn của Tiêu Dao Tiên Tông.
“Phải thâm nhập từng bước một, Thái Hòa Chân nhân quả nhiên mưu tính sâu xa.” Nhạc Chí nói.
“Nếu bị phát hiện, lúc chạy trốn cũng dễ dàng hơn.” Y đáp.
“…”
Sau hai ngày vượt mây, Tất Phương điểu đáp xuống một nơi cách thành Viêm Dương chừng mười dặm.
Trên người Tất Phương điểu có tiên khí quá nồng, nếu tiến đến gần hơn chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nhạc Chí và Tần Thái Hòa đi dưới ánh hoàng hôn về phía thành Viêm Dương, cả hai cùng ẩn giấu đạo khí trên người.
Khi đến thành Viêm Dương, trời đã sập tối. Hai người bèn tìm một quán trọ để nghỉ chân.
Ma tu có tâm tình tùy tiện, thích sự xa hoa, ngay cả một quán trọ cũng rất hoa lệ.
Nhạc Chí nằm trên giường của quán trọ, dưới thân là cảm giác mềm như bông, đã vài chục năm qua hắn không được ngủ trên chiếc giường mềm mại thế này, nên cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Cộc, cộc, cộc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhạc Chí cọ cọ vào nệm giường mềm mại, tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nhỏm dậy ra mở cửa. Tần Thái Hòa đứng bên ngoài, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt y giữa bóng đêm.
“Chân nhân muốn đột nhập phủ Ma Tôn vào ban đêm sao? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, sao không nghỉ thêm một đêm, ngày mai hẵng bàn tính biện pháp?” Nhạc Chí nói, mặt khác hắn cũng không nỡ rời xa chiếc giường êm ái kia.
“Có con gián.”
“…”
“Phòng của ta có con gián, ta ngủ không được.” Tần Thái Hòa nói.
“… Giẫm chết nó đi.” Nhạc Chí đáp.
“Người tu đạo phải có đạo tâm, không thể tùy tiện sát sinh.” Tần Thái Hòa nói, lời lẽ đường hoàng chính đáng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhạc Chí cạn lời.
“Phòng của các hạ hướng về phía mặt trời, chắc chắn là sạch sẽ hơn.”
“Thế nên?”
“Nên ta và các hạ cùng ngủ nhé.”
“…”
Thế là chiếc nệm bông mềm mại phải chứa cả hai người, Nhạc Chí đau lòng quá, nhưng nghĩ lại thì người bên cạnh là bậc cao thủ trong giới Tu Chân, nên hắn đành nhịn nỗi bức xúc muốn đá y xuống giường, cắn răng dỗ mình đi vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng, khi Nhạc Chí tỉnh giấc, tinh thần rất sảng khoái.
Ma tu thích sự phóng túng, nên phong tục nơi đây cũng rất cởi mở, trên đường đi, các ma nữ ăn mặc quần áo rất kiệm vải, càng đi càng thấy ngượng mắt.
“Chúng ta đi đâu đây?” Nhạc Chí hỏi.
Tần Thái Hòa chặn đường một ma nữ yêu mị, hỏi: “Ở thành Viêm Dương này, nơi nào náo nhiệt nhất?”
Ma nữ liếc y với ánh mắt lẳиɠ ɭơ: “Khuê phòng của nô gia thϊếp náo nhiệt nhất đó, tiểu lang quân chàng đây có hứng thú không nào?”
Tay Tần Thái Hòa thình lình lao ra, dừng ngay tại đan điền của cô nàng, ma nữ cảm thấy đan điền đau xót, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vã cầu xin: “Xin đại nhân tha mạng.”
“Chỗ nào náo nhiệt nhất?”
“Phố Tây ạ.” Ma nữ nói.
Tần Thái Hòa gật đầu, xoa xoa đầu ma nữ, dịu dàng nói: “Ngoan.” Rồi y lập tức quay lưng, cùng Nhạc Chí đi đến phố Tây.
Nơi nào càng náo nhiệt, càng dễ dàng thám thính thông tin.
Chỉ cần lượn lờ vài vòng quanh phố Tây, bọn họ đã thu thập được một vài tin tức.
Chủ nhân thành Viêm Dương là Viêm Nguyệt Lão Tổ, có tu vi ở giai đoạn Phân Thần.
Viêm Nguyệt Lão Tổ có gương mặt hòa ái, trông thì đoan chính đó, nhưng thật ra là kẻ thâm sâu nhất trong số bốn vị Ma Tôn.
Viêm Nguyệt Lão Tổ thích sưu tập mỹ nhân, trong phủ thành chủ có vô số mỹ nữ.
Viêm Nguyệt Lão Tổ có hai thủ hạ đắc lực, một vị là Linh Ngọc công tử, một vị là Bình Nhập công tử.
“Ngài nghĩ liệu Linh Ngọc công tử có phải là Thẩm Kỳ Ngọc không?” Nhạc Chí hỏi.
“Phải thấy mới biết được.”
Mới phút trước Nhạc Chí và Tần Thái Hòa đang ở giữa đám đông người, trong chớp mắt lại nhận ra đám người xung quanh đã biến mất.
Mọi người đồng loạt hướng đến giữa con phố, dường như đang tranh nhau gì đó.
Tần Thái Hòa thấy thế, cũng không hề do dự mà chen vào trong đám người đó, Nhạc Chí chỉ có thể bám sát y.
Lúc đến gần mới thấy, hóa ra là một cỗ xe ngựa đang đi giữa phố.
Cỗ xe đó cực kỳ xa hoa, trên thân kiệu khắc hình
bách điểu triều phụng*, dường như ánh lên những tia sáng lấp lánh, linh thú dẫn đường cũng là loài thượng đẳng.
*Bách điểu triều phụng: Trăm loài chim nghênh đón Phượng hoàng. Là một đề tài được khai thác trong lĩnh vực nghệ thuật, thể hiện sự quyền uy, cao quý, thường lưu hành trong giới quý tộc, vương thất.
Gió nhẹ thổi qua, mảnh rèm xe ngựa thoáng nhấc lên, để lộ ra một cô gái có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ngồi trong xe, chỉ nhìn lướt qua cũng đủ làm say đắm lòng người.
“Đây là mỹ nhân mới được thành chủ mang về à?” Có người hỏi.
“Nghe nói vị mỹ nhân này sống trong tiên sơn, ăn mật hoa, tẩy rửa dưới tinh hoa nhật nguyệt, nên da thịt trắng nõn nà như tuyết, vẻ đẹp không ai sánh bằng.”
“Thành chủ đại nhân quả là có diễm phúc!”
“Có điều nghe nói người đẹp này không phải để thành chủ thưởng thức.” Đột nhiên có người nói.
“Thế thì là ai? Thành chủ vốn không xem ba vị Ma Tôn khác ra gì, người có thể khiến thành chủ phải dâng mỹ nhân là ai chứ?” Có kẻ hiếu kỳ hỏi.
“Chính là Yêu Chủ đại nhân của Yêu Tông, ta còn nghe nói mấy ngày nữa, Yêu Chủ đại nhân sẽ đến thành Viêm Dương này.”
Cả đám người đồng thanh “ồ” lên.
Tuy Tam tông Nhân, Yêu, Ma không có phân tranh, mỗi bên cát cứ một phương, nhưng cũng không có qua lại gần gũi.
Người tu chính đạo và Ma tu vốn không hợp nhau, Yêu tu là phe trung lập, chính là một dạng kiềm chế lẫn nhau. Ngay cả việc Tất Cảnh đến U Thảo Tông, cũng là xuất hành trong âm thầm.
Hiện nay Tất Cảnh đến Ma Tông, lại phô trương thanh thế rình rang, Ma Tôn còn cống nạp mỹ nhân, ý đồ lấy lòng rõ rành rành, tình huống này rất bất lợi đối với người theo chính đạo.
Tần Thái Hòa nghĩ đến việc này, Nhạc Chí cũng vậy.
“Ta cần báo với sư huynh.” Y nói.
Nhạc Chí gật đầu, hai người tách khỏi đám đông, tìm một nơi vắng vẻ, Tần Thái Hòa viết thư, lấy hạc giấy làm phương tiện trung chuyển, dùng nó giao thư đến tay Tần Thái Sơ.
“Yêu Tông có vô số thủ hạ Yêu tu, Yêu Chủ cũng đã bước vào giai đoạn Phân Thần từ chục năm về trước, nếu quả thật Yêu Tông và Ma Tông liên kết với nhau, chúng ta phải làm sao đây?” Tần Thái Hòa hỏi.
“Sao bây giờ?” Nhạc Chí cũng rất hoang mang.
Một lúc lâu sau, y nói: “Gϊếŧ Tất Cảnh, rồi vu cho Ma Tông thì sao?”
“Gϊếŧ y à?” Nhạc Chí lặp lại lời này, bần thần cả người.
“Thôi, có lẽ không nghiêm trọng đến thế đâu, ai cũng biết Yêu Chủ thích mỹ nhân, có lẽ hắn chỉ đến vì vị mỹ nữ thưởng gió ngậm sương này thôi.”
Vì Yêu Chủ sắp đến, vẻ xa hoa tráng lệ của thành Viêm Dương lại càng rực rỡ hơn.
Ma Tôn hạ lệnh: Yêu Chủ đã đến, cả thành hoan nghênh.
Rồi Ma Tôn lại bổ sung: Nếu có kẻ nào lọt được vào mắt Yêu Chủ, trong số pháp bảo của ta, muốn lấy gì cũng được.
Thế là nơi nơi trong thành đều giăng đèn kết hoa, trên đường giai lệ tấp nập, dù là nam hay nữ, quần áo trên người cũng ít ỏi hơn hẳn.
Có người vui, ắt có kẻ buồn.
Vì Yêu Chủ đến, nên phòng thủ trong thành Viêm Dương lại thêm nghiêm ngặt, bọn họ không có cơ hội thâm nhập vào phủ thành chủ, nên không sao biết được vị Linh Ngọc công tử kia liệu có phải là Thẩm Kỳ Ngọc hay không.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã đến ngày Yêu Chủ giá đáo.