Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân

Chương 28: Yêu sai người

Nhạc Chí không màng đau đớn ở cằm, hắn quay đầu qua, gay gắt nhìn đăm đăm vào Tất Cảnh.

Nhìn gương mặt trước mắt, Nhạc Chí chợt nhớ lại, hơn bốn trăm năm trước, hắn thoáng thấy một chút tàn ảnh trong gương Càn Khôn.

Dung mạo phi phàm, tuấn mỹ vô song.

Chỉ một khoảnh khắc chạm mắt mà khắc ghi sâu nặng trong lòng. Có lẽ, đó là vừa gặp đã yêu.

Rồi sau đó, xuất hiện một người cùng hắn vào sinh ra tử, người đó chở che hắn mọi lúc mọi nơi, hệt như những câu chuyện tâm đầu ý hợp xa xưa nơi trần thế. Nhờ chủ nhân Bách Hương Lâu, hắn biết được dung mạo của người ta, nhận ra người đó giống hình ảnh xuất hiện trong gương Càn Khôn ở cửa vào Liễu giới như đúc.

Lòng hắn rạo rực niềm vui, nghĩ rằng đó là duyên phận, sau đó mới vẽ một bức tranh của mình rồi nhờ cậy chủ nhân Bách Hương Lâu gửi đến ý trung nhân.

Sau khi rời khỏi Liễu giới, hắn cứ khắc khoải đợi mong người ấy đến Linh Tiên Tông tìm mình, ngày lại qua ngày, chỉ trong chốc lát đã hai trăm năm đằng đẵng trôi.

Khi gặp lại, hắn mới biết người ta là Tất Cảnh, Yêu Chủ của Vạn Yêu Tông. Yêu Chủ phong lưu thế nào, cả thiên hệ đều biết, ngay cả hai vị nam sủng cũng là mỹ nhân tuyệt trần.

Thế là hắn ghen ghét, ghen ghét mỹ nhân trong lòng y, cũng hận y, hận y lãng quên mình, nên mới chuốc y ăn Ký Tình Đan.

Sau đó là chuỗi ngày lưu luyến vấn vương.

Tất Cảnh ở Liễu giới tuy lạnh lùng, nhưng lại đối đãi với hắn ân cần biết bao, sau đó y sủng ái mỗi mình hắn suốt hai trăm năm, cũng dịu dàng khôn xiết.

Hắn chưa bao giờ nghĩ Tất Cảnh sẽ biến thành bộ dạng này, hay có lẽ, đây mới chính là bộ mặt thật của y.

Là do trước đây hắn không chịu tin mà thôi.

Nhu tình trong mắt Nhạc Chí càng lúc càng lạnh nhạt, cả trái tim cũng rỗng tuếch.

“Yêu Chủ đại nhân, chẳng lẽ vị phu nhân kia không thỏa mãn nổi ngài, nên ngài mới tìm đến Bách Thảo Viên này sao?” Hắn chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tất Cảnh, giọng nói cũng pha vẻ châm biếm.

Tất Cảnh bị ánh mắt bi thương đó nhìn mà lòng run rẩy, y đột ngột buông người trước mắt ra, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng loạn.

Y chưa từng hoảng loạn như thế.

Tất Cảnh thình lình lùi về sau vài bước, y phải dựa vào bức tường mới đứng vững được.

“Ai cũng bảo Yêu Chủ yêu cái đẹp, nhưng tại hạ đã không phải nữ nhi, lại chẳng xinh đẹp gì, vậy mà Yêu Chủ đại nhân lại đói khát đến mức tùy tiện vơ bừa ư?” Sự châm chọc trong giọng nói của Nhạc Chí càng lúc càng sâu cay.

Tất Cảnh không đáp lời, y liếc nhìn hắn, rồi đẩy cửa bỏ đi.

Nhạc Chí nhìn nơi cửa vào không còn bóng người, hắn đờ đẫn một lúc lâu, rồi đột nhiên cười phá lên.

“Ha ha…”

Cuối cùng thì mình mê muội cái gì cơ chứ?

Vài chục năm trước, lúc hắn sống lại trong thân thể Nhạc Thuật, trong lòng chỉ có một nguyện vọng là đoạt lại ái nhân.

Mà hiện giờ hắn lại bắt đầu hoang mang. Nhạc Chí lấy đá Thất Sắc ra theo bản năng, hắn nhận ra ánh sáng của nó dường như yếu đi một chút.

Lòng Nhạc Chí đầy phiền não, chợt hắn cảm thấy trong đan điền có một luồng chân khí rối loạn, từng cơn đau đớn ập đến.

“Dược đồng ngoan, ngươi hóa thành cầm thú sao? Dọa Yêu Chủ bỏ đi mất rồi.”

Diệp Quang Kỷ đứng ở cửa, nói với vẻ khoa trương.

Nhạc Chí đã ngừng cười từ lâu, hắn chỉ nhìn gã với vẻ mặt vô cảm.

“Tuổi còn nhỏ, ánh mắt nên trong sáng vô tư lự một chút.” Diệp Quang Kỷ tận tình khuyên bảo.

Nhạc Chí trừng mắt liếc gã, hắn không thèm để ý nữa mà ngồi lại trên giường, lấy Đan thư ra đọc. Chỉ có việc đọc Đan thư mới bình ổn được sự bức bối trong lòng hắn.

“Không đáng yêu gì cả.” Diệp Quang Kỷ lắc đầu nói, rồi gã thấy Nhạc Chí không thèm đếm xỉa tới mình, đành tiu nghỉu bỏ đi.

Những ngày sau đó rất yên bình, ngoại trừ việc Diệp Quang Kỷ cứ dăm ba bữa lại tới làm phiền hắn.

Nhạc Chí đã bắt đầu luyện Chuyển Nhan Đan, hắn thường xuyên ở lì trong bí cảnh Thất Sắc Thạch tận mấy tháng, thậm chí là mấy năm.

Đối với hắn, bên trong bí cảnh tốt đẹp hơn bên ngoài biết nhường nào.

Vì trong đó không có Diệp Quang Kỷ.

Nhạc Chí mang theo Khâm Ly đi vào, vì Tất Phương điểu vốn là linh thú thượng đẳng, nên việc ở trong bí cảnh cũng khiến tu vi tăng tiến rất nhanh.

Khi tu luyện trong bí cảnh, lúc nhập định thì thấy ngày tháng trôi mau, nhưng những ngày bình thường lại rất buồn chán, lúc này ngay cả Tất Phương điểu cũng không còn phiền nhiễu nữa.

Linh thú đã nhận chủ nên giữa bọn họ có khế ước, nhưng vì tâm trí của Tất Phương điểu còn quá non nớt, nên sự liên thông giữa một người một thú vẫn không đủ linh hoạt.

Nhưng hiện tại, tu vi của Khâm Ly mỗi ngày một tăng, tâm trí cũng dần được khai sáng, nên có thể liên kết với chủ nhân thuận lợi hơn. Quan hệ giữa Nhạc Chí và nó cũng thân thiết hẳn lên.

Một ngày nọ, Nhạc Chí từ thế giới bên ngoài trở vào, bỗng nghe trong động phủ của mình có tiếng con nít khóc nỉ non.

Nhạc Chí kinh hãi, hắn vội vàng chạy vào, thì thấy trên giường có một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm. Đứa bé nằm ngửa mặt, nó khoác một cái yếm màu lửa đỏ, đang múa may đôi tay giữa khoảng không.

Hắn hạ ánh mắt xuống dưới.

Là một bé trai.

Theo bản năng, Nhạc Chí nhìn vào bụng mình, thấy vẫn phẳng lì.

Cho tới ngày hôm qua, bụng hắn vẫn phẳng như thế, nên chắc chắn đứa bé này không có quan hệ gì với hắn. Chẳng lẽ nó được sinh ra từ linh khí đất trời ư?

Nhạc Chí đi đến, đứa bé cũng thấy Nhạc Chí, nó bò ngay về phía hắn.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Chí tiếp xúc với một đứa trẻ con, hắn cũng không biết nên cư xử ra sao, chỉ có thể ngồi cứng đơ, mặc cho nó bò lên người.

Cuối cùng nó bò lên vai hắn, lảo đảo lắc lư đứng lên.

Theo trí nhớ thì, dường như cũng có thứ gì đó thích đứng trên vai hắn…

Trong nháy mắt, Nhạc Chí nghĩ ra điều gì, sắc mặt sa sầm, hắn quay đầu nhìn đứa trẻ.

Một tiếng “phốc” vang lên, đứa bé bỗng hóa thành một thứ gì đó đầy lông vũ, rồi té từ trên vai hắn xuống.

Tất Phương điểu có thể hóa thành hình người, Nhạc Chí rất vui mừng.

Việc tốt đến liên tiếp, vài ngày sau, hắn nhận thấy Chuyển Nhan Đan cũng sắp được luyện xong, hắn xem lại thời gian, chợt nhận ra đã chín năm trôi qua.

Kim đan nằm trong tay Nhạc Chí, hắn chăm chú nhìn viên đan dược, nhưng lại cất trong người, không lập tức ăn vào.

Nhạc Chí vừa ra khỏi bí cảnh, bỗng có một thứ gì đó trăng trắng nhào vào trong ngực hắn.

Nhạc Chí nhìn xuống chỏm đầu của Diệp Quang Kỷ, hắn chợt thấy đau đầu quá.

“Diệp Quang Kỷ, buông tay ra!”

Diệp Quang Kỷ ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu ta buông ra, ngươi không được bỏ trốn đó.”

Nhạc Chí gật đầu, gã mới yên tâm bỏ hắn ra.

“Ai cũng nói ngươi là người của Bách Thảo Viên của ta, mà không thấy bóng dáng đâu cả.” Gã rầu rĩ nói.

“Ta muốn tu luyện.” Nhạc Chí đáp.

“Tu luyện thì cũng không thể bỏ mặc sư thúc của mình chứ!”

“… Lần sau ta luyện đan, sẽ ném ngài vào trong lò luyện luôn thể.”

“…”

“Mấy năm nay, gã Yêu Chủ đó cứ đến tìm ngươi hoài, hay là giữa các ngươi có bí mật nào đó không thể cho ai biết?” Hai mắt Diệp Quang Kỷ lóe sáng, hiếu kỳ hỏi.

Hẳn là lão già này đã buồn chán lâu lắm rồi.

Nghe được hai chữ “Yêu Chủ”, Nhạc Chí hơi bất ngờ.

“Y đến U Thảo Tông cũng đã hai mươi năm, dược tính của Ký Tình Đan trên người đã giải được chưa?” Hắn hỏi, không kiềm chế được mà siết chặt đôi tay lại.

“Đương nhiên rồi, còn dám nghi ngờ Đan thuật của lão phu.” Diệp Quang Kỷ nói chắc nịch.

Một tiếng “ách” vang lên, hai người cùng nhìn về phía chiếc giường, thì thấy một đứa trẻ trắng trẻo múp míp.

Mỗi ngày, Tất Phương điểu sẽ hóa thành hình người trong nửa canh giờ, việc này chỉ có Nhạc Chí biết, còn Diệp Quang Kỷ thì vẫn chưa.

Gã nhào đến, ôm đứa bé vào trong ngực: “Lâu quá không gặp, không ngờ ngươi lại có con lớn đến vậy…”

Đứa nhỏ rơi vào tay Diệp Quang Kỷ, lập tức khóc ầm long trời lở đất.

Nhạc Chí đau đầu quá, bèn đuổi cả hai ra ngoài. Diệp Quang Kỷ có đứa bé rồi nên không quấn lấy hắn nữa, gã đủng đỉnh ôm nó đi mất.

Nhạc Chí có được sự thanh tĩnh, mới lấy Chuyển Nhan Đan trong l*иg ngực ra.

Trên bàn có đặt một tấm gương đồng, Nhạc Chí nhìn khuôn mặt trong gương, tuy rất tầm thường nhưng khuôn mặt này đã theo hắn suốt hai mươi năm nay.

Hắn vuốt ve gương mặt đó, nhỏ nhẹ thủ thỉ: “Nhạc Thuật… Cầu cho kiếp sau của ngươi được bình an phú quý.”

Hắn nuốt đan dược vào. Đan dược tan ngay khi vừa vào miệng, hóa thành xương tủy và máu thịt.

Chỉ một lát sau, Nhạc Chí cảm thấy nơi sâu nhất trong thân thể nhói lên, rồi từng cơn đau đớn dồn dập từ trong ra ngoài, càng lúc càng dữ dội.

Hắn cuộn người lại thành một khối, chờ đợi đau đớn qua đi.

Không biết đã qua bao lâu, cơn đau từ từ biến mất, cả người Nhạc Chí đầm đìa mồ hôi, cơ thể rã rời. Hắn nằm ngửa mặt lên trời chờ sức lực dần khôi phục, rồi gượng ngồi dậy đi lấy gương đồng.

Trong gương là dung mạo mà Nhạc Chí vô cùng quen thuộc, vốn đã theo hắn suốt mấy trăm năm, nhưng giờ lại thấy hơi xa lạ.

Hắn vuốt ve gương mặt của mình từng li từng tí, này là mi cong, mắt biếc, môi hồng, chính là dung nhan hiếm thấy trên đời, đẹp hơn biết bao nhiêu lần so với gương mặt bình thường của Nhạc Thuật.

Nhạc Chí ngẩn người nhìn gương mặt trong gương một lúc lâu, mãi đến lúc từ ngoài cửa vang lên một tiếng khóc nức nở pha lẫn giọng nam thâm trầm.

“Đứa nhỏ này là con ai?” Là giọng của Tất Cảnh.

“Dược đồng của ta quá sức lợi hại, không nói không rằng mà cho ta một đồ tôn, đúng là… Lão phu thiệt vui mừng quá đi.” Hiển nhiên là Diệp Quang Kỷ rất đắc ý.

“Nhạc Thuật ư?” Giọng Tất Cảnh lạnh lẽo hẳn.

“Đương nhiên, chỉ có mỗi hắn là thông minh, coi được được một chút.” Diệp Quang Kỷ ta thán, “Này, Yêu Chủ đại nhân, ngài làm gì đó?”

Gã bất chợt lớn giọng.

“Muốn hại đồ tôn của ta à, đừng có mơ!”

Giọng nói của gã u ám dần, rồi sau đó, tiếng đánh nhau vang lên.

Nhạc Chí nhìn ra ngoài theo kẽ hở giữa cửa, mắt thấy không sót điều gì, nhưng hắn cũng không bận tâm mà vẫn tiếp tục ngồi bất động.

Tiếc rằng hắn bất động, không có nghĩa là ai cũng không động hắn.

Hai người ngoài kia giao đấu quá kịch liệt, nhà tranh của Nhạc Chí lung lay như sắp đổ, tranh thủ trước lúc nó hoàn toàn đổ sập, hắn chạy vụt ra ngoài.

Cuối cùng vẫn là Tất Cảnh lợi hại hơn, đứa bé nằm trong ngực hắn, y giơ tay toan chụp lên đầu nó.

Một chưởng này mà tung ra thì mệnh của Khâm Ly đi đứt.

“Tất Cảnh, dừng tay!” Nhạc Chí kêu lên.

Tất Cảnh nghe giọng nói đó, tay khựng lại, y quay đầu, lúc thấy rõ diện mạo của Nhạc Chí, cả người bỗng ngây dại.