Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân

Chương 11: Gặp mà không hay

Thấy Thẩm Mạn trưng bộ mặt tăm tối, Nhạc Chí lập tức ngẫm lại xem hắn đã đắc tội y lúc nào.

Từ khi trở thành Nhạc Thuật, hắn vẫn luôn tuân thủ khuôn phép như trước, mới chỉ nói một câu “sớm sinh quý tử”, tại sao lại đắc tội y cơ chứ?

Lẽ nào y cảm thấy con cái là trói buộc, không muốn sớm có con à?

Thẩm Mạn một lòng hướng đạo, hẳn không cam lòng chịu nhiều trói buộc như thế chăng?

Vẻ mặt Nhạc Chí như đã sáng tỏ: “Việc tu luyện quan trọng hơn, chuyện con cái để sau cũng được.”

“…”

Nhạc Chí cảm thấy dường như mặt Thẩm Mạn lại sa sầm hơn nữa, hắn đoán sai à? Tâm tư tên này khó đoán quá, hắn ấm ức trong lòng, thế là không nói nữa, xụ mặt, lặng thinh xoay người bỏ đi.

Lần này trở lại Bách Thảo Viên, Nhạc Chí bắt đầu bế quan tu luyện.

Thu qua đông tới, lúc hắn trở thành Luyện đan sư cấp Ba thì Diệp Quang Kỷ vẫn nằm ì trên giường như cũ.

“Nhạc Thuật.”

Nhạc Chí ngẩng đầu thì thấy Thẩm Mạn đứng ở cửa, vẫn một thân áo trắng như xưa.

Trước đây Thẩm Mạn đã nói y sẽ đính ước vào một tháng sau, tính ra hiện tại cũng vừa qua một tháng, vì sao lại xuất hiện ở Bách Thảo Viên?

Nhạc Chí khó hiểu nhìn y.

“Đệ ru rú một mình trong Bách Thảo Viên này không buồn sao?” Y hỏi.

Nhạc Chí im lặng liếc cái xác Diệp Quang Kỷ đang chễm chệ trên giường, nghĩ thầm đâu phải chỉ có mỗi mình hắn.

“Đương nhiên không vui vẻ như việc thành thân của huynh rồi.” Hắn đáp.

“Gần đây không có ngày tốt, chuyện thành thân phải dời lại.” Thẩm Mạn nói.

“… À.”

“Muốn đi dạo một chút không, nghe nói có một nhân vật lớn đã đến Bà Sa Phong đấy.” Y đề nghị.

Đường Kỳ Chân nhân vốn đã là một nhân vật lớn rồi, người có thể xem là quan trọng nữa cũng chỉ có các vị Tông chủ mà thôi.

Nhạc Chí không có hứng thú với mấy vị tai to mặt lớn đó, cho nên chỉ hững hờ liếc Thẩm Mạn, hỏi với vẻ không mấy hào hứng: “Quan trọng đến mức nào?”

“Giới Tu Chân có năm Đại tông, bốn tông là Nhân tu, chỉ có một tông là Yêu tu, người đến chính là chủ nhân của Yêu tông, Tất Cảnh.” Y đáp.

Nhạc Chí ngẩng phắt đầu lên, trên mặt là vui mừng và thống khổ đan xen, gương mặt vốn không ưa nhìn nay nhăn nhúm vặn vẹo lại, trông càng thêm xấu xí.

Thẩm Mạn rất ít khi nhìn thấy Nhạc Chí có sự biến đổi cảm xúc lớn đến thế, giờ lại thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của hắn, y cảm thấy vô cùng quái dị.

“Nhạc Thuật.”

“Nhạc Thuật!”

Thẩm Mạn liên tục gọi vài tiếng, Nhạc Chí mới tỉnh hồn lại, sắc mặt đã hơi tái đi, hắn ngơ ngác nhìn y.

“Đệ không khỏe à?” Y hỏi.

Nhạc Chí cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ khó xử: “Không biết vị nhân vật này trông như thế nào.”

“Hay chúng ta đến xem thử?” Thẩm Mạn nói.

Ánh mắt Nhạc Chí sáng lên, hắn đứng bật dậy, đi tới trước gương, sửa lại vạt áo và tóc. Sau một lúc lâu, hắn xoay gương mặt u sầu nhìn Thẩm Mạn: “Bộ dạng của ta có phải rất khó coi hay không?”

Thấy y không đáp, Nhạc Chí lại dùng chiếc trâm màu ngọc bích vấn tóc lên, để lộ gương mặt.

“Thế này thì sao?” Hắn dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Mạn.

Người trước mắt giống hệt cô vợ nhỏ mong gặp trượng phu, bỏ công sắm sửa quần áo và trang sức. Thẩm Mạn nghĩ đến đây, cảm giác quái dị trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

“…”

Mặt tròn vo, ngũ quan mờ nhạt, tướng mạo bình thường xấu xí, bả vai Nhạc Chí sụp xuống.

Hắn đã không hy vọng gì vào việc bộ mặt này có thể hấp dẫn Tất Cảnh…

Nhạc Chí xõa tóc che hơn phân nửa mặt, có lẽ dáng vẻ này tốt hơn. Gương mặt này bị lộ ra càng nhiều thì càng hỏng chuyện.

Trước đây hắn thích mặc áo đỏ nhất, nhưng hiện tại nếu mặc màu này sẽ giống hệt tên hề. Hắn bèn chọn một bộ quần áo nhạt màu, mặc vào rồi kéo Thẩm Mạn đi.

Đỉnh Bà Sa có ba động phủ lớn, gọi là

Vạn Vô, Ngàn Vô và Trăm Vô*.

*Vạn Vô, Ngàn Vô, Trăm Vô: Vạn lần không, ngàn lần không, trăm lần không.

Vạn Vô động phủ là nơi cư ngụ của Đường Kỳ Chân nhân. Ở đó, dù là suối nhỏ nước luồn, hoặc hang đá vách núi, dù là tiết xuân nắng ấm, hay ngày hè chói chang, tất cả đều biến đổi tùy vào ý nghĩ của ngài.

Ngàn Vô động phủ có bốn mùa như xuân, phong cảnh tú lệ, là một nơi cực kỳ thích hợp để tĩnh dưỡng và tu luyện.

Trong Trăm Vô động phủ lại là một vùng hoang mạc, mặt trời chói chang, thường dùng để trừng phạt đệ tử phạm quy.

Yêu Chủ Tất Cảnh đang ngự tại Ngàn Vô động phủ. Đường mòn mà Nhạc Chí và Thẩm Mạn đã đi qua trước đây gọi là Vô Biên Đạo.

Đường Kỳ Chân nhân đã thiết lập trận pháp ở Vô Biên Đạo, nên dù cùng một con đường, nhưng chỉ khi Đường Kỳ Chân nhân cho phép mới được ra vào Ngàn Vô động và Vạn Vô động, kẻ nào tự tiện xông vào sẽ đến Trăm Vô động phủ.

Nhạc Chí ngồi ở bên này đường mòn, mắt trông mong dõi theo bên kia.

Rõ ràng biết Tất Cảnh ở trước mặt, lại không thể đi đến, cũng không thể nhìn thấy người ta.

“Hay chúng ta trở về vậy.” Thẩm Mạn nói.

Dường như sau khi y nói ra việc Yêu Chủ đến viếng thăm, Nhạc Thuật lập tức trở nên bất thường.

“Huynh nói thử xem, chúng ta có bao nhiêu khả năng phá được trận pháp của Đường Kỳ Chân nhân?” Nhạc Chí mở to hai mắt, hỏi một cách nghiêm túc.

“Cũng bằng khả năng nhà ngươi trở thành tuyệt thế mỹ nhân đấy.”

Lời này không phải do Thẩm Mạn nói, Nhạc Chí quay đầu lại thì thấy gã quỷ lười Diệp Quang Kỷ đang đứng phía sau bọn họ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Quang Kỷ dưới ánh mặt trời.

Cả người toàn đồ đen, râu tóc che khuất mặt, mình mẩy gã từ dưới lên trên không nơi nào ánh sáng rọi qua được. Nhạc Chí nhìn mà lòng run rẩy.

“Ngài định đi đâu vậy?” Hắn hỏi.

“Ngàn Vô động phủ.” Diệp Quang Kỷ đáp.

Diệp Quang Kỷ chỉ thấy một cơn gió thổi qua, bên cạnh đã xuất hiện một người.

Nhạc Chí nắm chặt cánh tay gã, nhìn với đôi mắt trông mong: “Ta cũng đi nữa.”

Gã đi một bước, hắn lại tiến lên một bước, cứ như thế tiến tới cửa vào Ngàn Vô động phủ.

Nhạc Chí đột ngột buông tay ra, trên mặt hiện rõ vẻ do dự. Rõ ràng rất muốn gặp người đó, nhưng đến lúc sắp gặp được thật, lòng hắn lại đâm sợ hãi. Huống gì bộ dạng hắn hiện tại khó coi thế này…

Diệp Quang Kỷ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại: “Dược đồng, mau theo ta.”

Nhạc Chí cắn chặt răng, tiến đến bên gã.

Từ phía ngoài hắn thấy một động phủ, nhưng bên trong không phải hang động, đập vào mắt lại là một tòa nhà rất lớn.

Nhạc Chí theo sát Diệp Quang Kỷ, xuyên qua hành lang khúc khuỷu dằng dặc, sau đó dừng lại trước một căn phòng.

“Yêu Chủ quả nhiên phong lưu, đến U Thảo Tông của chúng ta làm khách mà còn mang theo mỹ nhân.” Diệp Quang Kỷ chớp chớp mắt nói.

Gã vươn tay gõ cửa.

“Bên ngoài là kẻ nào?”

Nhạc Chí nghe thấy âm thanh trầm thấp từ trong phòng truyền đến, trong lòng chấn động, là Tất Cảnh…

“Diệp Quang Kỷ.” Gã đáp.

“Mời vào.”

Diệp Quang Kỷ đẩy cửa vào, vừa trông thấy cảnh trong phòng thì sững người.

Người đàn ông nằm trên giường có ngũ quan góc cạnh, đẹp đẽ vô cùng, tóc đen rối tung bên tai, lại càng toát lên cảm giác phong lưu không thể che giấu, đôi mắt y hơi nheo lại, cười mà như không. Trong ngực y còn ôm một mỹ nhân, tóc nàng ta lộn xộn, mặt gợn xuân tình, thấy Diệp Quang Kỷ và Nhạc Chí, nàng ta thẹn thùng nhào vào l*иg ngực y.

Người đàn ông đó đúng là Tất Cảnh.

Trước khi Diệp Quang Kỷ hăm hở tiến vào, không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Quang Kỷ tủm tỉm cười nhìn Tất Cảnh.

Nhạc Chí nấp phía sau gã, răng cắn chặt môi, sắc mặt hơi tái đi.

Thấy cảnh tượng như vậy, Nhạc Chí nghĩ nếu xoay ngược thời gian, có lẽ hắn vẫn sẽ hạ Ký Tình Đan cho Tất Cảnh.

Mà hiện tại, hắn không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể đứng đó như trời trồng, ánh mắt gườm gườm dán trên người kia, mà người ta không thèm liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một lần.

“Mấy ngày nay ta đã tìm đọc các loại Đan thư, Ký Tình Đan chính là đan dược thượng đẳng, loại này tuy rằng lợi hại, nhưng cũng có thời hạn nhất định.”

Tất Cảnh buông người đẹp trong lòng ra: “Không phải chỉ là hai trăm năm thôi sao?”

“Không có gì là tuyệt đối.” Diệp Quang Kỷ nói.

“Vậy có biện pháp hay không?” Y hỏi.

“Nếu người đẹp trong lòng ngài không phải là kẻ đã lấy máu luyện đan, thì dược tính hẳn đã tiêu tan từ lâu rồi.” Gã nói.

Nếu dược tính của Ký Tình Đan vẫn còn, Tất Cảnh vẫn sẽ đang chung tình với người đó, chứ không thể phong lưu bừa bãi như vậy.

Trong phút chốc, sắc mặt Tất Cảnh trở nên vặn vẹo.

“Không phải là nàng.”

“Yêu Chủ, sau khi ngài trúng đan dược này đã qua bao lâu rồi?” Diệp Quang Kỷ hỏi.

Tất Cảnh không đáp.

“Thế tại sao ngài lại nghĩ rằng dược tính vẫn còn?”

“Tiện nhân kia xâm nhập vào cả trong giấc mộng, đó là ác mộng.” Y nói bằng giọng lạnh lẽo.

“Ngài thường xuyên mơ thấy hắn sao?” Gã hỏi.

“Hằng đêm khó ngủ, hắn giống như ác quỷ vậy.” Tất Cảnh đáp.

“Trước đây Tông chủ cũng từng nói qua, ta đã nắm rõ, loại đan dược này cũng không phải không có cách giải.”

“Đa tạ.”

Diệp Quang Kỷ nói xong, từ biệt rồi rời khỏi, đi một lúc mới phát hiện Dược đồng của mình vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Nhạc Thuật!” Gã gọi.

Nhạc Chí ngẩng đầu, thấy Tất Cảnh cũng đang nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt hắn còn khó coi hơn khóc.

Tất Cảnh vốn chỉ yêu mỹ nhân, thấy diện mạo của Nhạc Thuật, sắc mặt trầm xuống hẳn.

Nhạc Chí miễn cưỡng đứng lên, sau đó xoay người rời khỏi.

“Chờ đã!”

Đột nhiên hắn nghe được một tiếng nói vang lên từ sau lưng.