Bi kịch trên đời này, ngoại trừ việc muốn sống không được thì còn một loại nữa.
Ấy là muốn chết cũng không xong.
Tất Cảnh tuy vui giận thất thường, nhưng khi nói năng lại cân nhắc chặt chẽ.
Nếu Nhạc Chí không chết, tức là không còn cơ hội nữa.
Nên cái chết chính là lựa chọn duy nhất.
Nhạc Chí sống hơn ba trăm năm ròng, chỉ có mỗi Mục Sân là bằng hữu. Hắn một mực muốn chết, y cũng chiều ý, vứt mảnh ngọc ám hồn phách của hắn đi, chờ địa phủ tới đón.
Nếu Nhạc Chí còn thân thể, ắt hẳn có thể thấy nét cười trên mặt hắn, cười rất tự nhiên, không hề sợ hãi.
Sống hay chết, nói cho cùng chỉ là một khái niệm, nếu cái chết có thể mở ra cơ hội, thì cũng không quá đáng sợ.
“Thế nhân nặng vọng tưởng, đáng buồn làm sao!”
Nghe được một tiếng nói trầm vọng, ý thức sâu kín vốn đã vô cùng mỏng manh của Nhạc Chí dần tỉnh giấc, hắn trân trối nhìn ông lão râu tóc bạc phơ trước mắt.
“Tiểu tử này, nhà ngươi có
Thiên Đình*
đầy đặn, ấy chính là phúc tướng.”
*Thiên Đình: Một khái niệm của Nhân tướng học, là vùng giữa vầng trán, cho biết vận sự nghiệp và vận làm quan của một người. Người có vùng Thiên Đình cao, đầy đặn được cho là có cuộc đời êm đẹp, công danh thuận lợi.
“… Vãn bối chỉ là một mảnh hồn phách, thân thể đã không còn.” Cho nên đâu thể nào nhìn thấy Thiên Đình đầy đặn được… Nhạc Chí không nhịn được phải lên tiếng nhắc khéo.
“Lão phu nhìn thấu kiếp trước kiếp này, đương nhiên thấy được bộ dạng của ngươi rồi! Ta còn nhìn ra nhà ngươi có tiên duyên, tương lai chắc chắn có thể phi thăng thành tiên, nên mới đến giúp ngươi một tay.” Ông lão nói với mảnh ngọc.
“Vậy lão tiền bối có thấy được, kiếp sau của vãn bối liệu có tiên duyên hay chăng?” Hắn hỏi.
Không ngờ ông lão thật sự nhìn vào mảnh ngọc rất lâu.
“Đây đã là kiếp người cuối cùng của ngươi rồi, nếu đầu thai chuyển thế, tiên duyên này sẽ không thành.”
“Vãn bối không muốn thành tiên, hãy để vãn bối chết đi.”
“Không được, ngươi và lão phu vốn có duyên, không thể chết!”
“Nhưng vãn bối muốn!”
“Không thể!”
“…”
Hồn phách Nhạc Chí lại yếu hơn một chút.
“Vậy vãn bối phải làm gì?”
“Thể xác trước đây của ngươi nhuốm tử khí quá nặng, phải đổi thân thể mới.” Ông lão lên tiếng.
Đầu thai chuyển thế thì phải chuyển xác, lại phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, cắt đứt chuyện xưa.
Nhạc Chí sợ mình sẽ phải quên Tất Cảnh.
Sao hắn có thể quên người ấy được?
Chiếm giữ thân xác người khác nghĩa là không phải chuyển thế, nếu Tất Cảnh biết, chắc chắn sẽ không tiếp nhận hắn.
Nhạc Chí suy nghĩ thật lâu.
Nhưng giữa việc phải quên đi Tất Cảnh, với việc thay đổi thân thể rồi đợi vài chục năm nữa đi tìm y, mà khi đó Tất Cảnh chưa chắc sẽ phát hiện, thì đương nhiên việc sau tốt hơn rồi.
Lòng Nhạc Chí đã có câu trả lời.
“Xin hỏi cao danh quý tánh của tiền bối là gì?” Hắn hỏi.
“Ngươi đã nghe danh Đường Kỳ Chân nhân chưa?” Ông lão hỏi.
Nhạc Chí biết Đường Kỳ Chân nhân chính là Tông chủ U Thảo Tông. Nhưng theo lời đồn thì Đường Kỳ Chân nhân tuổi trẻ thành danh, tài mạo xuất chúng cơ mà, sao lại là một ông lão được?
“Hóa ra tiền bối là Đường Kỳ Chân nhân.” Trong lời nói của hắn mang theo sự cung kính.
Chỉ những việc liên quan đến Tất Cảnh, Nhạc Chí mới làm trái đạo lý. Còn những việc khác, hắn vẫn rất nghiêm ngặt tuân theo đạo lễ.
“Lão phu là sư phụ của tiểu tử Đường Kỳ đó.”
“…”
Vậy ra đây chính là Huyền Linh Thánh tổ, là người tu đạo duy nhất của Nhân giới đã phi thăng trong suốt nghìn năm qua, là người có thuật Đan tu tuyệt thế vô song.
Thân phận thần tiên này đương nhiên không kẻ nào dám mạo nhận, nên Nhạc Chí cũng không hoài nghi được.
“Vậy xin thỉnh cầu tiên nhân giúp vãn bối tìm một thân thể tốt một chút.” Hắn nói.
“Đương nhiên rồi.”
Thần hồn của Nhạc Chí vốn mỏng manh, sự vật xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ.
Nhạc Chí nằm mơ một giấc mộng, trong mộng hắn đã thay đổi một dung mạo khác.
Tất Cảnh ôm hắn vào lòng, gác cằm lên vai hắn, dịu dàng thủ thỉ lời âu yếm.
Nhạc Chí chỉ cười, vẫn luôn cười.
Vì hắn rất vui, cả đời này hắn chưa vui vẻ như thế bao giờ.
Tất Cảnh yêu hắn không phải vì Ký Tình Đan. Cho dù qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm, y vẫn yêu hắn như xưa.
Chỉ cần hơi quay đầu là có thể nhìn thấy dung nhan đẹp đẽ vô ngần kia, có thể chạm vào da thịt ấm áp đó.
Nhạc Chí cười cười rồi bừng tỉnh, chợt phát hiện mình đang nằm trên giường.
Hắn ngơ ngẩn hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Hóa ra chỉ là mơ.
Nhưng lòng vẫn còn đó dư âm vui sướиɠ.
Ý cười trên mặt Nhạc Chí nhạt dần, cuối cùng chỉ than thầm một tiếng.
Hắn nâng tay lên thì bắt gặp một cánh tay gầy trơ xương.
Tay Nhạc Chí thon dài trắng nõn, cho nên chắc chắn hắn đã chuyển xác.
Hắn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy ông lão kia đang đứng bên cạnh.
“Sau vài ngày nữa ngươi sẽ quen.” Huyền Linh Thánh tổ nói.
“Đa tạ tiên nhân.” Nhạc Chí cung kính cảm tạ.
“Đứa trẻ này tên là Nhạc Thuật, thọ mệnh đã cạn, không thể sống tiếp, nhưng nó vẫn ôm ấp một chấp niệm, chỉ khi nào ngươi giải được chấp niệm của nó, mới làm chủ được hoàn toàn thân thể này.”
Mình chiếm hữu thân thể người ta, đương nhiên phải giải chấp niệm này, Nhạc Chí cũng không thấy miễn cưỡng, chỉ hỏi: “Xin hỏi chấp niệm ấy là gì?”
“Nó nằm sẵn trong tâm trí ngươi, hãy tự lĩnh ngộ.”
Huyền Linh Thánh tổ rút từ trong lòng ra một quyển sách, đưa cho Nhạc Chí.
“Bản thân ngươi có ngộ tính cực cao đối với Đan thuật, cơ thể hiện nay cũng thích hợp luyện Đan đạo. Ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, khi đạt được chút tiến bộ, lão phu sẽ lại đến tìm ngươi.”
Nhạc Chí tiếp nhận quyển sách trên tay ông lão.
‘Đan thuật.’
“Đa tạ Thánh tổ.”
Hắn vừa nói xong, Huyền Linh Thánh tổ đã biến mất.
Nhạc Chí ngồi dậy từ trên giường rồi vận khí một lát, lập tức có được nhận thức về thân thể mới này.
Đạo tu chỉ ở bậc Trúc Cơ, Đan tu vừa đến cấp Hai, thế nhưng thân thể này quả thật thích hợp với việc tu luyện, là một cơ thể rất tốt.
Cảnh giới cao nhất của Đan tu là lấy thân thể làm lò luyện. Trong cấp độ Thiên, thì đan dược cao cấp là loại hiến thân thể làm lò luyện, đan dược cấp này giúp cải tử hoàn sinh, thay cốt đổi tủy, là cảnh giới tối thượng của việc luyện đan.
Nhưng khi Nhạc Chí đứng trước gương, sự hài lòng ban nãy lại vơi bớt phần nào.
Tướng mạo của đứa nhỏ Nhạc Thuật này… quả là hơi bị khó coi.
Dung mạo của Nhạc Thuật hết sức bình thường, mặt bánh bao múp míp, thoạt trông hơi lù đù. Nhưng điểm cực kỳ không cân xứng với gương mặt chính là khung xương nhỏ loắt choắt, hơn nữa cơ thể toàn xương là xương, nhìn chỗ nào cũng thấy còm nhom yếu ớt.
Nói chung bề ngoài của Nhạc Thuật chỉ có thể dùng hai chữ “buồn cười” để hình dung.
Tất Cảnh là một kẻ ưa cái đẹp, nếu thấy diện mạo của hắn như thế này, chỉ sợ sẽ không cho hắn mon men dù chỉ một bước chân vào Vạn Yêu Tông. Mà nếu hắn lì lợm đeo đuổi, y cũng sẽ không coi trọng.
Tương lai đen tối rồi, Nhạc Chí cười cười bất đắc dĩ.
Nhưng hắn là Luyện đan sư, loại đan dược biến đổi dung nhan không phải là không có.
Nhạc Chí đã chết, từ nay về sau hắn chính là Nhạc Thuật.
Hắn nhủ thầm với bản thân như thế.
Tướng mạo của Nhạc Thuật bình thường, thoạt nhìn cũng chỉ vừa qua hai mươi tuổi. Chờ đến hai mươi năm sau, hắn lại đi tìm Tất Cảnh, giả ngu ngơ, một mực đeo đuổi y.
Cho dù y phát hiện thân thế của hắn, cũng có thể lấy lí do đầu thai chuyển thế.
Lòng Nhạc Chí tràn trề hy vọng, hắn nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của Nhạc Thuật.
Có điều, trong hai mươi năm, hắn phải xử lý chu toàn khối thân thể này.
Nhạc Chí ngồi xếp bằng trên giường, đảo mắt xem xét xung quanh. Đây là một căn phòng nhỏ nhưng không hề đơn sơ, có cả một số món bảo vật quý giá, vậy thân phận của Nhạc Thuật hẳn là không thấp.
Nhạc Chí nhắm mắt lại, cuộc đời đã qua và chấp niệm của Nhạc Thuật từ từ xuất hiện trong tâm trí hắn.
Nhạc Thuật là đệ tử của U Thảo Tông. U Thảo Tông được chia thành ba điện, Nhất điện chuyên luyện Đạo thuật, Nhị điện luyện Đan thuật, còn lại Tam điện luyện Kiếm tu. Nhạc Thuật đến từ Tam điện, tuy tướng mạo tầm thường nhưng lại có căn cốt tốt, nên rất được Điện chủ ưu ái.
Đứa nhỏ ngờ nghệch này lại đem lòng yêu mến Tiểu sư muội xinh đẹp cơ trí, có thứ gì tốt đẹp cũng dành hết cho Tiểu sư muội.
Ngặt nỗi, Tiểu sư muội lại yêu thích Đại sư huynh anh tuấn nho nhã, mang những thứ quý giá ấy tặng cả cho Đại sư huynh.
Nói chung đây là câu chuyện cũ rích về cậu chàng cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Nhạc Thuật vốn là người hiền lành, nhưng vào giờ phút lâm chung lại nghe tin sư muội muốn kết duyên với sư huynh, khiến cho phần lương thiện kia vỡ tan, trong lòng dâng trào một loại chấp niệm.
Chấp niệm của nó là không để Đại sư huynh và Tiểu sư muội ở bên nhau.
Nhạc Chí mở to mắt, thâm trầm đánh giá khuôn mặt trong gương.
Tại sao Tiểu sư muội thông minh đáng yêu không thích Nhạc Thuật, Nhạc Chí có thể hiểu được.
Vì vừa tiếp nhận thân thể này, nên Nhạc Chí có đôi chỗ còn chưa quen. Hắn từ trên giường đứng lên, đặt chân xuống mặt đất, cảm giác phập phù như giẫm lên bông gòn.
Hắn phải đi tới, đi lui một lúc mới cảm thấy khá hơn.
“Sư huynh!”
Vào lúc Nhạc Chí đi vòng quanh nhà đến lần thứ tư, thình lình cửa bị mở ra, một cô gái ngả nghiêng xông vào.
Đó chính là vị Tiểu sư muội Lâm Khinh Ngôn.
“Làm sao thế?” Nhạc Chí mở miệng nói thì nhận ra giọng nói này khàn khàn, hơi khó nghe.
Tất Cảnh chỉ thích giọng nói dịu dàng, trong trẻo như dòng nước.
Nhạc Chí lại thấy đau cả đầu.
“Nhạc sư huynh, mau cứu Đại sư huynh đi. Huynh ấy tu luyện phía sau núi, bây giờ đang là thời điểm then chốt. Ta vừa vô tình nghe được đám người Đường Kiến muốn đánh lén huynh ấy!”
Nhạc Chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô nàng kéo ra ngoài.
Đại sư huynh Thẩm Mạn kia là người Lâm Khinh Ngôn thầm thương trộm nhớ. Không biết vì sao, Thẩm Mạn lại không được lòng mọi người trong môn phái.
Thằng ngốc Nhạc Thuật này, rõ ràng vô cùng ganh ghét người ta, lại cố tình ra vẻ hiền lành, ở trước mặt Lâm Khinh Ngôn tỏ vẻ kính ngưỡng vị Đại sư huynh nọ.
Suốt đường đi, Nhạc Chí cứ nghĩ mãi cách giải chấp niệm của Nhạc Thuật.
Nếu muốn chia rẽ Thẩm Mạn và Lâm Khinh Ngôn, tốt nhất nên ra tay với Thẩm Mạn.
Vì đối với hắn, lấy lòng đàn ông dễ hơn lấy lòng thiếu nữ nhiều.