Đau……
Cực kì đau……
Cả người đau nhức như bị nghiền nát, sau đó dần dần được lắp ráp lại, Hoa Hiểu Quỳ mơ hồ không rõ, chỉ biết toàn thân mình không có chỗ nào là không đau đớn khó chịu.
Máu yêu điểu sẽ không gây ra tác dụng phụ này, nhưng máu chứa yêu lực đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến năng lượng tiềm tàng từ lâu trong cơ thể Hoa Hiểu Quỳ, đảm nhận vai trò như chất xúc tác, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, sinh ra phản ứng mạnh mẽ.
Dần dần, cơn đau kịch liệt khiến cơ thể ngứa ngáy tê dại, giống như bị con kiến bò trên da. Hoa Hiểu Quỳ lâm vào trạng thái nửa hôn mê vô thức vặn vẹo cơ thể, hai tay cào lung tung lên người mình để giảm bớt ngứa ngáy. Cào lung tung tạo thành mấy vệt đỏ hồng, lực tay trong vô thức không nặng không nhẹ. Có chỗ bị cào rách da, chảy chút máu nhưng cô vẫn không phát hiện mà tiếp túc cào.
Nhận ra con yêu quái cắp Hoa Hiểu Quỳ chỉ là yêu điểu bình thường, máu không có tác dụng đặc thù, nghĩ mãi không ra chỉ đành mang cô gái hôn mê này về trước. Những chỗ bị máu yêu điểu chảy qua đều nổi lên bọc nước màu đỏ hồng, giống như bị lửa đốt bỏng, nhất là mặt, vô cùng thê thảm. Tìm thảo dược đắp lên, lại phát hiện có dấu hiệu ngứa ngáy không ổn, cả người khó chịu gãi lung tung. Kikyou không còn cách nào khác, sợ cô tiếp tục như vậy sẽ làm hại đến chính bản thân, chỉ có thể tìm dây thừng trói Hoa Hiểu Quỳ lại.
Nóng quá……
Thật là khó chịu, cơ thể không động đậy……
Mi mắt nặng như ngàn cân, giãy dụa mở ra, tầm mắt từ mờ ảo trở nên rõ ràng. Hoa Hiểu Quỳ thấy một cô gái tóc dài, thấy mình tỉnh lại có vẻ rất vui vẻ, loại ngôn ngữ xa lạ phát ra từ miệng cô ta, đầu óc cô chậm chạp một chữ cũng không hiểu. Ngơ ngác ngây ngô nhìn cô sững sờ, lại lần nữa mệt mỏi nhắm mắt.
Cứ tỉnh tỉnh mơ mơ như vậy, thời gian cũng dần dần trôi qua.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận chu đáo, Hoa Hiểu Quỳ dần bình phục. Sau lần bệnh không rõ nguyên nhân này, dường như cơ thể có chỗ nào đó khang khác, cụ thể thì không rõ, nhưng theo bản năng cô thấy như vậy.
Hoa Hiểu Quỳ rất buồn rầu. Có vẻ như cô xuyên đến Nhật Bản cổ đại, vấn đề đầu tiên là ngôn ngữ không thông, vấn đề tiếp theo là năng lực sinh hoạt. Bị bỏ rơi ở nơi lạc hậu này, không có công cụ tiện lợi, cô lập tức thành con ngốc, cái gì cũng không biết.
May thay Kikyou không chê cô phiền hà, phát hiện cô không biết tiếng liền bắt đầu dạy cô tiếng, cũng giống như học lại từ đầu, ngay cả những chữ đơn giản nhất cũng dạy. Chữ viết là học cùng em gái của Kikyou, khi Kikyou đi thì Kaede là người giảng cho cô. Hoa Hiểu Quỳ từ trước đến nay điểm Tiếng Anh luôn lẹt đẹt lần đầu tiên phát hiện thì ra mình có thiên phú ngôn ngữ như vậy, trong một thời gian ngắn đã học xong một thứ tiếng.
Vấn đề năng lực sinh hoạt xếp sau ngôn ngữ cũng dần lộ ra trong quá trình học tiếng. Trong lúc không nhận thức được đã thay quần áo vu nữ, bộ quần áo bị yêu điểu cào nát dính đầy máu đã vứt đi từ lâu. Hoa Hiểu Quỳ vốn không mặc quần áo vu nữ, đang quen mặc quần áo có cúc với khoá kéo, đột nhiên học cách mặc trang phục vu nữ thì thấy là lạ.
Khi Kaede phát hiện Hoa Hiểu Quỳ không biết nấu cơm, ánh mắt quỷ dị kinh ngạc này, dù qua bao lâu kí ức cũng không phai, phát hiện cô không biết giặt đồ, Kaede đã có chuẩn bị từ trước nên không quá kinh ngạc. Nhưng ánh mắt kia, thật sự khiến Hoa Hiểu Quỳ nghi ngờ mình không phải người thường, mà là trẻ thiểu năng trí tuệ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô bị một con nhóc khinh bỉ.
Để chứng minh mình không phải chỉ biết mỗi ăn cơm, Hoa Hiểu Quỳ xung phong nhận việc theo Kikyou hái thuốc, tuy thần kinh yếu sợ có rắn độc xồ ra từ trong bụi cỏ. Kikyou cố ý chỉ Hoa Hiểu Quỳ cách phân biệt thảo dược, mỗi lần hái một loại thảo dược đều giảng sơ cho cô một lần. Hành động tri kỉ tốt bụng này khiến Hoa Hiểu Quỳ cái gì cũng không biết cảm động đến rơi nước mắt.
Hai tay ôm thảo dược hôm nay hái được, Hoa Hiểu Quỳ đi sau Kikyou, chậm rãi quay về thôn, trong lòng nghĩ: Sớm biết sẽ xuyên không, cô đã cầm 《 Bản thảo cương mục 》[1] theo, đây là cuộc sống tư bản!
[1] Bản thảo cương mục (本草纲目) là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y. Tại kỳ họp ở Ma Cao ngày 9 tháng 3 năm 2010, Bản thảo cương mục đã được MOWCAP (Kí ức thế giới khu vực châu Á – Thái Bình Dương) của UNESCO ghi danh là di sản tư liệu thế giới của Trung Quốc, cùng Hoàng Đế nội kinh.
Phát hiện phía trước có vài thôn dân đứng bên bờ ruộng, nhìn ruộng lúa nước mà bàn tán, một đám than thở, mặt ủ mày chau. Đối với người nông dân sống bằng trồng trọt, thứ làm bọn họ lo lắng nhất là hoa màu có tươi tốt không. Nhìn qua đám lúa trong ruộng, xanh mượt một dải, thoạt nhìn cực kì phát triển.
Tuy trước kia từng xuống cấy lúa, nhưng khi đó đơn thuần là ham chơi, hiểu biết của Hoa Hiểu Quỳ với sự sinh trưởng của lúa nước chỉ dừng lại ở sách vở, cô chỉ nhận biết được lúa mới vào mạ với chờ thu gặt. Nhìn thấy tình trạng này, không biết thôn dân buồn rầu cái gì, tò mò muốn hỏi nhưng cảm thấy mình hỏi vậy thì có vẻ không hay lắm.
Dưới sự hỏi thăm cung kính ân cần của thôn dân, quay về nhà gỗ, buông thảo dược hôm nay hái được xuống, Kaede đang làm cơm chiều, nồi nóng hôi hổi treo trên đống lửa, mùi thơm toả ra bốn phía.
“Thơm quá! Đói bụng lắm rồi…..” Ngồi bên đống lửa thèm nhỉ dãi chờ cơm.
“Chờ một chút nữa là có thể ăn.” Kaede vừa quấy vừa nói.
Ngồi ngẩn ngơ chằm chằm cái nồi bốc khói nghi ngút, chần chừ hỏi vấn đề lúc nãy mắc trong lòng: “Kikyou, cô có biết tại sao thôn dân lại buồn rầu như vậy không?”
“Thôn dân buồn rầu vì chuyện hoa màu, lúa kết bông quá ít, chỉ sợ thu hoạch không tốt. Ta có thể bảo vệ thôn trang khỏi yêu quái quấy rầy, nhưng vấn đề thế này ta không giúp được, chỉ có thể đứng nhìn. Đoán trước được kết quả thu hoạch thảm đạm, cảm xúc thôn dân bị ảnh hưởng nên phát sầu.” Kikyou thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Phải rồi, ta thấy lúa trong ruộng có vẻ không kết bông nhiều, thưa thớt, ra là vậy!” Hoa Hiểu Quỳ giật mình, chỉ biết là sản lượng lúa nước nguyên sinh không bằng lúa nước tạp giao, thấy lúa nước trong ruộng kết ít bông đến đáng thương còn tưởng là chuyện bình thường.
“Ngay cả việc lúa kết bông sẽ ảnh hưởng đến kết quả thu hoạch cô cũng không biết sao?” Kaede khó hiểu mở to hai mắt, giọng nói hơi cao lên. Cô thật sự không ngờ nổi có người như vậy, thoạt nhìn không giống thiên kim tiểu thư được người ta chăm bẵm từ bé lại ngu ngốc khiến người ta khó tin, nhưng lại thiếu kiến thức trầm trọng.
“…… Chuyện đó đương nhiên ta biết, ta chỉ chưa từng thấy giống lúa đó, không rõ sản lượng trung bình của nó thôi.” Hoa Hiểu Quỳ lại lần nữa cảm thấy mình bị Kaede khinh bỉ,
“Lúa nước còn có giống khác sao?” Kaede kì quái hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Khẳng định gật đầu, Hoa Hiểu Quỳ quan sát Kikyou, do dự muốn nói lại thôi, cứ ăn cơm trắng ngồi để người ta nuôi, không cống hiến gì, dù Kikyou tốt bụng không ngại thì chính cô cũng thấy ngại, thực ra hỗ trợ hái thuốc cũng chẳng bõ là gì. Vấn đề lúa kết bông khiến thôn dân mặt ủ mày chau, cô có thể giúp đỡ, tìm được chút tác dụng của mình, trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Sao vậy?” Kikyou để ý thấy Hoa Hiểu Quỳ muốn nói lại thôi, cẩn thận suy nghĩ lại đề tài mới nói lúc nãy, liên hệ trước sau một lát, nhanh trí hiểu ra, hỏi: “Vấn đề kết bông khiến thông dân đau đầu, cô có cách khắc phục sao? Nếu có thể hỗ trợ giải quyết, mọi người nhất định sẽ rất vui, lượng lương thực thu hoạch không tốt có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống thôn dân.”
“Ta có cách….. Có thể giúp thôn dân, chỉ là Kikyou…..” Bất an không yên, nói đến bên miệng rồi lại thôi, lúng túng hoang mang.
“Có chuyện gì khó xử sao?” Chú ý thấy Hoa Hiểu Quỳ do dự, Kikyou quan tâm nói, “Nếu thực sự khó xử thì thôi, có chút lòng thành vậy là đủ rồi.”
“Không, không phải. Chuyện này… Kikyou, cô…… Hôm cứu ta, cô để ý thấy cái bình ta cầm trong tay, cái bình làm vườn ấy?” Khẽ cắn môi, cố lấy hết dũng khí nói ra.
“Bình làm vườn? Ta có thấy cái bình đó, cô luôn nắm chặt trong tay, đoán là vật gì đó rất quan trọng, nhưng trên đường ta đưa cô về, cái bình kia không biết biến mất từ khi nào. Cái bình kia, có gì đặc biệt sao?” Kikyou nhớ lại ngày đó, hơi nghi hoặc hỏi.
“Cái bình của nghề làm vườn đó có sức mạnh rất ưu việt với thực vật, chỉ cần đổ nước vào đó, tưới lên hoa màu, vấn đề kết bông sẽ được hoá giải. Hơn nữa mấy cây dây leo thô to quấn quanh con yêu điểu đó chính là ta dùng bình làm vườn biến ra.” Hoa Hiểu Quỳ sốt ruột tim đập như nổi trống, nhìn thẳng vào Kikyou quan sát phản ứng của cô.
“Thì ra là vậy, cái bình kì quái đó có tác dụng như thế. Nhưng, không phải nó biến mất rồi sao?” Trong lòng Kikyou dấy lên một tia hy vọng.
“Ta muốn dùng lúc nào là có thể triệu hồi nó ra.” Thấy vẻ mặt Kikyou không có gì khác thường, mới dần yên lòng, vươn hai tay ra úp vào nhau, tác phẩm nghệ thuật bình làm vườn tinh xảo mới hiện ra.
Kaede kinh ngạc nhìn cái bình mới xuất hiện từ không khí.
“Thật sự là quá tốt rồi, thôn dân không cần sầu não vì vấn đề kết bông nữa. Cái bình này….. Cái bình của nghề làm vườn biến ra dây leo cuốn lấy yêu điểu nên khó bay được, rơi xuống dưới, rèn luyện cẩn thận có lẽ sẽ là vũ khí phòng thân không tệ, uy lực nó……?” Kikyou cảm thấy rất vui vì một vấn đề nan giải được giải quyết, vẻ nghi vấn trong lời nói lộ ra sự quan tâm.
“Ngày đó đã là uy lực lớn nhất ta có thể phát huy rồi, trước kia chưa từng thứ xem có thể làm đến độ nào, phần lớn là dùng để tưới hoa tưới đồ ăn.” Dùng bình làm vườn tưới hoa quá lãng phí, nước bình thường ở trong bình có sức mạnh rất lớn.
“Sau này Quỳ hãy tập cách dùng bình làm vườn thật chăm chỉ đi, có chút năng lực tự vệ cũng tốt. Năng lực tiếp nhận của thôn dân có hạn, nếu cứ mạo muội triệu hồi cái bình như vừa nãy có thể sẽ làm bọn họ sợ, cô vẫn nên cầm trên tay thì tốt hơn, đột nhiên gặp nguy hiểm cũng có thể trực tiếp ứng phó, khỏi phải triệu hồi nhiều.” Kikyou suy nghĩ một lát, đề nghị.
“Cái này…… Thời gian ta triệu hồi bình làm vườn có hạn, hết thời gian nó sẽ biến mất, chính là nguyên nhân của lần trước.” Sau lần bệnh kia, trực giác cảm thấy có gì đó khác lạ, nhìn chằm chằm vào cái bình tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, có chút đăm chiêu, “Có lẽ bây giờ có thể thử nghiệm một lần nữa, xem xem thời gian hạn chế có phải là vẫn như trước không? Lần bệnh trước đó đến rất khó hiểu, là bị yêu lực trong máu yêu điểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng nên. Phá rồi dựng lại, cả người đau kinh khủng, còn ngứa ngáy không chịu nổi. Nếu thật sự là vậy, chắc sẽ có thay đổi thôi?”
“Ngày mai ta sẽ nói với thôn dân, Quỳ không cần lo lắng phản ứng của bọn họ. Sợ ta sẽ bài xích sức mạnh này nên ma ấp a ấp úng do dự.” Giọng điệu Kikyou vẫn tao nhã bình tĩnh trước sau như một, trong mắt lộ vẻ bao dung, “Chỉ cần không có ác ý là được.”
“Sức mạnh này thật sự rất thần kỳ, thế mà cô lại dùng nó tưới hoa!” Ánh mắt Kaede cực kì kì quái, ý càng rõ: Khinh bỉ.
“…… Ta không biết cày ruộng.” Vô tội chép chép miệng, không tưới hoa tưới đồ ăn thì còn có thể làm gì? Ta thực sự rất thất bại, luôn bị một đứa trẻ khinh bỉ, tuy nó vô ý thức, không có ác ý.
Sờ sờ khuôn mặt bóng nhẵn của mình, Hoa Hiểu Quỳ cảm thán, “Lúc bị bệnh mặt đau chết đi được, ta còn tưởng mình bị huỷ dung rồi chứ, may mà không sao!” Tâm huyết dâng trào muốn soi gương, đến đây vài tháng rồi cũng chưa từng nhìn vào gương.
“Sắp ăn cơm rồi, cô đột nhiên muốn soi gương làm gì? Yên tâm, nhìn rất ổn!” Kaede kì quái nhìn Hoa Hiểu Quỳ.
“Đừng an ủi ta như vậy, ta biết diện mạo mình tầm thường……” Trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt trong gương. Vẫn là cặp mắt kia, vẫn là cái mũi kia, vẫn là cái mồm đang há kia, nhưng cảm giác ngũ quan chắp vá lên hoàn toàn khác trước kia. Nhìn qua có vẻ xinh đẹp hơn, mà rõ ràng lại không có gì thay đổi, hiệu quả thị giác lại giảm đi rất nhiều. Vì mặt đã chịu quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, năng lượng trong cơ thể chữa trị xong tiện thể thần kì phối hợp một chút sao?
“Sao vậy?” Kaede thấy biểu cảm Hoa Hiểu Quỳ có chút cổ quái, hỏi.
“Không….. Không có gì.” Buông gương, không có ai là ghét việc mặt mình đẹp hơn, nhất là không đổi thành gương mặt xa lạ, vẫn là bộ mặt cũ. Cho dù hiệu quả thị giác có khác nhau, tiềm thức của cô cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra.