Chương 3
“Kỳ Nguyệt, nghe nói thân thể em không khỏe?” Tô Tín quay đầu nhìn tôi, đôi chân mày đẹp nhiếu lại nhẹ nhàng hỏi.Đôi mắt anh thâm thúy không đáy như nhìn thấu tôi đang suy nghĩ gì, tôi nháy nháy mắt vô cùng xấu hổ. Tôi vội vàng né tránh ánh mắt anh ta, trừng mắt nhìn Tân Hân đối thoại bằng mắt
Tôi: Sao cậu mang anh ta đến đây?
Tân Hân: Chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi, làm sao tớ biết trùng hợp vậy.
Tôi: Khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu!
Tân Hân: Khinh bỉ tớ cũng vô dụng, là cậu tự đào hố rồi nhảy vô, liên quan cái rắm gì đến tớ.
Tôi: Được lắm, đừng trách tớ.
Tôi nhìn sang Tô Tín xấu hổ cười cười, đảo đảo ngón cái, “Thầy Tô, thật sự hôm nay em không có gì không thoải mái hết, do cãi nhau với Tân Hân, cô ấy trả thù em nên sáng nay không có gọi em dậy, sự thật là do em ngủ quên.”
Tân Hân ngồi đối diện tay gắp miếng sườn run run.
Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc sau cô ấy cảm thấy mình thật quá đáng, khi nghe thầy hỏi về em, sợ bị em nói ra sự thật nên có nói dối một chút, mọi người đều là bạn tốt của nhau sẽ không trả đũa lẫn nhau.”
Tôi đặc biệt tặng thêm cho anh một nụ cười rất tươi, nhìn anh ta sửng sốt một chút rồi hắng giọng, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, lịch sự uống miếng nước.
Đại gia anh, muốn cười thì cười đại đi.
“Lần này cho qua đi, về sau nhớ đi học đúng giờ, không được viện lý do nữa.” Anh cầm đũa gõ gõ cái đĩa, ra vẻ đứng đắn nói một câu như vậy.
“Dạ dạ.” Tôi cười nịnh nọt, anh giả bộ thì tôi cũng giả bộ.
Tiếp đó, bốn người chúng tôi ăn cơm như quỷ đói đầu thai. Ông thầy Tô Tín ăn uống rất thong thả tao nhã, liếc nhìn anh ta trong lòng tôi càng khinh bỉ thêm vài phần. Gạo bóng cơm trắng mang đậm phong cách Tổ quốc Trung Hoa như vậy mà anh ta lại ăn như đồ Tây, đúng là cao sang, đúng là tên bán nước.
Nhưng, cái tên mặt người dạ thú, lưu manh giả danh tri thức thế mà lại mê hoặc rất nhiều đồng bào nữ sinh. Quả thật, đây là bữa ăn đầu tiên mà tôi cảm thấy buồn bực như vậy.
Tôi không tài nào nuốt nổi bữa cơm này, buông đũa. Tân Hân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Có cần thiết khoa trương như vậy không?
Lúc này Tô Tín cũng đã ăn xong, đồ ăn trong đĩa anh ta còn dư nhiều hơn tôi, lấy khăn ướt lau miệng, sau đó gõ nhẹ mấy ngón tay lên bàn, một chút cũng không có ý định muốn đi.
“Kỳ Nguyệt.” Anh ta đột nhiên kêu tôi.
Không dự đoán được anh kêu mình, tôi sửng sốt rồi vội vàng cười hỏi: “Thầy Tô, có chuyện gì ạ?”
“Buổi học sáng hôm nay phải làm sao?”
Sao lại tiếp tục chủ đề này vậy, anh không phiền sao? Tôi thật lòng muốn nói với anh như vậy, nhưng chỉ trách tôi không có can đảm, đành phải nhu thuận mỉm cười trả lời: “Dạ, em sẽ bổ sung sau ạ.”
“Uhm….” Anh nheo lại đôi mắt, suy tư một hồi rồi nhìn sang Tân Hân hỏi: “Chiều nay các em có tiết không?”
Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Tiết 7, 8 không có ạ.” Tân Hân lập tức trả lời.
“Tốt lắm, Kỳ Nguyệt chiều nay em đến văn phòng tôi, khu Dật Phu N406.”
Dứt lời, anh đứng dậy, bưng đĩa rời đi cũng không quay đầu lại. Động tác liền mạch lưu loát, không cho tôi chút níu kéo con đừng sống.
Tôi đứng lên trợn mắt với Tân Hân.
“Cậu! Đồ chết tiệt, dám hại tớ!”
Tân Hân tránh xa tôi, hai hàng lông mi như giương cung, lạnh giọng nói: “Không biết ai hại ai trước, mà thiệt là tiết 7, 8 chúng ta không có học.”
“Cậu có lòng quá ha, vừa thấy Tô Tín làm phiền tớ thì không màng gì tới tình chị em hứ.” Tôi tức giận, hừ nhẹ cầm chiếc đũa chọc chọc vào lũ cơm thừa.
“Cậu mới có lòng đó, thầy Tô muốn đẹp có đẹp, muốn đạo đức có đạo đức. Thời bây giờ làm gì còn thầy nào chịu nhận dạy bù riêng cho sinh viên đâu.”
“Anh ta dạy bù? Vừa nhìn là biết không có ý tốt rồi, tớ như cá mắc cạn, chui đầu vào lưới.”
“Cậu thật không hiểu gì hết, người ngoài nhìn cũng biết thầy Tô có lòng biết bao nhiêu. Tớ thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, anh ta sẽ không có ăn cậu đâu, văn phòng đó không phải là nhà tắm, cậu mong chờ cái gì!” Tân Hân cất cao giọng, ánh mắt ghét bỏ đánh giá tôi từ trên xuống.
“Cất cái ánh mắt kia đi.” Tôi hung hăng cắm chiếc đũa xuống, lòng đầy căm phẫn nói: “Nếu chiều nay tráng sĩ một đi không trở lại thì các cậu phải nhớ thay tớ chăm sóc ‘chồng’ tớ cho tốt, lau màn hình thật kỹ, siêng năng quét bàn phím, biết chưa?”
Phụt, haha haha –Lâm Tĩnh nãy giờ ở một bên nghe nói nhịn không được cười sặc sụa.
●●●●●●
Buổi chiều sau giờ học, tôi đang cân nhắc đem vài cuốn sách, dưới ánh mắt cổ vũ của Tân Hân và Lâm Tĩnh lê lết từng bước đến khu Dật Phu.
Khu Dật Phu là nơi làm việc của thầy hiệu trưởng, bên ngoài trang trí rất thanh tao, cực kì yên tĩnh. Tôi nhìn mình trên mặt đá hoa cương một hình ảnh cao gầy cực kì bi thương, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thê lương. Rất nhanh tình cảnh thê lương này biến thành nôn nóng, đơn giản là tôi không tìm được phòng N406 ở đâu.
Trường học chúng tôi dù phòng học hay phòng làm việc đều phân chia nam bắc, S là viết tắt của south còn N là north, sinh viên và giảng viên đều gọi là S hoặc N, cả phòng học và văn phòng đều có ký tự S hoặc N để không đi nhầm.
Cũng không có gì to tát, nhưng ma xui quỷ khiến tôi đột nhiên quên mất N là phía bắc lại đi về phía nam. Nhất định là Tô Tín làm tôi cảm thấy áp lực quá lớn, xảy ra bi kịch thật là bi ai. Lúc học trung học tôi dù gì cũng là nữ sinh chuyên Anh tài năng, haizz.
Ngay lúc này tôi phát hiện có một bóng dáng cao to mặc áo sơ mi trắng đang chuẩn bị quẹo lên lầu, tôi vội vàng vỗ vai vị anh em này.
“Làm phiền bạn cho tôi hỏi chút, phòng N406 nằm ở đâu vậy?”
“Kỳ Nguyệt?”
Ai? Tôi vội vàng nhìn lên người đó. Chàng trai trước mắt tuấn tú, trẻ tuổi đôi mắt màu nâu nhạt hơi cong cong. Tôi không chắc chắn lắm nhưng vẫn theo bản năng nói tên: “Tô….Minh Á?”
“uh, là tớ, mà cậu tìm N406 làm gì?”
Chỉ gặp qua có một lần nhưng chàng trai này nói xong liền nở nụ cười, sinh động giống như tất cả mùa xuân đều tồn tại trong lòng.
●●●●●●
“Nói như vậy là cậu mang cơm chiều tới cho thầy Tô?”
“Uh.” Tô Minh Á nâng nâng hợp cơm trong tay lên.
Chăm sóc cho bữa tối, qua xem xét Tô Minh Á quả nhiên bản chất là một thụ thật sự.
Trong nhát mắt tôi quên mất sự kiện lạc đường hồi nãy, lòng như tỏa ra vầng màu hồng, tò mò hỏi: “Giờ này vẫn còn sớm, những thứ này đều là cậu làm sao?”
Tô Minh Á cười nói: “Tớ nào biết làm. Vừa rồi anh họ gọi về nói chiều nay không về ăn cơm, dì sợ anh ở trường ăn không ngon nên làm bảo tớ mang tới.”
Trong giây lát tôi ý thức được một hiện thực tàn khốc, đồng chí Tô Tín không về nhà ăn cơm, thì ra nah ta đã chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị cuộc chiến đấu dài hạn với tôi? Trái tim tôi chợt đóng băng.
“Đến rồi.” Tô Minh Á dừng lại, mở cửa ra.
Tôi nhìn xung quanh văn phòng, không thấy bản mặt đáng ăn đòn của Tô Tín kia, chỉ có một bà cô trung niên ngồi phía sau chồng sách cười cười với Tô Minh Á.
Anh ta không có ở đây, tinh thần đang xuống dốc đột nhiên tăng ga lên lại rồi nha.
Bất chợt, bà cô kia ánh mắt sáng rực lên, kéo ra nụ cười khoa trương, kéo tới da mặt hiện ra rất nhiều nếp nhăn.
“Ngốc, đứng ở cửa làm gì, vào đi.” Phía sau âm thanh Tô Tín truyền vào dễ nghe như tiếng ánh trăng rơ xuống đất, nhưng mà vào tới tay tôi lại như thần chết vẫy gọi.
Tôi vội vàng quay đầu lại: “Mời thầy vào trước.”
Anh ta buồn cười lườm tôi, con ngươi sáng bóng, đi vào bên trong, tôi vội vàng ôm đống sách hấp ta hấp tấp đuổi theo.
Anh ta cầm theo bình thủy, có cơm no áo ấm xem ra là muốn cùng tôi đại chiến lâu dài đây. Trước tiên anh rót miếng nước sôi vào chén bà cô kia, bà cô đó nhất thời thụ sủng nhược kinh đứng lên (được đối tốt đến mức kinh ngạc).
“Làm phiền thầy Tô rồi.”
Thầy Tô, thầy Tô, Tô cầm thú thì có, tôi khinh thường rủa anh ta cực nhỏ. Tiếng phát ra không lớn, quỷ khiến sao mà lỗ tai của hai người lại vô cùng nhạy bén, cả hai cùng quay lại nhìn tôi.
Bà cô liếc tôi một cái, ý vị sâu xa nói: “Thầy Tô hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà nữ sinh tới hỏi các vấn đề nhiều không dứt.” Bà cô đặc biệt nói hai chữ ‘nữ sinh’ nhấn mạnh.
Mẹ kiếp, bà nghĩ rằng tôi muốn tới đây phá hoại thế giới của hai người sao, là tên Tô cầm thú kia chủ động tới tìm tôi. Con bà nó, tôi…..tôi…..tôi nhịn.
Sắc mặt Tô Tín không thay đổi nhìn tôi chăm chú một hồi, hạ hai hàng lông mi, tròng mắt thâm thúy không đáy. Tôi khẩn trương nuốt nước bọt. Anh ta có vẻ thích nét mặt này của tôi, vui vẻ cười, nhìn về Tô Minh Á phía sau tôi, chỉ chỉ cái bàn nói: “Minh Á để cơm ở đây đi.”
“Dạ.” Tô Minh Á để hộp cơm lên bàn, cười nói: “Cái này là dì xuống bếp nấu, dì sợ anh không quen ăn trong trường nên dặn em nói với anh nhất định phải ăn hết tất cả.”
“Uh.” Anh ta nhìn Tô Minh Á, giọng nói ôn nhu đáp lại.
Cảnh tượng này, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha, thỏa mãn một cô gái hủ nữ như tôi đây. Thoáng chốc, tôi cảm thấy hôm nay tới đây cho dù có chịu bao nhiêu cực khổ đi nữa cũng con mẹ nó đáng giá!
Hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện việc nhà, đem ta để sang một bên. Các người cứ coi như không có tôi đi, nhìn hai người cũng đủ để tôi mãn nguyện rồi.
Đương nhiên là cái ước mơ nhỏ nhoi này của tôi không bao giờ thành hiện thực, Tô Minh Á ngồi được một lát thì đứng dậy ra về, tôi mất mác nhìn về cậu ta đi ra cửa, cậu ấy như nhớ lại cái gì, quay lại nhìn tôi hỏi: “Kỳ Nguyệt số điện thoại của cậu là gì?”
“Hả?” Tôi ngẩn ra.
“158*******”” Không đợi tôi nói ra, Tô cầm thú của chúng ta đã thay tôi đọc lèo lèo, anh ta vô cùng vô tôi nói thêm: “Bạn học Kỳ Nguyệt không nhớ được số điện thoại của mình.”
Tô Minh Á sửng sốt một lát rồi lập tức mỉm cười, ghi nhớ dãy số, lắc lắc điện thoại nói với tôi: “Lần sau liên lạc.”
“Uhm.” Tôi cũng cười với cậu ấy, phải biết rằng, sức chống cực của tôi đối với các thiếu niên đẹp trai luôn luôn bao giờ cũng bằng 0.
Nếu thêm một chú đẹp trai xuất hiện thêm bên cạnh chàng thiếu niên này thì tôi khẳng định giá trị lúc bấy giờ là âm.
Tô Minh Á xoay người đi về, tôi quay người lại liền gặp phải gương mặt xinh đẹp của Tô Tín, tôi duy trì nụ cười cúi thấp đầu. Anh ta chưa nói cái gì, đưa cho tôi cái ghế dựa kiu tôi ngồi xuống, tiện tay lấy mấy quyển sách trong lòng tôi lật lật ra coi.
Tô Tín xem thật lâu, cho đến khi tôi thấy buồn ngủ ngáp một cía anh ta mới đóng lại mấy quyển sách đó rồi nói: “Kỳ Nguyệt, sao tôi cảm thấy mấy cuốn sách này của em so với lúc mua còn mới hơn.” Anh ta gõ gõ lên bề mặt cuốn sách không nhuốm chút bụi trần.
“Thầy khen lầm rồi.” Tôi ung dung nói.
Cái loại mặt dày này không phải chỉ mình Tô Tín làm được, tôi cũng có khả năng đó không những vậy mà còn diễn tốt hơn nữa.
Sau khi nghe xong, anh ta tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, đôi mắt nhíu lại giống y hệt con hồ ly giảo hoạt, ngàn lần nguy hiểm. Mỗi lần nhìn anh ta nhíu lại thì trái tim nhỏ của tôi lại hồi hộp. Nếu mà gặp tình trạng này hoài chắc tôi sẽ suy tim mà chết sớm mất.
“Kỳ Nguyệt…” Anh ta lại chậm rãi mở miệng.
Tôi vẫn chăm chú nhìn anh ta, đợi anh nói tiếp, anh nói đi, cho dù nói cái gì đi nữa tôi cũng chịu đựng được.
Đương nhiên là những lời mà Tô cầm thú nói không phải người thường có thể chấp nhận được, nghe xong lời anh ta nói tôi xém chút nữa vì kìm nén nội thương mà hộc máu quên thân.
Anh ta nói: “Hình như một chút tinh thần em cũng không có, là thầy làm không tốt, để cho Minh Á đi, có phải vì vậy mà em không vui?”
Hết chương 3