Chương 26
Dựa vào lưng ghế nhìn đống sách vở rồi lại vô ý nhìn đến tờ lịch, mẹ nó! Vậy mà cuối tháng 8 rồi.Tôi ở nhà Tô Tín vậy mà cũng hơn một tháng, nghỉ hè sắp hết rồi mà cũng thích nghi được cuộc sống này.
Nhảy xuống ghế, từ từ đi vào phòng Tô Tín, anh đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy tôi vào anh lấy mắt kính xuống cười hỏi: “Em có việc gì hả?”
“Không có việc gì. Chỉ là sắp tới ngày khai giảng, ngày mai em về trường.”
Nụ cười anh chợt đông cứng lại: “Sao lại gấp như vậy?”
“Cũng không có gấp chỉ là em muốn về ký túc xá dọn dẹp, với lại ở đây cũng không tiện………”
“Anh không thấy có gì không tiện.” Anh cắt ngang lời tôi: “Kỳ Nguyệt, em không ý thức được mình là một người bạn gái sao?”
Không cho tôi mở miệng, anh nhìn sâu vào mắt tôi nói tiếp: “Viết đơn xin ở ngoại trú, về sau ở đây với anh.”
“Này!” Tôi tức giận oán trách: “Có người như anh sao, tại sao chỉ vì anh không cho mà em phải từ bỏ trải nghiệm cuộc sống đại học, bà đây chỉ mới lên năm hai!”
“Trong đại học con trai quá nhiều, em ở đó anh không yên lòng, huống chi anh cũng không còn là thầy em nên không quan tâm em được.”
Anh nói xong thì lấy mắt kính đeo lên tiếp tục đọc sách không cho tôi cơ hội phản đối.
“Anh………” Tôi căm giận nhìn anh thật lâu: “Anh đi ăn cứt đi!”
Tôi chạy về phòng, điên cuồng giày xéo đống sách vở trên bàn. Tức giận vừa tan đi lại nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Tôi quay đầu lại nhìn, Tô Tín bưng cái ly đứng trước cửa ánh mắt trong vắt nhìn tôi: “Kỳ Nguyệt, đi ra uống sữa.”
“Tự mình uống đi, uống cho thành con bò sữa luôn đi.” Tôi tức giận nói.
Tô Tín giận quá hóa cười: “Sao lại phát cáu nữa rồi?”
“Em không có phát cáu. Bây giờ em với anh quen nhau không có nghĩa là em mất đi tự do, không có nghĩa là cuộc sống sinh hoạt của em luôn phải vây quanh anh, đây không phải là cách hẹn hò em nghĩ tới.”
Anh nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Được rồi, ngày mai em về ký túc xá đi.”
Anh để cái ly lên bàn rồi quay người đi ra ngoài. Tôi nhìn bóng lưng thâm trầm của anh mà trong lòng lại dâng lên cảm giác mấct mác đầy chua xót.
Aizz, đúng là kiêu ngạo không phải một thói quen tốt.
●●●●●●
Quay về ký túc xá, Tân Hân Lâm Tĩnh Thất Trưởng cũng lục đυ.c quay về, đầu tiên là Tân Hân.
Tân Hân nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, nhìn đến mức làm tôi thấy sợ rống lên hỏi: “Làm gì nhìn ghê vậy?”
“Tớ đang nghiên cứu xem cậu có còn nguyên vẹn hay không.”
“Thật đáng tiếc thông báo cho cậu là bà đây vẫn còn nguyên vẹn.”
“Aizz, thật là thất vọng, chắc là Tô cầm thú không có năng lực rồi, bởi thế trên đời này làm gì có người đàn ông nào hoàn mỹ như vậy, bên ngoài tốt chắc gì bên trong đã tốt, thân trên là mãnh nam chắc gì thân dưới cũng vậy.”
“…………” Tôi vẫy vẫy tay: “Cậu nghĩ vậy thì cho là vậy tùy cậu.”
“Thật ra thì cậu có thể đi kiểm chứng suy đoán của tớ mà.”
“Dì Tân, đừng ép tớ lật bàn.”
“Bình tĩnh, tớ đi sắp xếp đồ, bà lão như cậu phải có chừng mực.”
Cuộc sống năm hai đại học cũng chầm chậm diễn ra, khai giảng qua đi Tô Tín làm thầy nên bận rộn làm giáo án, còn tôi thì không hiểu tại sao lại được bầu chọn là hội phó hội học sinh mà còn bắt đầu bắt tay vào nhận công việc mới trong hội học sinh này.
Hội học sinh là một chức danh xa hoa biết bao nhiêu, nó làm cho mọi nghĩ chắc là những người này có niềm đam mê với học tập lắm, nhưng thật ra bên trong là một đám hỗn độn ngồi viết bản thảo về đề tài biện luận văn học thanh niên thôi, cho nên vào cái ngày tuyển dụng đó tôi chỉ ngồi yên gặm bút mà thôi, số lượng người đến đăng ký cũng không nhiều, không giống như hội văn nghệ luôn tấp nập kia.
Nhưng mà chuyện này cũng có cái hay của nó, có thể nghiên cứu xem đợt sinh viên năm nhất lần này có bao nhiêu trai đẹp vào trường.
Đáng tiếc, tới chỗ bà chị này ghi danh chỉ là những bé trai không bốn mắt thì cũng đần đần. Thời gian càng trôi qua tôi càng bi thương. Thỉnh thoảng hội trưởng chỉ vào mặt tôi hung dữ nói: “Kỳ Nguyệt! Cô là người đại diện của hội, phấn chấn tinh thần lên cho tôi! Đừng có giống như bị liệt dương vậy.”
Lòng tôi thầm rơi lệ, nghĩ tôi liệt dương thì con mẹ nó bà đây liệt dương không đứng lên nữa, đợi chút, tôi lại nhớ người tên Tô Tín rồi……….==
Đang lúc bi phẫn đến tột cùng thì một đôi chân thon dài lọt vào tầm mắt tôi, trai đẹp nha, xung quanh toàn là những cô nương đứng nháy mắt, cảnh tượng này làm tôi liên tưởng đến lầu xanh.
Trai đẹp đi đến gần tôi, tôi vội vàng nặn ra một nụ cười, không phải là tôi ảo tưởng mà sự thật là khắp nơi đều có trai đẹp nha!
Cậu đứng trước mặt tôi nhìn tôi từ trên cao, quả là trời sinh tính tình cao ngạo: “Đây là hội học sinh?”
“Ừ.” Chúng tôi đồng loạt gật đầu.
“Đều là học sinh giỏi các ngành?”
Chúng tôi tiếp tục đồng loạt gật đầu, nhất trí với nhau là phải khiêm tốn.
“Vậy đưa đơn cho tôi.”
Tôi vội vàng đưa đơn và bút cho cậu, cậu khom lưng xuống viết, tôi nhìn chằm chằm cậu, cái trán trắng nõn, lông mi dài, cái mũi cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không cần bàn nữa, đúng tiêu chuẩn trai đẹp!
Cậu đưa đơn cho tôi, tôi cười cười kêu cậu ký tên trên thẻ tre, cậu tiếp tục hạ bút viết những nét chữ cứng cáp ――
Cố Hành Chỉ.
Tôi vừa thấy tên thì chỉ có một cảm giác – kinh hãi, vội vàng quay đầu giao lại cho hội phó khác: “Tôi mắc đái! Cậu phụ trách tiếp đi!” rồi chạy như điên.
Đầu tiên tôi sẽ nói một chút về người con trai này, tôi không chắc chắn có phải là cậu ta hay không, nhưng tuyệt đối cái tên này y chang như cái tên mà từng tố cáo tôi lén nhìn cậu ta với thầy chủ nhiệm lúc tiểu học………
Cho nên vào lúc này tôi có thể không trốn đi sao!
Nhưng mà cậu ta sao có thể nhỏ hơn tôi một năm? Tôi bình tĩnh lại rồi suy nghĩ vấn đề này, chậm rãi đi về hội thì cậu ta đã đi rồi, các cô gái trong hội đang cực kỳ kích động, tôi bình tĩnh về lại chỗ ngồi nhanh chóng tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Ha ha dáng vẻ cậu năm nhất lúc nãy không tệ ha.”
Trong đó có một người vừa mở miệng đã gϊếŧ chết tôi: “Kỳ Nguyệt, trong tài liệu cậu ta hình như là đồng hương với cậu đấy.”
“………ha ha, vậy sao, đúng là có duyên.”
Ngày tuyển dụng kết thúc, chúng tôi ngồi trong phòng ăn thảo luận xem khi nào tiến hành phỏng vấn. Tôi lặng lẽ tìm tấm thẻ Cố Hành Chỉ âm thầm nhét nó vào trong túi quần.
Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi sợ gặp cậu ta, bởi vì cậu ta nắm giữ bí mật tuổi thơ bi kịch của tôi, cộng thêm tính tình tôi có thù ắt phải trả thế nên tôi sẽ không bao giờ cho cậu ta thấy được mặt trời, tiêu diệt nó khi còn nằm trong trứng ha ha ha.
“Kỳ Nguyệt! Cô làm gì đấy?” Hội trưởng rút tấm thẻ tôi đã nhét vào một nữa ra, kêu to: “Cho dù cô vừa thấy đã yêu người ta cũng không được làm như vậy? Tốt xấu gì mọi người cũng là người viết văn chương! Trộm giấu thẻ viết chữ của người khác, cô tưởng cô đang sống ở những năm 60 – 70 sao?”
“…………”
Ánh mắt của những cô gái nhìn tôi đầy khi dễ, aizz thật là xấu hổ mà.
“Vốn là để cho cô thay mặt mọi người đi phỏng vấn mà bây giờ thấy cô có lòng riêng quá nặng nên thôi hãy chuyên tâm sống tốt bên ngoài là được rồi.”
“……..không cho tôi phỏng vấn hả?”
“Ừ.”
Ặc, tôi đang tính toán lúc phỏng vấn tiêu diệt Cố Hành Chỉ không cho cậu ta đậu và mà vòng đi vòng lại…..tự tạo nghiệt không thể sống.
Đi ra khỏi phòng ăn, một mình tôi lửng thửng bước đi trên con đường rộng lớn, điện thoại vang lên tôi mở ra xem là Tô Tín.
“Alo?”
“Ở đâu?”
Tôi nhìn xung quanh, không có một điểm nào đặc biệt, trả lời rất chi tiết: “Trên mặt đất………..”
“…………” Bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Được rồi, đứng trên mặt đất chờ anh, đừng chạy lung tung không cẩn thận lại lên trời.”
“Ừ.”
Tôi cúp điện thoại, vứt balo xuống đất, ngồi trên bậc thang chờ đợi, một lúc sau Tô Tín đã xuất hiện trước mặt tôi, còn tưởng rằng anh lái xe tới ai dè lại là đi bộ……..
Mặt trời chiều ngã về tây nhuộm đỏ cả một rừng cây nhỏ, Tô Tín ngâm mình trong ánh chiều tà từ từ bước đến bên tôi như một bức tranh thủy mặc.
Anh đi đến bên cạnh tôi, xoa đầu tôi nói: “Chó nhỏ.”
Tôi xù lông lên đẩy tay anh ra: “Anh mới là chó nhỏ, cả nhà anh đều là chó nhỏ!”
Anh cười cười, ngồi xuống cái balo lúc nãy tôi ném xuống, nghiêng mặt hỏi tôi: “Gần đây ăn cơm có ngon không?”
Gật gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Anh ngẩng đầu nhìn trời: “Gần đây quá bận rộn.”
“Em cũng vậy. Hội học sinh quá bận rộn.”
“Tranh thủ dạy xong năm hai đại học rồi chuyển sang chuyên ngành kế toán của bọn em, còn nếu không được thì từ toán cao cấp sang môn kế toán.”
Tôi nghe xong cười như không cười: “Ai yo, anh đúng là hoàng tử toàn năng nha.”
Nghe ra trong lời tôi có ý châm chọc, anh nhếch môi nghiêm túc nói: “Kỳ Nguyệt, xét cho đến cùng không phải là vì em sao?”
“Tiểu nữ không dám nhận.”
Anh cười nhẹ rồi thở dài sắc mặt chán nản.
Trong lòng tôi dậy lên mùi chua xót khổ sở, không gặp nhau 20 ngày, tôi nhớ anh không kể được thường xuyên gọi sai tên trong ký túc xá bị Tân Hân và Lâm Tĩnh cười nhạo, tôi đã có thói quen trong khoảng thời gian ở với anh rồi. Nhưng ngay cả tôi cũng không biết mình đang kháng cự cái gì, tôi sợ nếu cứ phát triển như vậy tôi sẽ nghĩ ra được tương lai của mình.
Tân Hân nói đây là tâm lý mâu thuẫn sau 20 năm biết yêu.
Tôi cũng thấy vậy, giống như bây giờ tôi ngồi bên cạnh Tô Tín, thậm chí tôi muốn học tập những cô gái trong các truyện ngôn tình, cái kiểu mà kích động ôm lấy anh từ phía sau nhưng mà hết lần này tới lần khác tôi đều không làm được, chỉ là đông cứng tại chỗ, bình yên ngồi đó, bình yên nhìn anh.
Tôi thật sự rất thích anh nhưng lại không biết thể hiện ra.
Có nhiều sinh viên đi ngang qua tò mò quay lại nhìn hai chúng tôi, tôi đỏ mặt vội vàng đứng lên phủi mông nói với anh: “Ngồi ở đây cũng không có ý nghĩa.”
Anh đứng lên đưa balo cho tôi, nắm chặt lòng mình, kéo anh la to: “Tới đây!”
Anh sửng sờ một chút rồi đuổi theo tôi, tôi kéo anh đến rừng cây nhỏ sau trường, hai chúng tôi đi thẳng đến một cái cây rồi dừng lại, tôi nhìn anh chăm chú không quan tâm nơi này có ma quỷ khỉ gió con mẹ gì.
Tô Tín vẫn còn đưa ra vẻ mặt chán nản, không biết tại sao hốc mắt tôi lại nóng lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, lòng tôi gấp gáp không thể hiện được chỉ cúi đầu khóc lóc lời nói không mạch lạc: “Mẹ nó! Nhớ anh muốn chết! Anh có biết em rất nhớ anh hay không! Xin anh đừng có mà chán nản nữa!”
Tôi không nhìn thấy ánh mắt của anh, tất cả đều rất mông lung, anh đưa tay ôm tôi vào lòng thật chặt, như muốn hòa tan cả hai làm một vậy.
Anh hôn đỉnh đầu tôi, nhỏ giọng nói: “Anh rất vui.” Giọng nói anh rất vui vẻ.