Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được

Chương 15

Vừa vặn bị tóm, mặt Trần Hoa Nghiên lúc thì trắng lúc thì đỏ, “Đó là bởi vì anh giống như con heo chết gọi cũng không tỉnh, nếu không tôi có tất yếu phải dùng chân của tôi sao?”

“Tôi ngủ say như vậy sao?”

Phương Lỗi cho là mình chỉ là khép mắt, buông lỏng một chút tinh thần căng thẳng trải qua mấy ngày nay mà thôi, không ngờ anh thật ngủ thϊếp đi, hơn nữa còn là ở trước mặt cô.

“Có, nhanh dậy ăn tối đi, sau đó anh cút cho tôi.” Nếu như nói trước bởi vì không quen, cho nên ở trước mặt Phương Lỗi cô còn có mấy phần che giấu, hiện tại như vậy Trần Hoa Nghiên thật cũng không muốn che giấu chút nào, đem toàn bộ mình hiện ra ở trước mặt Phương Lỗi.

Mặc kệ là đứa bé khóc đến không có chút nào hình tượng, hay là một người xấu hổ, đặc biệt thô lỗ lại không một chút khiến Phương Lỗi cảm thấy mới lạ.

Anh duỗi dài chân giản tứ chi một cái, chân của anh cơ hồ chạm đến gần cô.

Trần Hoa Nghiên giả bộ không chú ý tới, nhưng mỗi một dây thần kinh toàn thân cô cái nào cũng căng thẳng, giống như chỉ cần anh vừa có động tĩnh gì thì cô sẽ nhảy lên hung hăng đạp cho anh mấy cái.

Phương Lỗi dĩ nhiên cũng phát hiện cả người cô căng thẳng, nhưng anh không chút để ý, chỉ là đưa tay lấy tô mì thuộc về mình, sau đó lạnh nhạt nói: “Sau khi ăn xong tôi không đi, bởi vì chúng ta cần nói chuyện.”

Đoán ra anh muốn nói chuyện gì, Trần Hoa Nghiên tay cứng đờ, ngay sau đó giống như khoogn có chuyện gì xảy ra nói tiếp: “Nói? Tôi với anh thì có chuyện gì đáng nói hay sao? Anh ăn no xong thì đi đi, đừng ở nơi này phiền tôi.”

“Chúng ta cũng đã là tứ chi kề nhau, toàn bộ nước mắt nước mũi của cô đều chùi trên thân tôi, có cái gì không thể nói với tôi?” Một bên anh từ từ ăn, vừa chậm rãi nói.

“Hơn nữa một người kế ngắn, hai người kế dài, nói ra, xem xem tôi có thể cho ý kiến hay không, giúp một chút việc cũng tốt, bằng không nói ra trong lòng cũng tốt hơn một chút, cứ cô đè nén trong lòng, một ngày nào đó cũng là sẽ nhịn không được.”

Cô không hề cảm thấy đói bụng, chỉ cầm chiếc đũa đâm sợi mì.

Cô không muốn nói cho anh biết, bởi vì cô không nghĩ rằng anh có thể giúp được cô, hơn nữa nói ra có thể chỉ sẽ làm hai người phiền não, thà rằng một mình cô phiền não là tốt rồi.

“Tôi không sao.” Cho nên cuối cùng cô mở miệng nói cũng chỉ có ba chữ này.

“Cô cho rằng tôi sẽ không tra được sao?” Cô giấu giếm nhiều lần, để cho anh cảm giác mình tựa như một người ngoài cuộc, không cách nào thân cận cô, cảm giác như thế rất khó chịu, cũng làm cho người ta đặc biệt uất ức.

“Vậy anh liền chính mình tự đi tra nha.” Dù sao cuối cùng cũng là cả thành đều biết chuyện, cô làm gì lại sợ anh đi tra, chỉ là cô không muốn sau khi những hình kia bị phát tán, nhìn đến vẻ mặt khinh thường cùng ánh mắt khinh bỉ trên mặt anh mà thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Hoa Nghiên không đợi được nữa, kéo tay anh muốn đuổi anh đi.

“Anh đi, anh đi nhanh một chút, về sau không cần trở lại, tôi không muốn gặp lại anh.”

Cô phản ứng kịch liệt càng thêm chứng tỏ suy đoán trong lòng anh, cô gặp chuyện, hơn nữa còn là chuyện cô không cách nào giải quyết. Phương Lỗi một tay cầm cổ áo tay cô lôi kéo mình, một tay kia dùng sức xé ra, cô cả người liền mất đi thăng bằng rơi vào trước ngực anh.

Môi mỏng tựa vào bên tai của cô, anh nói nhỏ nói: “Tôi không muốn chính mình tự đi tra, tôi muốn nghe cô chính miệng nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Hoa Nghiên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần liền ngã vào trong ngực của anh, cả người cô như mất đi tất cả sức chiến đấu, mềm nhũn không cách nào phản kháng.

Nhiệt độ của người anh khoan khoái, cô có thể cảm giác nhịp tim tăng lên, cô không biết anh có nghe nhịp tim của cô đang rối loạn vì anh hay không, chắc là có bởi vì tiếng tim đập ấy thật vang dội, một cái lại một cái như vang vọng quanh quẩn bên tai cô.

“Anh không giúp được tôi.” Sau một hồi khá lâu, cô không cam tâm tình nguyện mở miệng, trong giọng nói hoàn toàn chấp nhận, đến trình độ này, cô không nhận có thể như thế nào?

“Cô không nói cho tôi biết, như thế nào biết tôi không giúp được cô?” Thấy cô đã không có ý thức phản kháng, Phương Lỗi xê dịch vị trí, để cho lưng mình thoải mái hơn, cũng làm cho cô yên tĩnh hơn.

“Anh như thế nào giúp được tôi.” Mặt cô cúi thấp, không muốn nói chuyện nữa.

Mà anh cũng không có thúc giục cô, chỉ là đua cánh tay vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như đang dỗ dành đứa bé.

Trầm mặc cực kỳ lâu, Trần Hoa Nghiên cuối cùng cũng mở miệng, chỉ là giọng nói rất êm ái giống như sau một khắc cô sẽ biến mất đi, làm cho người ta không nhịn được muốn đem cô nắm chặt.

“Anh biết không, thời điểm mỗi khi có người nói hình dáng đôi mắt của tôi đẹp, dung mạo rất đẹp mắt, tôi cảm thấy ngươi ta đang nói dối, bởi vì đôi mắt này từ nhỏ đến lớn cũng không thể đứng dưới ánh sáng mạnh quá lâu, nếu không một lát lệ rơi đầy mặt, vì vậy tôi vẫn bị bạn bè cùng thế hệ cười nhạo, chèn ép, bọn họ cười tôi là Tiểu Ma Quái, nói tôi là sợ ánh mặt trời là Tiểu quái vật.”

Vốn tưởng rằng cô chịu đựng qua thời kỳ nhi đồng, sau khi lớn lên sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà sau khi xuất đạo, trong giới người mẫu, vẫn bởi vì đôi mắt này mà gặp gỡ không í vấn đề.

“Những người đó nói đôi mắt của tôi quá mức quỷ dị, một loại quảng cáo thương đô thật không dám tìm tôi, bởi vì sợ sơ ý một chút sẽ đem hình chụp thành thần quái thai, dọa hỏng người xem, cho nên có rất nhiều thời điểm rõ ràng công việc sắp tới tay, sẽ đột nhiên chuyển tới trên tay người khác, cho nên rõ ràng đã làm bốn năm trong giới người mẫu, cho dù không ít người nói tôi chăm chỉ có ngày thành công, nhưng tôi vẫn là một mực yên lặng tiểu tốt vô danh.”

Cho tới nay cô đều tin chắc chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó cô nhất định sẽ chuyển mình đứng lên, một ngày nào đó cô sẽ thành công.

Chỉ là cô nghe được giám đốc công ty đại diện mình cũng nói, đôi mắt này ở nơi mà một nhóm người nổi trội căn bản lăn lộn ngoài đời không nổi, cho nên cô mới có thể vui mừng mang theo kiểu ý niệm, muốn đem đôi mắt này đổi thành mắt phượng mà thị trường đang có nhu cầu nghênh hợp.

Trần Hoa Nghiên nói cho Phương Lỗi tất cả mọi chuyện mà anh không biết, mà anh nghe xong vừa đau lòng cũng chua xót cực kỳ, vì tuổi thơ nho nhỏ đó cô phải một mình chơi đùa, vì trên đường đời cô phải lao đao chịu đựng không ít thương tổn.

Cánh tay không nhịn được ôm chặt cô hơn, để cho cô càng thêm gần sát mình, để cho cô nghe được tiếng tim đập của anh.

Cô không có giãy giụa, vẫn cắm đầu cắm cổ nói xong, bởi vì đã quá lâu, quá lâu chưa cùng người khác bày tỏ chính mình cho đến nay vẫn chôn dấu tất cả khổ sở trong lòng, nếu anh muốn biết, cô nói ngay, không có chút nào cất giữ toàn bộ cho anh biết.

“Cho đến gần đây rốt cuộc có người bởi vì đôi mắt này của tôi, chỉ danh muốn cho tôi đi chụp hình, nhưng là hình khiêu da^ʍ, nếu như chụp những hình kia, sự nghiệp tôi khổ cực xây dựng bao nhiêu năm nay tất cả đều sẽ phá hủy, hơn nữa ba mẹ của tôi sẽ vì vậy mà trước mặt những người khác không ngốc đầu làm người lên được, tôi đây thật bất hiếu, anh nói tôi rất xấu phải không?

Tôi ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có, bởi vì tôi ký hợp đồng… Cho nên anh nói, có ai có thể giúp được tôi? Bây giờ tôi vi phạm hợp đồng phải đèn bù rất nhiều tiền, cũng không dám mở miệng nói cùng ba mẹ, anh nói tôi có phải rất vô dụng không?Phải hay không?”

Phương Lỗi không cách nào nói chuyện, anh không biết thì ra là cô mấy ngày nay cô gặp chuyện đau khổ như thế, nếu như anh sớm biết một chút, anh cũng sẽ không để mặc cho cô một mình chịu khổ như vậy.

Anh suy nghĩ muốn nói cho cô biết, anh có thể giúp cô, chỉ cần cô nguyện ý, nhưng mà anh rõ ràng cô sẽ không nguyện ý nhận tình cảm của anh, chỉ vì hai người bọn họ cho tới bây giờ, trừ quan hệ bác sĩ chỉnh hình cùng với khách hàng ra, không còn có cái gì khác, cho nên cho dù anh mở miệng, cô cũng sẽ không nguyện ý.