Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 25

Ngày hôm trước Trịnh Khiêm không bắt máy chính là kế sách của Tề An, vì Tề An biết chỉ cần tin tức Tề An và Ngọc Tuyết ra nước ngoài thì chắc chắn Ngụy Long Thần sẽ gọi cho Trịnh Khiêm. Vì thế, Tề An đã bảo Ngọc Tuyết liên tục gọi vào máy của Trịnh Khiêm, để cậu ta không thể nhận được cuộc gọi của Ngụy Long Thần.

Nhưng đến khi Ngụy Long Thần gọi được thì cô cũng đã lên máy bay mất rồi. Và cứ thế mà thời gian vẫn cứ trôi.

Sáu năm sau.

Cứ như vậy mà sáu năm đã trôi qua. Sau khi Long Ân được hai tuổi thì Ngụy Long Thần đã đến Thành Phố T nhưng giống như anh đã đoán trước kia, Trúc Lâm thật sự đã không còn ở đây nữa rồi. Cô muốn rời xa anh, muốn rời khỏi Ngụy Long Thần, nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tay, chỉ cần anh chưa ly hôn thì cô mãi mãi là vợ anh. Nhưng Ngụy Long Thần chưa biết... Trúc Lâm hiện tại đã không còn tên là Trúc Lâm nữa, tên của cô đã được Hoàng Phủ Tước thay đổi thành Hoàng Phủ Tuệ Mộc. Cô và Tề An cùng Ngọc Tuyết hiện tại đang sinh sống ở Mĩ, Tề An hiện đang điều hành Tập đoàn Mộc Viêm. Chắc hẳn chưa ai nhắc đến nhỉ, thật chất Tuệ Mộc không hề bị sảy thai... Chỉ là tim thai có chút yếu nên bác sĩ mới muốn nói là sảy thai để cho người nhà quan tâm cô hơn. Sau chín tháng mười ngày, Tuệ Mộc lại hạ sinh được một bé trai. Ngọc Tuyết lúc đó còn mếu máo, cháu gái đã sinh được hai đứa con rồi mà người làm cô còn chưa có mảnh tình vắt vai.

Lúc này, Tuệ Mộc định đặt tên cho đứa bé là Long Húc. Nhưng cô vốn không có ý định quay trở về Thành phố S, nên cô đã đổi lại... Đứa bé này tên là Hoàng Phủ Định Viêm, năm nay cũng đã được năm tuổi rồi. Tính cách của đứa bé này đa phần là giống cô, rất hiểu chuyện và cực kì ôn nhu. Đặc biệt nữa là rất giống như tiểu Diêm Vương khi có ái đó bắt nạt hoặc muốn tán tỉnh mẹ của mình. Định Viêm liền xù lông lên cực kì đáng sợ. Tuệ Mộc hiện tại đang là kiến trúc sư của một công ti lớn ở Mĩ, trong khu thiết kế của cô còn có năm người khác... Bao gồm hai nữ và ba nam, trong ba người nam nhân thì từng có hai người ngỏ ý muốn làm cha dượng của Định Viêm, nhưng đều bị thằng bé dọa cho sợ.

Hôm nay Tuệ Mộc giống như thường ngày, đều đưa Định Viêm đến công ti để cùng làm việc. Vì sao à? Vì Định Viêm rất giống cô, rất thích vẽ vời thiết kế nhà cửa, nên cô liền đưa theo nuôi dưỡng tài năng từ bé. Sau khi Tuệ Mộc ngồi vào bàn làm việc thì Phí Hựu Ni là bạn bên cạnh liền đi qua nói với cô.

- Này Mộc Mộc. Cậu biết gì chưa, hôm nay sếp mới nhận một hợp đồng lớn ở Thành phố S đó.

- Thành phố S sao?

Khi nghe Hựu Ni nói bất chợt Tuệ Mộc giật mình, đã lâu rồi cô chưa hề nhắc đến Thành phố S... Bây giờ trong đầu cô liền hiện lên một câu hỏi... "Long Ân thế nào rồi? Bây giờ thằng bé cũng đã gần tám tuổi rồi... A... Hai tuần nữa là sinh nhật tròn tám tuổi... Thằng bé, liệu có nhớ cô không?"

- Mộc Mộc, cậu sao vậy?

Định Viêm nhìn mẹ mình đang thất thần, còn đôi mắt còn có chút đỏ. Thằng bé liền bước đến, dang hai tay ngắn ngủn của mình lên ôm lấy mẹ.

- Mẹ à, mẹ sao vậy... Là cô Ni Ni ăn hϊếp mẹ con đúng không?

- Ể? Tiểu tổ tông của cô ơi... Sao cô dám ức hϊếp mẹ con chứ.

Tuệ Mộc ôm lấy Định Viêm... Nếu như bây giờ có thể để Long Ân và Định Viêm ở với nhau thì thật tốt. Năm đó cô rời khỏi Long Ân khi thằng bé chỉ mới có một tuổi... Chắc bây giờ Long Ân hận cô lắm... Định Viêm nhìn thấy mẹ mình đang khóc, cậu nhóc liền vòng tay ôm lấy mẹ mình còn nhẹ nhàng dỗ dành. Cậu nhóc nghe được nhịp tim của mẹ đập rất nhanh. Không chỉ vậy, cậu nhóc còn cảm nhận được mẹ mình đang run lên nữa.

- Mẹ à... Định Viêm sẽ bảo vệ mẹ.

[.....................]

Còn ở Thành phố S, Long Ân bây giờ đã gần tám tuổi rồi. Từ khi hiểu chuyện có đến bây giờ cậu nhóc rất lạnh nhạt với Ngụy Long Thần, hai cha con dường như cả một năm nói chuyện không quá mười lần. Ở bên cạnh luôn có sự hiện diện của Tần Nhược Ái, nhưng Long Ân vẫn không hề thân thiết với Tần Nhược Ái được cho dù cô ấy vẫn luôn yêu chiều Long Ân chẳng khác nào một người mẹ.

Hôm nay, Ngụy Long Thần, Long Ân, Cổ Nhậm và Tần Nhược Ái ngồi cùng nhau ăn cơm. Nhưng đôi mắt của Long Ân chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

- Long Ân, ăn cơm thì tập trung ăn!

Long Ân không thèm đáp trả lời của cha mình, cậu nhóc vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Giống như đang chờ cái gì đó, sau đó.. Có một tin nhắn đến... Long Ân liền lập tức cầm điện thoại lên xem. Nhưng cậu nhóc lại thất vọng buông điện thoại xuống.

Tần Nhược Ái cũng không biết thằng bé đang làm gì. Cô liền xoa xoa đầu của Long Ân nói.

- Con làm sao vậy?

- Đừng chạm vào tôi.

Tần Nhược Ái biết, từ khi thằng bé còn đã đứa bé nhỏ thì đã không thích cô ta rồi. Chỉ là... Cô ta thật sự chỉ muốn quan tâm đến Long Ân, nhưng Long Ân vẫn mãi bài xích cô ta... Chưa bao giờ, Long Ân gọi một tiếng "Cô" "Dì" hay là... "Mẹ".

- Long Ân, ăn cơm.

- Không cần quan tâm đến tôi.

Nói xong Long Ân lập tức đứng dậy định rời đi. Ngụy Long Thần liền đập bàn một cái thật lớn.

- Ngụy Long Ân, rốt cuộc con muốn gì đây?

- Muốn gì? Tôi muốn mẹ tôi quay lại... Cha... Cha làm được không?